Tiết Lan lại trả lời:vốn dĩ như thế này mà, Chủ tịch sao có thể cho phụ nữ của anh ta đi làm kinh doanh chứ.
Khương Thục Đồng không lý giải câu nói này, cái gì gọi là phụ nữ của chủ tịch? Vì sao lại không được đi làm kinh doanh chứ?
Nhưng mà, sau khi Khương Thục Đồng quay về phòng thiết kế chưa kịp thở một hơi, Mạc Đại Sư thì có chuyện, nói rằng mấy hôm trước anh ta cùng Khương Thục Đồng cùng nhau thiết kế sân vườn đó, đang đợi Chủ tịch đến nghiệm thu.
Tổng cộng Khương Thục Đồng đến phòng kinh doanh cũng chưa được mấy ngày, tình trạng của sân vườn này cô ta đương nhiên rõ ràng hơn ai hết, vô cùng lớn, lại thêm khái niệm thiết kế “Phong cảnh mực nước” của Mạc Đại sư, hiệu quả vô cùng đẹp, cho nên, Khương Thục Đồng đi theo Mạc đại sư đến đó, mấy ngày nay, tâm trạng của cô ta không tốt lắm.
Khi hai người đến nơi, Cố Minh Thành vẫn chưa về, Khương Thục Đồng lại đi quanh quẩn trong các căn phòng của sân vườn này, Mạc đại sư không biết đi đâu rồi.
Khương Thục Đồng đứng cạnh cửa sổ sau của “Thục Tiêu Viện”, cửa lớn trước và sau đều đang mở, gió thổi xuyên qua nhà, Khương Thục Đồng đứng ngay cửa sổ sau, có thể nhìn thấy phía sau rừng tre sinh trưởng rất nhiều, rất có phong cách cổ xưa.
Cô ta từ cửa sổ cổ kính thò đầu ra, cảm nhận tiếng chim hót và hương hoa những cảnh đẹp ben ngoài.
Ẩn ẩn nghe được có tiếng người truyền đến, vốn dĩ không chú ý, nhưng mà âm thanh càng ngày càng gần, mắt mở to ra nhìn, quả nhiên là Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành vốn dĩ đang cùng Mạc đại sư trò chuyện, nghiêng đầu qua nhìn, liền nhìn thấy Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng giả vờ như không nhìn thấy anh ta, đầu nghiêng qua một bên.
Cố Minh Thành tiếp tục trò chuyện với Mạc đại sư, đang theo hướng của Khương Thục Đồng bước qua.
Khi Khương Thục Đồng từ Thục Tiêu Viện bước ra, không nhìn thấy Mạc đại sư ở đâu nữa, chỉ nhìn thấy Cố Minh Thành đứng một mình dưới gốc cây hút thuốc.
Một tay bỏ trong túi, khói thuốc bốc lên, anh ta đúng là đang hút thuốc.
Khương Thục Đồng đứng tại đó.
Người đó quay đầu lại nhìn, “Cũng đẹp đấy chứ, cô thiết kế sao?”
Đây là lần đầu tiên Cố Minh Thành khen gợi Khương Thục Đồng đó, trong lòng Khương Thục Đồng đương nhiên cảm thấy ấm áp, cô ta gật đầu “Ừm.”
Tay của Cố Minh Thành giơ lên, đặt lên tóc ngáy của Khương Thục Đồng, đem những sợi tóc li ti vén vào phía sau đôi tai cô ta.
Tiếng chim hót và hương hoa truyền lại, Khương Thục Đồng nhẹ nhẹ cúi đầu, mặt đỏ lên.
Cố Minh Thành nhìn cô ta, quả nhiên lại cười.
“Bộ dạng này của cô, chưa cho người đàn ông khác nhìn qua chứ?” Năm ngón tay của Cố Minh Thành, nhẹ nhàng sờ lên mặt của Khương Thục Đồng, da vẻ mịn màng, sờ vào cảm giác rất tốt.
Khương Thục Đồng lắc đầu.
Cố Minh Thành nhích gần đến bên tai cô ta, nói, “Nếu như cho người đàn ông khác xem qua, tôi sẽ khiến người đàn ông đó sống không bằng chết.”
Tiếp đó, anh ta quay lưng đi.
Khương Thục Đồng ngớ người đứng đó, trong đầu óc hiện lên chuyện Đặng Hiển Vũ từ giám đốc điều hành của khu Đại Trung Hoa đột nhiên giáng chức xuống làm giám đốc kinh doanh, chẳng lẽ do Cố Minh Thành làm sao, Khương Vũ Vi từng nói, Đặng Hiển Vũ không có lỗi, hơn nữa, thành tích của anh ta cũng rất tốt, đột nhiên xuống đến vị trí giám đốc phòng kinh doanh, Đặng Hiển Vũ càng không thoải mái.
Nhưng mà, khương Thục Đồng vẫn không hiểu, Cố Minh Thành sử dụng thủ đoạn gì, lại ảnh hưởng đến việc lên xuống chức của người ta.
Cô ta không hiểu, chỉ cảm thấy lưng mình phát lạnh, như lần trước anh ta trực tiếp làm cho công ty Lục Chí Khiêm phá sản vậy.
Khi cuối tuần, Tiết Lan hẹn Khương Thục Đồng đi dạo.
Đang dạo đến một tiệm bán gia dụng trong nhà, có bán dép đi trong nhà.
“Cô không mua cho anh ta một đôi sao?” Tiết Lan hỏi.
“Ai?” Khương Thục Đồng quả nhiên chưa ý thức được.
Tiết Lan đã chỉ lên đầu của Khương Thục Đồng, “Cô có mấy người đàn ông hả?”
Khương Thục Đồng mới ý thức được, Tiết Lan đang nói là Cố Minh Thành.
Khương Thục Đồng nghĩ lại, y như từ khi cô ta dọn nhà, Cố Minh Thành chưa từng đến qua nhà cô ta, những cuộc yêu đương nhiên cũng không có, đến nổi cửa nhà của cô ta, anh ta cũng chưa từng bước đến, trong lòng không phải không có nghi ngờ, nhưng mà điều anh ta theo đuổi chỉ là khoái cảm của phụ nữ đã kết hôn thôi, không đơn giản chỉ đối với cô ta, đối với phụ nữ khác cũng như vậy.
Hiện giờ cô ta đã ly hôn, anh ta cũng không còn hứng thú nữa.
Nhưng mà suy nghĩ lại, lỡ có khi có một đàn ông đến nhà, trong nhà lại không có một đôi dép của đàn ông, cũng không tốt cho lắm, giống như lần trước, Đặng Hiển Vũ đến nhà cô ta, vì không có dép để thay, Đặng Hiển Vũ thì phải chân trần, nhưng mà, sàn cô ta lau rất sạch sẽ đó.
Cuối cùng vẫn mua rồi.
Trên đường về, Khương Thục Đồng nhận được một tin nhắn, là một số điện thoại lạ:Hôn lễ chọn vào ngày mười lăm tháng ba.
Không đầu không đuôi.
Khương Thục Đồng cảm thấy chắc đã gửi nhầm số.
Nhưng mà cô ta liền nhớ ra, cô ta đã gọi lại cho số điện thoại lạ đó, bên kia là giọng nói của một phụ nữ, giọng nói khí chất nũng nịu: “Khương tiểu thư sao? Là tôi.”
Niếp Doanh Doanh, bác sĩ ngoại khoa rất nổi tiếng.
Trong thấp thoáng khiến trái tim của Khương Thục Đồng đã chìm sâu xuống đáy biển, cô ta đã hiểu được rồi, điều cô ta muốn nói chắc là hôn lễ giữa cô ta và Cố Minh Thành, không thôi cũng không cần nói cho Khương Thục Đồng biết.
Ngày mười lăm tháng ba sao?
“Hôn lễ giữa tôi và Cố Minh Thành, người lớn hai bên đã chọn đó!” Niếp Doanh Doanh từ bên kia điện thoại, giọng điệu nhẹ nhàng nói.
Điện thoại từ tay của Khương Thục Đồng từ từ rơi xuống, xe buýt đã tới trạm rồi, cô ta xuống xe, đi theo hướng nhà của mình, cô ta ngây người ra đem toàn bộ đồ đạc đều để vào trong nhà, đôi dép để bên trong kệ dép, trong đầu luôn chớp ra một ý niệm:Anh ta phải kết hôn sao?
Hèn chi gần đây, anh ta cũng không đến.
Tay cô ta bịt miệng lại, liền khóc òa lên.
Không biết hiện giờ Cố Minh Thành đang ở đâu, Khương Thục Đồng như bị điên vậy chạy ra ngoài, dù một cuộc điện thoại cô ta cũng không gọi, thì chạy đến công ty, hôm nay là cuối tuần, theo lý anh ta không cần đi làm, nhưng mà Khương Thục Đồng thì khẳng định, anh ta ở công ty, nếu như anh ta không có ở công ty, cô ta sẽ đến nơi khác tìm, đến khi tìm được anh ta mới thôi.
Đã đến công ty, đến tầng của Cố Minh Thành, Khương Thục Đồng giống như nhìn thấy anh ta cùng một nhóm người bước ra, nhóm người là đoàn đại biểu Mỹ đó, Khương Thục Đồng đã tiếp đón, đương nhiên là biết.
Cố Minh Thành nhìn thấy cuối tuần mà Khương Thục Đồng lại đến công ty, anh ta hỏi, “Có chuyện sao?”
Khương Thục Đồng không nói chuyện, cô ta hiện giờ đã mất đi năng lực ngôn ngữ vậy.
Cố Minh Thành vì thấy ngại với người Mỹ bên cạnh, anh ta nói, “Nếu như không có chuyện, cùng tôi đi tham quan với nhóm người này.”
Tiếp đó thân thể của anh ta muốn bước đi, anh ta cứ tưởng Khương Thục Đồng sẽ theo sau anh ta.
Nhưng mà, Khương Thục Đồng nhẹ nhàng níu lại tay áo của anh ta.
Bước chân của Cố Minh Thành dừng lại, “Có chuyện sao?”
Anh ta hỏi.
“Anh phải kết hôn rồi sao?” Giọng nói của Khương Thục Đồng rất nhỏ, tay cô ta vẫn còn đang níu lại tay áo của Cố Minh Thành, tuy rằng chỉ có một ngón tay, nhưng lại rất có sức lực, giống như đã dùng sức bạo lực vậy.
“Thời gian kết hôn đã chọn rồi.” Cố Minh Thành đã triệt để dừng bước, nhóm người Mỹ bên cạnh nghe không hiểu hai người họ đang nói gì, họ chỉ đối nhìn với nhau, vì cảm thấy vẻ mặt của hai người rất thú vị.
“Không được kết hôn!” Khương Thục Đồng ngây người nói.
Thực sự khi Khương Thục Đồng đến đây, vốn dĩ không biết đến đây làm gì, cũng không nghĩ đến sẽ nói gì nữa, thì là “Không được kết hôn” mấy chữ này liền từ miệng nói ra.
Cô ta biết được có thể đối với Cố Minh Thành rõ ràng không có tác dụng gì.
Không cho anh ta kết hôn là nguyện vọng của cô ta, nhưng không phải nguyện vọng của anh ta.
Suy nghĩ lại, Khương Thục Đồng lại cảm thấy bản thân quá cố tình như vậy rồi, anh ta hà tất vì một phụ nữ đã ly hôn như cô ta, mà hy sinh tương lai tươi sáng của mình chứ.
Cố Minh Thành không nói gì hết.
Nước mắt của Khương Thục Đồng đã rơi xuống sàn, cô ta từ từ buông tay vủa Cố Minh Thành ra, ngậy người bước đi.
Phía sau lại truyền đến giọng nói của Cố Minh Thành, “Khương tiểu thư là không cho tôi kết hôn sao?”
Khương Thục Đồng không nói chuyện.
“Nếu như cô không cho, thì tôi không kết hôn nữa.”
Khường Thục Đồng cười chua xót, cô ta cũng đâu có quyền để hạ thánh chỉ, không thể nào cô ta không cho, thì anh ta lại không kết hôn.
Về đến nhà.
Nhưng không ngờ là, tối đó Cố Minh Thành đã đến.
Khương Thục Đồng chưa từng nói với Cố Minh Thành nơi ở của cô ta, không biết Cố Minh Thành sao mà biết được nữa, Khương Thục Đồng luôn ôm chặt gối ôm, đang ngẩn người, đôi chân vòng lại trên giường, Cố Minh Thành đến, nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô ta.
Biểu tình trên mặt của Cố Minh Thành cũng rất lanh lẹ, anh ta đã giúp Khương Thục Đồng lau đi nước mắt, “Vì sao mà khóc? Vì tôi sao?”
Khương Thục Đồng quay người lại, “Nếu như Cố Tổng chỉ là ham muốn thân thể của một người phụ nữ, vậy sau này không cần đến tìm tôi nữa, chúc anh tân hôn hạnh phúc!”
“Sao tôi nghe vào có ý ghen tuông như vậy chứ?” Cố Minh Thành hỏi.
Khương Thục Đồng chặt chẽ cắn môi dưới, nghiêng đầu qua, với ánh mắt oán hận nhìn Cố Minh Thành, cô ta đang ghen tuông đó, có sai sao?
Rõ ràng người đàn ông của bản thân lại đi kết hôn với người phụ nữ khác, sao cô ta không ghen tuông được chứ? Sao lại không đau khổ được.
Cố Minh Thành trong thấp thoáng đã đè Khương Thục Đồng trên giường, bắt đầu hôn nhẹ cô ta, “Tôi rõ ràng không ngờ đến, cô quả nhiên là một người phóng khoán như vậy.”
Khương Thục Đồng nghiêng đầu qua, không màng đến anh ta, anh ta phải kết hôn rồi, trong lòng Khương Thục Đồng khó chịu đến nhói đau, hiện giờ trong dạ giày đang co giật.
Hiện giờ, bên gốc mắt của cô ta vẫn còn rơi ra nước mắt, cô ta chặt chẽ ôm lại lưng của Cố Minh Thành.
“Nếu như anh đã kết hôn, vậy chúng ta kết thúc quan hệ này đi, cảm thấy không có đạo đức, khi chưa ly hôn với Lục Chí Khiêm, tôi cũng từng trải qua là kẻ thứ ba, tôi không muốn, cũng không muốn đi làm chuyện đó.” Khương Thục Đồng lại khóa chặt đôi vai của Cố Minh Thành.
Tay của người đó đã từ dưới áo của Khương Thục Đồng thò vào trong.
Rất lâu cũng không trải nghiệm được sự sờ mó của anh ta, trong lòng Khương Thục Đồng cảm thấy tê dại.
Cố Minh Thành đã bắt đầu hôn trên môi cô ta, hai người cũng không nói chuyện.
Đêm nay, thân thể và trái tim của Khương Thục Đồng đều giống nhau, đã trải qua dưới đáy cốc và từng màng từng màng cao trào, mang theo một trái tim buồn, cô ta muốn giao toàn bộ thân thể cho Cố Minh Thành, vì cô ta biết, Cố Minh Thành một khi đã kết hôn, cũng sẽ không thuộc về cô ta nữa.
Tuy rằng trên giường Cố Minh Thành như một con mãnh thú, nhưng mà anh ta rất chăm sóc cho Khương Thục Đồng, đêm hôm nay Khương Thục Đồng đã trải qua sự cao trào của một người phụ nữ, trên giường càng hòa hợp với người đàn ông này, lại càng không nỡ rời khỏi anh ta.
Sự ỷ lại trên giường của Khương Thục Đồng đối với Cố Minh Thành, đã thấm sâu vào trong xương cốt của cô ta.
Hiện giờ từ thân thể đến trái tim, cũng không nỡ rời xa anh ta.
Khi sáng tỉnh dậy, cô ta y như con chim nhỏ bé dựa vào trong lòng của anh ta, đang nghe nhịp tim của anh ta.
Đối với chuyện kết hôn, cô ta không muốn nhắc đến nữa.
Hôm nay là ngày chủ nhật, không cần đi làm, Cố Minh Thành còn có việc, nên anh ta phải đi.
Khi tỉnh dậy, Khương Thục Đồng đã phát hiện, trên giường đã ước một mảnh lớn, mặt cô ta đỏ lên đã thay tấm ga xuống.
“Thú mẹ nhỏ.” Cố Minh Thành lại chê cười cô ta.