Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 76: Đâu phải chưa thấy qua

Tác giả: Độc Bạch Đích Tiểu Mã Lệ
Chọn tập

Cố Minh Thành giống như không nhìn thấy Khương Thục Đồng vậy, chỉ lo từ cánh cửa bên kia bước ra, Mạc đại Sư nhìn thấy Khương Thục Đồng, giống như có chut áy náy trong lòng vậy, khách sáo nói, “Thục Đồng đó sao, không ngờ lại gặp được cô ở đây.”

Khương Thục Đồng “Ừ” mấy tiếng, ánh mắt nhìn qua người đó, cái bóng của anh ta biến mất trong màng đêm.

Khương Thục Đồng hôm nay, cách ăn mặc đã khác với xưa rất nhiều.

Trước đây dù cho cô ta ăn mặc giống công sở đi nữa, cũng mang theo phong cách của các bà vợ giàu sang, có thể do chưa thay đổi được, nhưng mà hiện nay, sau khi đã mở cửa hàng bán quần áo, cách ăn mặc của bản thân cũng được nâng cao, mặc trên người một bộ trang phục công sở màu đen, mái tóc thẳng đen bóng, dưới chân tóc có chút dợn sóng, trang điểm nhẹ, son môi dưỡng ẩm, vô cùng quyến rũ, lại mang theo chút khí chất của nhà kinh doanh nữ.

Không có gì khác với xưa, chỉ là Khương Thục Đồng trên một mặt nào đó đã thay đổi, cụ thể là chỗ nào lại nói không ra.

Đối với chuyện chia tay, Khương Thục Đồng không phải không nghĩ qua có chỗ nào không ổn, cô ta cảm thấy Cố Minh Thành trả lời quá đơn giản, gì cũng không hỏi, có phải anh ta đã hiểu lầm gì rồi không? Nhưng cũng không cứu vãng được nữa, cũng đã chia tay rồi, hơn nữa, Khương Thục Đồng cũng không thể chấp nhận chuyện trở thành vật thế thân của người khác.

Cô ta về đến nhà, đang muốn sắp xếp phương án thiết kế của ngày hôm nay, gửi qua nêm Hải Thành.

Khi sắp xếp phương án, trong đầu không ngừng hiện lên gương mặt của Cố Minh Thành, Khương Thục Đồng cảm thấy anh ta rất xa lạ, trước kia bên nhau, anh ta cười và làm những cử chỉ thân mật với mình, y như con người đó không phải con người thật của Cố Minh Thành, chỉ có lạnh nhạt, mới là người thật của anh ta.

Sáng mai là thứ bảy, Khương Thục Đồng đã đến cửa hàng.

Từ Mậu Thận là Chủ tịch bên Hải Thành, luôn định kỳ đi kiểm tra các cửa hàng, cửa hàng của Khương Thục Đồng là một trong số ít tại Thượng Hải, anh ta cũng thường xuyên đến đây, dù sao trước đây hai người đã quen biết mà.

Lần này biết được Cố Minh Thành đến Thượng Hải tham dự hội nghị, hai người liền hẹn với nhau đến đây.

“Cuộc hợp kết thúc rồi sao?” Từ Mậu Thận hỏi.

“Ừ.” Cố Minh Thành xoa trên tráng, bộ dạng rất mệt mõi.

“Cùng tôi đi kiểm tra của hàng đi, dù sao hôm nay anh ở Thượng Hải cũng rất rãnh rỗi.” Từ Mậu Thận đề nghị.

“Đi đâu?” Cố Minh Thành lạnh lùng nói.

Cố Minh Thành luôn là một người quen thanh tịnh, nếu như nói trước đây còn có chút nụ cười, hiện nay đến một chút ít cũng không có.

“Cửa hàng bên Thượng Hải không nhiều, anh đi cùng tôi đi.”

Tay của Cố Minh Thành dừng lại, sau đó nói, “Không Đi!”

Từ Mậu Thận liền biết được Cố Minh Thành đã nghĩ đến chuyện của Khương Thục Đồng, vì Từ Mậu Thận lúc này nhìn thấy tay đang xoa trên huyệt thái dương của Cố Minh Thành đã dừng lại, chắc do cái dừng tay này, anh ta đã nghĩ được Khương Thục Đồng là đại lý cho anh ta.

Xe lái ngang qua Đông Phương Minh Thành, Cố Minh Thành không nhịn được liền nhìn ra ngoài, Từ Mậu Thận cũng thuận theo đôi mắt của anh ta nhìn đi, nhưng mà không nhìn thấy được có gì đặt biệt, chắc do anh ta đối với Đông Phương Minh Châu có ký ức sâu đậm gì đó.

Khương Thục Đồng đang đứng trước quầy, đang nhìn vi tính, tính hàng tồn kho, để chuẩn bị nhập thêm hàng mới cho mùa kế tiếp.

Cho nên, khi Từ Mậu Thận và Cố Minh Thành đến đó, cô ta không chú ý đến, vẫn còn đang cúi đầu, đang nghiêm túc kiểm tra, “Thục Đồng, cửa tiệm sao rồi?” Từ Mậu Thận nhìn Khương Thục Đồng nói.

Từ Mậu Thận thường xuyên đến đây, Khương Thục Đồng đã quen rồi, chỉ khi cô ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Minh Thành đang theo sau anh ta.

“Cũng tốt đấy, Từ Tổng đến phòng làm việc phía sau ngồi đi.” Khương Thục Đồng đề nghị Từ Mậu Thận đến phía sau ngồi.

“Không ngồi đâu, cô giúp Cố Tổng chọn mấy bộ trang phục đi.” Từ Mậu Thận ngồi trên ghế bên cạnh nghỉ ngơi.

Sự giận dữ của Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng là giống nhau, hai người trước tiên nhìn sang Từ Mậu Thận.

“Cố Tổng phải tham gia một hội nghị quan trọng, quần áo không đủ, hôm nay tôi cố tình dẫn anh ta đến đây để chọn quần áo,” Từ Mậu Thận ngồi đó nói.

Cố Minh Thành chặt chẽ nhăn mày lại, Khương Thục Đồng cũng thấy khó sử, nhưng mà cô ta đối với khách hàng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, không được đem vẻ mặt khóc lóc để tiếp đón khách hàng, cho nên, cô ta đã đêm qua một áo sơ mi màu xám đen, Cố Minh Thành thích hợp loại màu lạnh này còn có – – Hệ khiêng dục.

Tuy rằng anh ta không phải là loại người khiêng cấm tình dục.

Khương Thục Đồng cầm trên tay chiếc áo đó, đứng phía sau Cố Minh Thành đo kích cỡ, sau đó lại quay đến trước mặt anh ta, thực sự, Cố Minh Thành mặc áo kích cỡ nào, trong lòng cô ta rất rõ, kích cỡ một tám năm, cô ta biết được áo này thích hợp với anh ta, anh ta không mập có chút gầy, nhưng kích cỡ của hiệu Amon rất chuẩn.

Nhưng mà cô ta cứ muốn đo đạc, khoảnh khắc đó cô ta đứng trước Cố Minh Thành, nghe được hơi thở đồng điều của anh ta, đang hít thở những mùi khiến cô ta say đấm trên thân thể anh ta, trái tim của Khương Thục Đồng đập rất nhanh, mắt và mặt của cô ta rũ xuống, ánh mắt nhìn trên áo sơ mi.

Khương Thục Đồng muốn đưa chiếc áo đó cho Cố Minh Thành, không phải vì mục đích tiếp cận anh ta, cũng không phải cảm thấy trên người anh ta có khí chất mê hoặc lòng người, mà là cô ta muốn giả dạng như cô ta hoàn toàn không hiểu rõ kích cỡ áo của Cố Minh Thành.

“Cố Tổng, chiếc áo này hợp kích cỡ của anh, anh co muốn đi thử không?” Khương Thục Đồng hỏi.

“Không cần đâu.” Cố Minh Thành vừa nói xong câu nói đó, liền nghe thấy trước cửa tiệm có tiếng vang lên, “Thục Đồng, Thục Đồng”, đôi mắt nhìn qua đó, mới nhìn thấy là Lục Chí Khiêm.

“Nhanh lên, Thục Đồng, tôi cần giao tiếp với Quý Tổng, nhanh chóng giúp tôi chọn bộ trang phục.” Lục Chí Khiêm vội vàng bước vào trong.

“Được.” Khương Thục Đồng nhanh chóng từ bên cạnh Cố Minh Thành bước đi, giúp Lục Chí Khiêm chọn quần áo.

Quấy Tổng là khách hàng của Lục Chí khiêm, cũng là chủ nhà của Khương Thục Đồng.

Trên chuyện này, quan hệ giữa Lục Chí Khiêm và Khương Thục Đồng là cùng vinh hạnh, cùng thất bại, cô ta đương nhiên phải thận trọng, sợ rằng Lục Chí Khiêm đắt tội với Quý Tổng, như vậy của hàng của Khương Thục Đồng không tồn tại được rồi.

Cô ta đã giúp Lục Chí Khiêm chọn xong trang phục, khi cho Lục Chí Khiêm thử quần áo, co ta nói, “Anh nhất định phải từ từ nói với Quý Tổng nha.”

“Tôi biết rồi.”

Của tiệm rất lớn, Từ Mậu Thận cũng nhăn mày lại, lần này đến đây thứ anh ta muốn cho Cố Minh Thành xem không phải là thứ này.

“Đi thôi Minh Thành.” Từ Mậu Thận nói, “Mang theo quần áo, xem như tôi tặng anh, dù sao cũng là quần áo trong xưởng may của tôi.”

“Không cần.” Cố Minh Thành nói xong, thì bước ra ngoài.

Đợi khi Lục Chí Khiêm thử xong quần áo, Khương Thục Đồng quay lại, bên Cố Minh Thành không còn ai nữa.

Diện tích cửa hàng quá lớn, lại có quần áo che lại, lúc này Lục Chí Khiêm không nhìn thấy Cố Minh Thành và Từ Mậu Thận, hai người đi trước mắt của Khương Thục Đồng, cũng im hơi lặng tiếng.

Sau khi Lục Chí Khiêm quay về, chỉ còn Khương Thục Đồng một mình đứng đó.

Không ngờ ba ngày sau, Lục Chí Khiêm đã xảy ra chuyện, nói chính xác hơn là Quý Tổng đã xảy ra chuyện, nợ tiền của người khác, hiệu ứng liên doanh, phải lấy hai cửa hàng liên doanh của Quý Tổng để thế chấp.

Thương nghiệp luôn thay đổi vô hạn, Khương Thục Đồng đương nhiên biết, nhưng cái cửa tiệm này vốn dĩ cô ta cũng không cần tiền thuê nhà, nếu như đã thế chấp cho người ta nhất định sẽ không cho cô ta tiếp tục mở bán tại đây nữa, dù sao tiền thuê nhà một năm cũng một triệu mấy đó.

Tiền tiết kiệm trong tay của Khương Thục Đồng đã nhập hàng mùa kế tiếp rồi, cô ta rõ ràng không còn tiền tiết kiệm.

Công trình của Lục Chí Khiêm vẫn phải làm cho Quý Tổng.

Khương Thục Đồng hoảng hốt một lát, không biết phải làm như thế nào.

Nếu như tìm lại cửa tiệm khác, nhất định sẽ làm chậm trễ lượng tiêu thụ của quần áo, không chiếm được thời cơ tốt, mấy triệu tiền bán hàng như đổ hết vào sông.

Vốn dĩ chỉ thiếu Cố Minh Thành một triệu, nhưng gần đây trong lòng cô ta có một sức mạnh là — Kiếm tiền kiếm tiền, chỉ có kiếm được tiền mới có thể trả nợ cho Cố Minh Thành, nhưng mà hiện nay, không chỉ không trả được, có thể phải gánh thêm nhiều món nợ khác nữa, còn việc tìm cửa tiệm khác, chỉ tiền thuê nhà đã trả không nổi rồi.

Khương Thục Đồng gọi qua bên tổng bộ tại Hải Thành, nói là quần áo của mùa kế tiếp không cần gửi qua nữa, cô ta đã gặp được một chút khó khăn.

Từ Mậu Thận hỏi khó khăn gì, Khương Thục Đồng đơn giản cho loa chuyện cô ta và Lục Chí Khiêm còn có quan hệ giữa Quý Tổng, chỉ nói là có thể cửa tiệm sẽ gặp được một chút vấn đề, hiện nay trên tay cô ta không còn tiền để thuê cửa tiệm mới, đã bị tiền hàng đè hết rồi, một khi không tìm được cửa tiệm mới hàng hóa nhất định sẽ chồng chất lại, đến khi đó, cô ta muốn khóc cũng không tìm được chỗ để khóc.

Không lâu sau, Từ Mậu Thận trả lời:Tôi nhớ Minh Thành tại Thượng Hải có một căn nhà đó.

Khương Thục Đồng sửng sờ trong giây lát, không hiểu ý của Từ Mậu Thận là gì, cô ta sớm đã chia tay với Cố Minh Thành rồi mà? Không thể đi cầu xin anh ta được.

Suy đi nghĩ lại, Khương Thục Đồng đã bỏ đi suy nghĩ đi tìm Cố Minh Thành, dù sao đã chia tay rồi, hơn nữa đây cũng không phải là chuyện nhỏ, nếu như đi cầu xin anh ta, lại dây dưa không rõ với anh ta nữa.

Đang lúc trầm tư, không ngờ đến, Cố Minh Thành gửi cho cô ta tin WeChat:Nghe Từ Mậu Thận nói cô tìm tôi có chuyện, đêm nay, tôi ở khách sạn Hỷ Lai Đăng tại Bồ Đông phòng hai không ba hai.

Khương Thục Đồng sửng sờ, không biết vì sao Từ Mậu Thận lại mang chuyện khó khăn của bản thân nói với anh ta, cũng không biết anh ta gửi cho bản thân một tin wechat như thế này là ý gì nữa, khách sạn, một nam một nữ, rất dễ liên tưởng đến chuyện quan hệ tình dục.

Khương Thục Đồng nghĩ lại, vẫn là trực tiếp nói trên Wechat:Nghe Từ Tổng nói, anh ở Thượng Hải có một cửa tiệm, tôi muốn hỏi có thể cho tôi thuê được không?

Rất lấu sau, bên kia trả lời:Không nhớ nữa.

Khương Thục Đồng đúng thật là có chút hoảng hốt đến không biết nói sao, cửa tiệm lớn như thế này, anh ta quả nhiên lại không nhớ sao?

Là do anh ta quá giàu có hay dễ quên.

Nếu như anh ta cũng không nhớ rồi, bên Khương Thục Đồng lại trả lời:Vậy không làm phiền anh nữa.

“Giống như gần bên Tịnh An Tự.” Đột nhiên lại trả lời.

Khương Thục Đồng hít một hơi lạnh, bên Tịnh An Tự, không chỉ tất đất tất vàng, cửa tiệm lại lớn như vậy, tiền thuê nhà cô ta nhất định – –

Đến nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Khương Thục Đồng không trả lời, trong lòng nghĩ nhiều nhất thì không làm, mang những quần áo này trả lại về kho, không cần tìm cửa hàng nữa.

“Đêm nay đến khách sạn tìm tôi.” Cố Minh Thành lại nói.

Khương Thục Đồng đang muốn từ chối, muốn gọi cho Cố Minh Thành, nhưng điện thoại của anh ta đã khóa máy.

Cô ta đã quyết định, đi thì đi, không thành công cũng không mất mát gì.

Tối đó, Khương Thục Đồng đến đó, tâm trạng vô cùng khẩn trương.

Gõ cửa.

Một tiếng quen thuộc “Vào đi”, y như thời gian đã quay trở lại khi cô ta còn làm việc tại “Minh Thành”, khi đó, cô ta thường đến phòng làm việc của anh ta.

Y như móng tay nhỏ nhọn của ai đó đã đâm vào trái tim của Khương Thục Đồng, cào đến đã có một mảnh máu thịt mơ hồ, trong lòng Khương Thục Đồng cảm thấy đau.

Khi cô ta bước vào trong, nhìn thấy Cố Minh Thành đang thắt lại dây nịt của áo ngủ, Khương Thục Đồng cảm thấy bản thân đến đây quá đột ngột, đã nhanh chóng nhìn sang hướng khác.

Người đó cúi đầu, có vẻ như toàn bộ động tác của Khương Thục Đồng anh ta cũng nhìn vào trong lòng: “Đâu phải chưa nhìn qua, còn ở đó trang trọng cẩn thận gì nữa?”

Khương Thục Đồng một trận đỏ mặt.

Chọn tập
Bình luận
× sticky