Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 323

Tác giả: Độc Bạch Đích Tiểu Mã Lệ
Chọn tập

“Em thi được 61 điểm, được qua rồi, tại sao còn gọi em đến văn phòng?” Cố Niệm Đồng với khẩu khí không phục, tuy bây giờ Hà Đỉnh là thầy giáo của cô, nhưng mà trong ấn tượng của Cố Niệm Đồng, anh ta vẫn là sư huynh đã từng gây gỗ với bản thân.

“Tuy đã thi được 61 điểm, nhưng là đứng thứ hai cả lớp – từ dưới đếm lên! Ba học sinh xếp hạng cuối lớp đều bị phạt!”

Hà Đỉnh ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, ngẩng đầu nhìn Cố Niệm Đồng đang đứng.

Cố Niệm Đồng thở sâu một cái, nuốt cơn tức vào bụng, “Phạt gì?”

“Mời phụ huynh!”

Lần trước cha mẹ của Hà Đỉnh bàn hôn sự thất bại, anh phải xem xem, lúc đối mặt với người thầy này, phụ huynh của Cố Niệm Đồng sẽ có biểu hiện như thế nào!

Cũng không thể xem là báo thù, chỉ là cảm thấy thú vị, vui, chọc qua chọc lại.

Cố Niệm Đồng cau chặt mày, ở Harvard, thành tích toán học của cô cũng còn được, lúc cha mẹ hỏi, cô luôn khoe điểm tốt che điểm xấu, nếu như để cha biết môn Toán của cô xếp hạng thứ 2 từ dưới đếm lên của cả lớp, vậy cô coi như xong!

“Có hình phạt nào khác không? Ví dụ như kì thi sau phải được bao nhiêu điểm? Hoặc là có cơ hội thi bù đại loại như vậy, em vừa về nước, không hiểu lắm về Toán học ở trong nước –“ khẩu khí của Cố Niệm Đồng đã dịu xuống một chút.

“Vì vậy, tôi phải bàn bạc với phụ huynh của em, làm thế nào mới làm em thích ứng với sự khác biệt Trung ngoại này, bây giờ thời gian còn sớm, vẫn còn có thể cứu vãn được, sau này em đâu thể đẹp khoe xấu che mãi với cha mẹ được!” Trong mắt Hà Đỉnh lóe lên ánh nhìn đắc ý.

Lúc ở Harvard, Cố Niệm Đồng mỗi lần thi xong là kết quả gì, anh đều biết.

Cố Niệm Đồng cau chặt mày, giống như đại đa số học sinh, cô cũng không muốn cha mẹ mình đến trường!

Việc này chỉ có thể cầu cứu anh hai thôi!

“Nhớ đó, sáng mai 10 giờ! Nói phụ huynh đến. Được rồi, đi đi.” Hà Đỉnh ra mệnh lệnh cuối cùng.

Cố Niệm Đồng cắn chặt răng, đi ra ngoài.

Xuống tòa nhà văn phòng, Cố Niệm Đồng liền gọi điện cho Cố Hành Cương.

Cố Hành Cương lúc này, đang họp ở trong phòng làm việc, một chút nữa anh phải đi dự tiệc.

Là phải cùng cả nhà Đỗ Kim Minh dùng cơm, việc làm giành thế chủ động này của anh, nói thật lòng, không có mấy cô gái hiện đại có thể nhẫn nhịn được.

Ngược lại là Đỗ Nhược, lại chịu được!

Suy cho cùng Đỗ Nhược cô không có sự bá đạo cản trở Cố Hành Cương, gọi điện cho cha mình ngay trước mặt anh.

“Cha, tối mai cha có thời gian không? Nếu có thời gian, cùng nhau ăn cơm nhé?” Đỗ Nhược lần đầu tiên gọi điện cho cha, từ sau khi dọn ra khỏi nhà.

“Tối mai? Chị con và anh rể con có thể sẽ về, Nhược Nhược, con phải nhẫn nhịn, cha đem công ty ở đường Kiến Giang cho con, chị con đã oán giận đủ nhiều rồi! Đừng vào lúc này, gây chiến với nó.“ Đỗ Kim Minh sợ xảy ra xung đột gia đinh, cũng rất cẩn thận, mâu thuẫn đại gia tộc luôn bắt nguồn từ trong ra ngoài, ông phải chấm dứt.

Cố Hành Cương ở trong xe nghe được, hướng mặt về phía Đỗ Nhược, Đỗ Nhược nếu như hôm nay không hẹn được bữa cơm này, cô đừng hòng đi khỏi.

Ở biệt thự Thanh Sơn xảy ra chuyện gì, cô cũng biết.

“Nhưng mà cha, con có – con có – con có bạn trai rồi, muốn dùng cơm với cha, là ý của anh ấy!” “Bạn trai” hai từ này, giọng nói của Đỗ Nhược nghe thật đặc biệt thật thấp, đặc biệt ngại ngùng.

Thực ra trong thâm tâm cũng không thừa nhận Cố Hành Cương là bạn trai của cô, nhưng mà anh ta bá đạo, anh nhất định đòi.

Đoán rằng cả đời này, cô cũng không thoát khỏi bàn tay của anh ta.

Giọng của Đỗ Kim Minh bắt đầu trịnh trọng, “Bạn trai? Ai thế? Bác sĩ Cố lần trước giới thiệu cho con, con không đến gặp, tự mình tìm người khác, ngoài bác sĩ Cố ra, cha không đi –“

“Cha, anh ta là bác sĩ Cố, cũng là con trai lớn của Cố Tổng — muốn hỏi cha, đi không? Còn nữa gọi cả chị và anh rể đi cùng, đây là yêu cầu của anh ta.” Đỗ Nhược cúi đầu

Cố Kim Minh trầm tư một hồi lâu, không dám tin, “Con nói gì? Bác sĩ Cố là ai?”

“Anh ta là con trai của Cố Tổng, cũng là Chủ tịch tập đoàn Lam Cương! Lúc đầu con cũng không biết, bác sĩ Cố chính là anh ta!”

Đỗ Kim Minh vỗ vào chân mình, cảm thấy con gái mình cuối cùng cũng làm được việc vẻ vang cho tổ tông, ông cũng cảm thấy nở mày nở mặt, “Được được được, ngày mai cha đi, cha không chỉ đi, cha còn gọi luôn cả chị con và anh rể! Không chỉ gọi luôn chúng nó, cha còn phải đưa con về nhà ở, ai bảo con tìm được một người bạn trai có gia thế chứ!”

Đỗ Kim Minh quả thực cười đến không dừng lại được, trong điện thoại vang ra tiếng cười ha hả của ông, đó là âm thanh vui mừng đến mức không biết nói gì.

“Cần thiết sao?” Đỗ Nhược thì thầm một câu.

Xem ra Đỗ Kim Minh cực kì hài lòng về Cố Hành Cương.

Biển người mênh mông, con gái ông vừa đúng tìm được con rể mà ông yêu thích, dĩ nhiên đặc biệt vui mừng, thậm chí ông cảm thấy đây là duyên trời định!

“Đã gọi điện rồi, lần này anh có thể thả tôi được chưa?” Đỗ Nhược nhìn Cố Hành Cương với bộ dạng đáng thương.

Cố Hành Cương không lên tiếng, cười nham hiểm, lái xe hướng về phía căn nhà Đỗ Nhược thuê.

Lúc Cố Niệm Đồng gọi điện cho Cố Hành Cương, Cố Hành Cương vừa họp xong, chuẩn bị thay quần áo đi dự tiệc.

“Anh, giúp em với, Hà Đỉnh tên khốn này, nói môn Toán của em đứng thứ hai từ dưới đếm lên trong lớp, bắt em mời phụ huynh, việc này, làm sao em để cha mẹ biết được? Anh –“ Giọng của Cố Niệm Đồng, sắp phát khóc lên rồi.

“Anh của em mấy hôn nay không có thời gian, tìm phụ huynh à? Chú Nam chẳng phải là phụ huynh của em sao? Đi tìm anh ta, anh ta ở Hải Thành gần nhất, anh ta trước giờ chẳng phải rất thương em sao? Anh ta và cha mẹ cũng không liên lạc với nhau, tìm anh ta thích hợp nhất! Được rồi, anh phải đi gặp nhạc phụ rồi, chúc em thành công!” Cố Hành Cương đi xuống bậc thềm của tòa nhà Lam Cương, đi về hướng bãi đậu xe.

Điện thoại vọng lại tiếng tút tút báo bận.

Trong lòng Cố Niệm Đồng nghĩ, cũng đúng nhỉ, tìm chú Nam!

Hà Đỉnh chắc cũng không thể tra hỏi gì về việc cha mẹ cô không đến?”

Vì vậy, cô lại gọi điện cho Nam Lịch Viễn.

“Để anh làm phụ huynh của em à?” Nam Lịch Viễn không kiềm được cau mày.

“Uhm, đúng vậy, em đứng thứ hai từ dưới đếm lên, đã phụ tâm huyết của chú Nam, anh ta yêu cầu mời phụ huynh 3 học sinh xếp hạng cuối lớp! Chú Nam~” Cố Niệm Đồng lại dùng giọng điệu cầu cứu của một cô bé mà nói.

Mỗi lần như vậy, Nam Lịch Viễn đều trở nên rất mềm lòng, hơn nữa, anh cũng muốn gặp mặt nói chuyện với tên Hà Đỉnh này.

Đây đúng là cơ hội, nghĩ chắc nếu anh làm phụ huynh Cố Niệm Đồng, Cố Niệm Đồng sẽ đứng về phía anh.

“Được.” Anh nhanh chóng đồng ý, ngày hôm sau có một buổi họp quan trọng, anh gọi điện cho Thái Thái, bảo hoãn lại.

“Hoãn ơ? Chủ tịch, các buổi họp của ông chưa từng bị hoãn lại. Buổi họp này vô cùng quan trọng! Ông có việc gì quan trọng sao?” Thái Thái hỏi trong điện thoại bằng giọng khó hiểu.

“Họp phụ huynh!” Giọng Nam Lịch Viễn bình thản đáp.

Câu nói này suýt chút làm Thái Thái thổ huyết, chủ tịch còn chưa có vợ, họp gia đình gì chứ?

Đột nhiên nghĩ ra một người.

“Là Cố tam tiểu thư à?” Thái Thái cũng đã làm mẹ, biết lúc bị mời phụ huynh, học sinh rất không muốn, nghĩ chắc Cố Tam Nhi cũng là tâm lí này, không kiềm được cười lên.

“Uhm!”

“Vậy tôi biết rồi, tôi sẽ để Phó chủ tịch chủ trì!”

Nam Lịch Viễn lại “Uhm” một tiếng.

……

Lúc Đỗ Huyên và Hoắc Đông đến phòng đặt của nhà hàng, là kiểu vênh váo, kiêu căng tự mãn.

Mấy năm trước Đỗ Huyên theo mẹ, từ sau khi theo cha, mới tìm được Hoắc Đông tên giàu có này, thân phận của cô cũng đc nâng cao gấp bội, tuy là trong mắt công chúng, cô mới là thê thiếp, nhưng mà hôn nhân là lần đầu thai thứ hai của phụ nữ, lần đầu thai này, cô đã đầu thai đúng rồi.

Lần này, cô muốn chọc ghẹo Đỗ Nhược, xem xem bạn trai cô rốt cuộc là tên nhóc con nào.

Chỉ là một con bé tóc vàng năm thứ 3, hơn nữa sớm đã bị cha đuổi ra khỏi nhà.

Cô còn cố ý mặc chiếc đầm cao cấp của Chanel, đang thể hiện tình cảm với Hoắc Đông.

Cha, Đỗ Nhược, và bạn trai của Đỗ Nhược đều chưa đến.

Đỗ Nhược đến một mình sau khi tan ca, Cố Hành Cương đang họp, cô không để anh đến đón, sợ anh chạy đường vòng đến trễ.

Đỗ Nhược là người thứ ba đến.

Đỗ Huyên muốn hạ nhục Đỗ Nhược, Đỗ Nhược luôn ngồi trên ghế uống trà, vừa rồi đã gọi một tiếng “chị, “anh rể” cho có lệ.

Đỗ Huyên thì không buông tha cho cô, đứng lên đi đến trước mặt Đỗ Nhược.

“Ôi, chim sẻ muốn biến thành phượng hoàng rồi? Lọ lem tìm thấy hoàng tử của mình rồi? Mẹ cô đã chết lâu như vậy rồi, cô còn vọng tưởng muốn về Đỗ gia à? Hôm nay có phải muốn cha đón cô trở về Đỗ gia không, tôi nói cho cô biết, không có cửa đâu!” Đỗ Nhược nói một cách cay độc.

Đỗ Nhược cắn chặt môi, “Chị, cha mẹ em làm nên từ hai bàn tay trắng! Em vỗn dĩ là người trong nhà! Em có bạn trai rồi, để cha gặp thì sao chứ?”

Thì đã nghe thấy “bốp” một tiếng vang lên, Đỗ Huyên gián lên mặt Đỗ Nhược một cái tát.

“Huyên, đừng như vậy –“ Hoắc Đông ở bên cạnh hét lớn.

Cái tát này, đánh rất đau, rất đau.

Đỗ Nhược mặc dù lúc nãy còn công kích lại rất hay, nhưng rốt cuộc cô chỉ là một cô bé sinh viên năm 3, thủ đoạn đánh người này, cô quả thực không muốn dùng đến.

Một tay cô che lại gương mặt ửng đỏ, đôi mắt đẫm lệ, nhìn Đỗ Nhược.

Vừa đúng lúc Cố Hành Cương đi đến cửa phòng đã đặt trước, nghe thấy tiếng động của cái tát này.

Anh đứng ở cửa, đang gài khuy của mình, vừa nhìn, anh liền biết đã xảy ra chuyện gì.

Anh lạnh lùng nhìn Đỗ Huyên, ánh mắt này, khiến người ta rùn mình, rợn tóc gáy.

“Đánh trả lại!” Cố Hành Cương nói với Đỗ Nhược.

Đỗ Huyên nhìn qua bên cạnh, cười ha hả, cuối cùng yên tâm rồi, tưởng Đỗ Nhược tìm được ai, thì ra là Khương Triều Nguyên, tài xế Khương Triều Nguyên, lần này cô không còn sợ gì nữa.

Tuy sức tác động người này cực mạnh, rất bảnh trai, nhưng cũng chỉ là – một tên tài xế!

Đỗ Kim Minh đang kẹt xe, ông đang ngồi trên xe xem đồng hồ!

“Đánh trả lại!” Cố Hành Cương lại nói với Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược không phải không dám, nhưng cô chưa từng đánh người, cảm thấy bản thân lãnh cái tát này ở trước mặt Cố Hành Cương, đặc biệt mất mặt, đang cúi đầu khóc.

“Anh đánh!” Cố Hành Cương nói với Hoắc Đông.

Hoắc Đông cười lớn tiếng, vừa rồi anh ta còn cảm thấy có chút đau lòng cho Đỗ Nhược, nhưng bây giờ, anh ta cảm thấy con người này quả thật đang nằm mơ giữa ban ngày, sao anh có thể đánh vợ mình chứ?

“Là sau này không muốn làm ăn ở Ninh Thành nữa à?” Cố Hành Cương nói với Hoắc Đông, sau đó hướng về phía Đỗ Nhược, “Người phụ nữ của Cố Hành Cương tôi, không cho phép bị người khác ức hiếp như vậy! Hoắc Đông, có đánh không?”

Đánh người những việc như vậy, Cố Hành Cương hoàn toàn có thể tự ra tay, không cần nhờ người khác, nhưng đàn ông không đánh phụ nữ, hơn nữa, đánh người phụ nữ này, làm dơ tay anh!

Hoắc Đông cau mày, tên tài xế này chằng phải là Khương Triều Nguyên sao? Sao lại trở thành Cố Hành Cương rồi?

Cố Hành Cương là chủ tịch tập đoàn Lam Cương, tập đoàn Lam Cương ở Ninh Thành phát triển thịnh vượng, đã có xu thế trở thành lão đại trong ngành, hơn nữa, gần đây anh ta nghe nói, Cố Hành Cương hình như là con trai lớn của Cố gia ở Hải Thành!

Chọn tập
Bình luận
× sticky