Cố Hành Cương từ sô pha đứng dậy, muốn đi đến phòng làm việc, hai người đã vào thang máy.
Mọi người trong thang máy nhìn thấy Cố Hành Cương lên lầu, đều tự giác tránh sang một bên.
Cố Hành Cương đứng ở trung tâm thang máy, hai tay cho vào túi quần, dáng vẻ đó, quả thật rất tự nhiên ung dung, anh ngẩng đầu nhìn số tầng thang máy, “rất kì lạ sao? Tình tiết cẩu huyết hai cô con gái nhà họ Đỗ, Ninh Thành này ai không biết?”
Đỗ Nhược nhẹ nhàng thở dài một cái, cũng đúng, sớm đã trở thành tai tiếng của Ninh Thành rồi!
Cho nên, Khương Triều Nguyên không chỉ quen biết chị cô, cũng biết chuyện của cô.
Thiết nghĩ chuyện cô thích Hoắc Đông, Khương Triều Nguyên cũng biết rồi.
Cô không muốn giải thích, biết thì biết đi.
Thật ra chuyện này, Cố Hành Cương căn bản không biết, “Tình tiết cẩu huyết” bốn chữ này, là học của hiệu trưởng.
Đỗ Huyên trước giờ là kẻ thù của Đỗ Nhược, gặp Đỗ Huyên liền có một cảm giác bất lực như nói chuyện với kẻ ngốc, mỗi lần cãi nhau, đều là loại cảm giác thất bại “Lặp lại lần nữa, để tôi cãi nhau lại từ đầu”
Lần này tất nhiên phải cám ơn Khương Triều Nguyên.
Còn về Khương Triều Nguyên làm sao ra lệnh được cho cha, Đỗ Nhược tự có suy nghĩ của mình, bởi vì lần trước cô len lén nhìn thấy quá trình cha và Cố Minh Thành gặp nhau, biết cha ở trước mặt Cố tổng dạ dạ vâng vâng, Khương Triều Nguyên tất nhiên cáo mượn oai hùm rồi.
Như vậy là giải thích rõ rồi.
“Vậy nếu tôi muốn làm cơm trưa cho anh, phải làm bao lâu?” lúc sắp đến tầng của Đỗ Nhược, Đỗ Nhược hỏi Cố Hành Cương.
Cố Hành Cương hai tay cho vào túi, quay mặt lại, quan sát Đỗ Nhược từ trên xuống dưới, “Nghĩ thông rồi?”
“Ừm. Nhận sự giúp đỡ của người khác dù nhỏ bé thì cũng phải dốc sức đền đáp, muốn làm bao lâu?”
“Cô không phải không biết nấu ăn sao?”
“Tôi học, dù sao sau này một mình tôi cũng phải nấu ăn.” Đỗ Nhược nói.
“Một tháng!” nói xong, Cố Hành Cương ra khỏi thang máy.
Ban nãy hai người trong thang máy nói chuyện như thể bên cạnh không có người, người trong thang máy đều nhìn thấy rồi, ban nãy đều đang nín thở, thật ra là đang chăm chú lắng nghe, bây giờ đều đang ho nhẹ, chỉ có một mình Đỗ Nhược không hiểu gì.
Lúc tối, Đỗ Nhược cố ý bảo Hà Trại dạy cô nấu ăn, học những món đơn giản trước, dù sao Khương Triều Nguyên cũng biết cô không biết nấu ăn, nấu khó ăn một chút, anh ta có lẽ cũng không chấp nhất.
“Nhược Nhược sao đột nhiên lại muốn học nấu ăn vậy?” Hà Trại vừa xào rau vừa cảm thấy vui vì sự tiến bộ của Đỗ Nhược.
“Ừm, có người bảo em học.” Đỗ Nhược đứng bên cạnh máy hút khói dầu, ho.
Không trách cô được, trước đây máy hút khói dầu trong nhà đều là lực hút mạnh không có khói, nhưng máy hút khói dầu của Hà Trại rất tệ, khói rất dễ sặc, cô vốn đối với khói dầu rất mẫn cảm, cho nên, không ngừng ho.
Hà Trại thấy cô khó chịu, không hỏi tiếp.
Đỗ Nhược là định ăn xong cơm tối mới nấu cơm cho Khương Triều Nguyên, cơm tối là cô và Hà Trại cùng làm với nhau.
Hà Trại vẫn luôn truy hỏi, cô rốt cuộc là nấu cơm cho ai, biết làm sao cũng không tránh được, Đỗ Nhược mới nói một câu, “Cho Khương Triều Nguyên!”
Mặt Hà Trại liền xụ xuống, Khương Triều Nguyên?
Ha, quả nhiên đàn ông không xấu, đàn bà không yêu?
Trong tình trạng không thông qua sự đồng ý của Đỗ Nhược, liền cưỡng hôn Đỗ Nhược, uổng công anh giúp cô ra mặt.
Hà Trại quyết định, bữa cơm này, anh muốn Khương Triều Nguyên ăn không được.
Ăn cơm xong, Đỗ Nhược trong bếp Hà Trại bắt đầu nấu cơm, vừa ho vừa hỏi Hà Trại, “bỏ cái này vào đúng không? Bỏ cái kia vào đúng không?”
Hà Trại luôn hết lòng chỉ dạy.
Đỗ Nhược tổng cộng làm bốn món, cô không thích ăn thịt, cho nên món chay nhiều, nghĩ tới loại đàn ông như Khương Triều Nguyên có lẽ thích ăn thịt, cho nên Đỗ Nhược cố ý làm một món thịt.
Dù sao cũng không biết là tại sao, cô cứ cảm thấy Khương Triều Nguyên thích ăn thịt.
Làm xong, Đỗ Nhược nếm thử một miếng, mùi vị cũng được, liền bỏ vào hộp cơm.
Lúc cô đến nhà mình dọn dẹp tủ lạnh, Hà Trại phân biệt bỏ vào những món này rất nhiều giấm, rất nhiều muối, còn món cà chua xào trứng bỏ vào rất nhiều ớt.
Anh vừa rưới vừa thì thầm trong lòng, “Tôi cho anh ăn cho biết mùi!”
Đỗ Nhược không hề cảm thấy sự khác thường.
Trưa hôm sau lúc sắp ăn cơm trưa, Đỗ Nhược gọi điện cho Khương Triều Nguyên, nói đem cơm đến đâu cho anh.
Bởi vì cô phát hiện Khương Triều Nguyên không có phòng làm việc riêng, có lẽ hoạt động thường ngày đều trên đường.
“Đưa đến văn phòng chủ tịch!”
Cố Hành Cương đang xử lý số liệu nhập khẩu của công ty, nhìn chằm chằm vào máy tính rất chăm chú.
Sau khi cúp máy, anh tắt máy tính, ngồi ở sô pha bên cạnh, dựa vào tay vịn ghế sô pha, chuẩn bị ngủ, anh đích thật cũng buồn ngủ rồi.
Vừa đắp áo khoác lên người liền nghe thấy tiếng gõ cửa, anh nói một tiếng, “Vào đi!”
Đỗ Nhược quả nhiên cầm một hộp cơm rất lớn đi vào, nói cô không biết Khương Triều Nguyên thích ăn gì, làm mấy món bản thân thích ăn, còn nói, cô cũng không biết tại sao lại cảm thấy Khương Triều Nguyên thích ăn thịt, cho nên, đặc biệt làm cho anh mấy món thịt.
Cố Hành Cương vẫn nằm trên sô pha, ánh mắt anh quan sát Đỗ Nhược, hỏi, “Sao cô biết tôi thích ăn thịt?”.
Đỗ Nhược nhún vai, “Đàn ông không phải đều thích ăn thịt sao?”
“Biết cũng nhiều đó!” Cố Hành Cương cười nói, “Thịt của cô cũng không biết có ngon không?”
Đỗ Nhược co người lại, lặp tức ôm chặt hai vai, bộ dạng như bị làm nhục, thông qua nhiều lần, cô tổng kết được Khương Triều Nguyên là người như thế nào, rất không đứng đắn, thường hay đùa giỡn quá mức độ với phụ nữ, Đỗ Nhược coi như đây là tính cách của anh tạo nên.
Nhưng cô không biết, thịt mà Cố Hành Cương nói, thịt này chứ không phải thịt kia!
Đỗ Nhược đã đem đũa và muỗng để lên bàn trà cho anh rồi, dù sao thì đây là tác phẩm đầu tay củ cô, tất nhiên muốn có được nhận xét tốt của người khác rồi.
Cô ngồi trên đầu kia của sô pha, cách Cố Hành Cương rất xa.
Cố Hành Cương cứ nhìn cô như vậy.
Hình như trái tim phiêu bạt cuối cùng vững vàng rồi!
Anh chậm rãi từ sô pha ngồi dậy, vừa ăn một miếng cà chua xào trứng, liền mặn đến phát ho, là không biết nấu ăn, cũng không đến nổi làm thành như vậy!
Ăn những món khác, không phải quá mặn thì là cay muốn chết người.
Đỗ Nhược vẫn luôn ở bên cạnh, vội vã hỏi, “Sao vậy?”
Cố Hành Cương bịt miệng, “cô học ai nấu ăn vậy?”
“không ngon sao? Tối hôm qua Hà Trại mới dạy cho tôi đấy, tối qua tôi nếm rồi, cũng được mà!”
A, vậy nhất định là Hà Trại bỏ thêm vào.
Đoán là đố kị anh rồi.
Anh vẫn muốn xem thử Hà Trại ghen là dáng vẻ như thế nào.
Đỗ Nhược vừa nói xong, điện thoại Cố Hành Cương liền reo lên, là viện trưởng bệnh viện quốc tế gọi đến.
Cố Hành Cương đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nghe điện thoại.
Đỗ Nhược nhìn bóng lưng của anh, cơ thể rất rắn chắc, cường tráng như điêu khắc, ánh sáng tạo cho anh một quầng sáng, rất cao quý mà còn đẹp trai, cũng đúng, chỉ có người đẹp trai như vậy, mới xứng làm tài xế của Cố tổng.
Viện trưởng nói, có một ca phẫu thuật rất hóc búa, bệnh nhân hôn mê sâu, trong não có khối u, vị trí khối u khá mẫn cảm, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ cắt trúng dây thần kinh não bộ, gây ra bại liệt toàn thân, loại phẫu thuật này, chỉ có bác sĩ Cố làm mới an tâm nhất.
Cố Hành Cương nói, “tôi biết rồi! Tôi đến ngay”
Từ trên sô pha lấy quần áo, định đi, nói với Đỗ Nhược, “tôi có chuyện gấp, phải đi một chuyến, bữa cơm hôm nay, giúp tôi xử lý đi!”
Mặc áo khoác công sở vào người, liền đi ra ngoài rồi.
Đỗ Nhược không biết anh có chuyện gì, cơm mới ăn vài miếng liền đi rồi?
“Đáng tiếc quá!” Đỗ Nhược không nhịn được nói một câu, cô muốn nếm thử một miếng, không ngờ vừa gắp một đũa, liền bị cay đến sặc mũi, nhưng lúc nãy, Khương Triều Nguyên không nói gì hết mà.
Nhất định là Hà Trại bày trò.
Trong lòng Đỗ Nhược, ở giây phút đó, không nghi ngờ gì nghiêng về phía Khương Triều Nguyên.
……
Lần phẫu thuật này, thật sự rất hóc búa.
Cố Hành Cương mặc áo blu trắng cùng viện trưởng và những bác sĩ hàng đầu thảo luận hai tiếng đồng hồ, anh mới lấy tư cách mổ chính đi vào phòng mổ.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, lần phẫu thuật này phải tiến hành qua đêm thêm nửa ngày, mười lăm mười sáu tiếng.
Cố Hành Cương phấn chấn tinh thần lại, bước vào phòng mổ, đeo bao tay và khẩu trang xanh dương.
Có người không ngừng lau mồ hôi cho anh, đưa anh kìm phẫu thuật.
Ánh mắt lần nữa trở nên mạnh mẽ mà nghiêm túc.
Đỗ Nhược vì món ăn làm cho Khương Triều Nguyên thất bại mà hối tiếc không dứt, cô cảm thấy Hà Trại căn bản không tin được, thông qua chuyện này, Đỗ Nhược cảm thấy Hà Trại là một người đàn ông nhỏ mọn, cô không nhờ cậy Hà Trại nữa.
Đỗ Nhược muốn nhờ dì giúp việc nhà mình, bởi vì dì ấy nấu ăn trước giờ rất ngon, quan hệ của cô và dì ấy trước nay cũng tốt.
Cho nên, cô gọi cho dì ấy, rất ngại, “dì Dương, có thể nhờ dì dạy con nấu ăn không?”
“Nhược Nhược có người trong lòng rồi?” Dì Dương đoán hỏi.
“Không có, tuyệt đối không có! Là hôm qua con làm một món, rất thất bại, con muốn học một chút, cho nên nghĩ đến dì, nếu dì có thời gian, thì qua đây, không có thời gian, con tự tính vậy!” Đỗ Nhược xua tay, sợ dì Dương không tin câu nói chưa có người trong mộng của cô.
Dì Dương đến, trong bếp của Đỗ Nhược, tay cầm tay dạy cô, nhìn thấy Đỗ Nhược tiếp xúc với khói dầu vẫn bị ho, dì Dương hơi chau mày, “Người đàn ông nào có phước phần như vậy, làm nhị tiểu thư Đỗ gia của chúng ta đích thân nấu ăn cho, không biết nhị tiểu thư Đỗ gia của chúng ta rất mẫn cảm với khói dầu sao?”
“Không có mà, còn nữa, anh ấy thích ăn thịt, dì xào cho anh mấy mấy món thịt nhé!” Đỗ Nhược nói rõ.
“Ai vậy?”
Đỗ Nhược chỉ cười một cái, “Là một tên khốn!”
Cố Hành Cương hoàn thành xong ca phẫu thuật qua đêm và thêm nửa ngày, lúc từ phòng phẫu thuật đi ra, thật sự mệt đừ người, anh dựa vào tường, cả người thiếu không khí, anh tiện tay gỡ bỏ mũ phẫu thuật và khẩu trang, vứt vào sọt rác, đi đến văn phòng của mình nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị về nhà ngủ.
Đỗ Nhược trưa nay đã làm cơm, nhưng cô không thấy Khương Triều Nguyên trong văn phòng chủ tịch.
Thẩm Khoa nói chủ tịch có chuyện gấp, có lẽ làm xong chuyện, trực tiếp về nhà rồi, vả lại đoán là anh ấy rất rất mệt, căn bản không có tâm trí nấu cơm, càng không có tâm trạng ăn cơm.
Thẩm Khoa nhìn hộp cơm trên tay Đỗ Nhược, “Dù sao cô cũng nấu cơm rồi, chi bằng trực tiếp đưa đến nhà tài xế Khương đi!
“Nhưng…” Đỗ Nhược không nhịn được liền nhớ đến lần trước, Khương Triều Nguyên cưỡng hôn.
“Nhưng cái gì, đoán là anh ấy bây giờ không còn sức để đứng dậy rồi, sẽ không làm gì cô đâu!” Thẩm Khoa rời đi.
Đỗ Nhược nghĩ trong lòng, Khương Triều Nguyên đi làm gì rồi, tại sao ngay cả sức lực đứng dậy cũng không có?
Mang theo lòng hiếu kì, Đỗ Nhược đi đến nhà Khương Triều Nguyên.