Lúc Kiều Duyệt Nhiên gửi tin nhắn We chat đến, Miêu Doanh Đông vừa ăn xong cơm, đang ngồi trên ghế soà một người nhàm chán lười biếng lật tài liệu của công ty.
Xem tài liệu của công ty đối với anh ta mà nói đã không còn là nhiệm vụ nữa mà là hứng thứ, là tất cả bốn phía trong cuộc sống của anh ta.
Anh lại gửi một tin nhắn nữa cho Kiều Duyệt Nhiên: học thêm kỹ thuật. Anh nhìn ra được, kỹ thuật của cô trúc trắc không lưu loát hoặc là nói căn bản không có kỹ thuật gì, anh phải hướng dẫn cô.
Kiều Duyệt Nhiên nhìn tin nhắn này lòng thầm nghĩ: Quả nhiên Miêu Doanh Đông vẫn là chê cô rồi, chê cô kỹ thuật không tốt.
Nhưng hiện tai, an nguy của Hứa Thế An đang một sớm một chiều, cô thực sự không có lòng nào đi học cách sao ở trên giương để lấy lòng một người đàn ông khác.
Lòng cô lo lắng không yên, cảm giác có một loại ” cảm giác vô sỉ” phản bội.
Học kỹ thuật vì là vì áo gấm thêu thêm hoa cho ” cảm giác vô sỉ” đó, mở rộng thêm phần phóng đãng và vô sỉ đó.
Cô có chút buồn nôn, đối với cô mà nói cùng Miêu Doanh Đông lên giường có điều chỉ là một biết pháp cứu người, chỉ là một loại kỹ năng, con người chỉ có lúc rơi vào bi ai mới có thể cảm giác thấy thế giới này trăm thái độ, đó là cảm giác mà những người ở tầng lớp cao không thể nào hiểu nổi. Làm tình nhân của Miêu Doanh Đông có điều chỉ là một phần công việc của Kiều Doanh Nhiên mới có thể đổi lại được tiền. Nhưng hiện tại, người ta chê kỹ thuật của cô không qua được cửa, cô phải nỗ lực cố gắng thay đổi kỹ thuật của bản thân.
Có điều tình tiền đã giao, người ta cho tiền thì cô phải đưa ra bản thân tốt nhất. Giống như cô nấu cơm vậy.
Cô rốt cuộc cũng lấy được một số tiền không tốt đẹp đó.
Cô gửi cho Miêu Doanh Đông một tin nhắn: tôi sẽ học, ngài Miêu.
Những ngày này Kiều Duyệt Nhiên mệt nhoài vì bận rộn, bệnh viện, nhà Miêu Doanh Đông, cô còn phải nấu cơm để thức ăn đậy kínrồi đi, nhà Tam Nhi, trường học, đương như cô cũng không ngốc nghếch mà còn tương đối thông minh, bài trên lớp phải thi cô đột kích cày hai ba buổi tối liền hoàn thành rồi, cô không yêu cầu tốt chỉ yêu cầu được thông qua.
Từ lần trước cùng ngủ với Miêu Doanh Đông, cô hầu như có 4 ngày chưa nhìn thấy anh.
Ngày tháng của người khác sống thành thơ, cô lại một ngày qua như một năm, ngược lại cũng là một loại đầy đủ dạt dào khác.
Chiều ngày hôm đó, cô đi nhà Tam Nhi, đang ở trong bếp nấu cơm cho Tam Nhi, đột nhiên nghe thấy một tiếng chuông cửa, sau đó bên ngoài có hai người đàn ông đang nói chuyện.
Trái tim cô đột nhiên đập rộn lên.
Là Ngài Miêu đến, anh ở nước Mỹ ngoài Tam Nhi và Nam Lịch Viễn đương như không có bạn bè nào, còn có một người em gái ruột.
Miêu Doanh Đông ở phòng khách nói chuyện với Nam Lịch Viễn, âm thanh bay đến nhà bếp, dội vào tai Kiều Duyệt Nhiên.
“Cậu làm loại phẫu thuật này, thì sau này không thể sinh con nữa” Miêu Doanh Đông cười âm thanh hăng hái hăm hở truyền đến tai Kiều Duyệt Nhiên.
Đúng vậy, đều đã ba đứa con rồi, còn muốn thế nào, cậu ngược lại nếu như không phẫu thuật thì mấy đưa con đây?” Âm thanh không chịu yếu kém của Nam Lịch Viễn truyền đến.
Hai người đàn ông này chắc là rất thân thiết, vừa gặp nhau đã dốc bầu tâm sự. Tam Nhi từ trên gác đi xuống, ánh mắt của hai người đàn ông nhìn về phía Tam Nhi.
Tam Nhi có mái tóc tương đối dài, tóc rất dài, xoã ra, một thân váy trắng, dường như giống tiên nữ.
Mặc dù dưỡng thai nhưng cô không cả ngày nằm ở trên giường.
Cô đói rồi, vốn dĩ muốn đi xem tiểu Kiều làm cơm xong chưa?
Cô bây giờ ăn ít nhưng nhiều bữa, cô mỗi bữa ăn ít nhưng có chất định dưỡng, Kiều Duyệt Nhiên phân chia rất vừa lòng cô.
Nam Lịch Viễn và Miêu Doanh Đông phân ngồi trên hai chiếc ghế gỗ hồng trong nhà, Tam Nhi sau khi xuống trực tiếp ngồi lên đùi Nam Lịch Viễn, hai tay ôm lấy cổ anh, Nam Lịch Viễn ở bên cạnh hôn nhẹ lên cằm của cô.
Hai người này cho rằng ở trước mặt người khác rất bình thường.
” Anh cả đến rồi!” Tam Nhi hiện tại có chút khí chất của người phụ nữ giàu sang lười biếng nhưng trên người cô cảm giác thiếu nữ một chút cũng không thiếu, lại có cảm giác rất đầy đủ viên mãn.
Miêu Doanh Đông sớm quen với kiểu ân ái này.
” Đúng rồi, Lịch Viễn nhà em không phải phải phẫu thuật sao, anh đến xem xem cậu ấy một người nam tính hùng phong có yếu mềm không?” khuỷu tay của Miêu Doanh Đông dựa vào giữa cái bàn, một bên cười ha ha ầm lên.
“Anh cả anh thật xấu” Tam Nhi hờn dỗi nói ra.
Kiều Duyệt Nhiên đã làm 5 miếng sushi đợi Tam Nhi đến ăn.
Nhưng cô ở bên ngoài nói chuyện hăng say, cũng không thấy đi vào.
Kiều Duyệt Nhiên rất sợ gặp Miêu Doanh Đông.
Trước đây đã sợ, sau khi lên giường lại càng sợ hơn.
Nhưng sushi lập tức sẽ nguội mất, Tam Nhi công chưa đi vào nữa.
” Tam Nhi, sushi làm xong rồi, cậu đi vào ăn không?” Kiểu Duyệt Nhiên trong bếp hét gọi một câu.
” cậu bê ra giúp cho mình” Tam Nhi hét vọng lại.
Hai cô gái tuổi tác bằng nhau, âm thanh trong trẻo vui tai giống như chim Hoàng Oanh hót vang vọng cả biệt thự của Nam Lịch Viễn.
Miêu Doanh Đông vừa nghe thấy âm thanh trong phòng bếp là biết của Kiều Duyệt Nhiên, anh nói thế nào nhỉ, vẫn không nhìn thấy Kiều Duyệt Nhiên đâu, trốn trong nhà bếp sao?
Ánh mắt Tam Nhi nhìn Miêu Doanh Đông một chút ” anh cả anh quá cẩn thận rồi anh con người này cũng không cần người hầu hạ, để Tiểu Kiều đến giúp em tốt biết bao? Em là hai người đó”.
” Nếu Tam Nhi em chuyển đến nhà anh ở, thế có phải là đẹp cả đôi đường không?”. Lúc Miêu Doanh Đông và Tam Nhi đang đùa vui thì Kiều Duyệt Nhiên lại bê đĩa đồ ăn ra.
Những lời này cô nghe thấy rồi.
Ánh mắt của cô đều không nhìn Miêu Doanh Đông, hướng về phía Tam Nhi mà đi tới.
Tam Nhi nhìn Tiểu Kiều rồi lại nhìn Miêu Doanh Đông.
Ánh mắt Miêu Diêu Đông dường như rất nhàn hạ đang đáng giá Kiều Duyệt Nhiên. Tam Nhi nhấc một chiếc sushi lên ăn và nói với Kiều Duyệt Nhiên ” Tiểu Kiều, tiên sinh nhà các người đến rồi, cô không nhìn thấy sao?”
Kiều Duyệt Nhiên với hướng về phía bên đó, nói một câu ” Miêu tiên sinh”.
Lập tức dời ánh mắt đi.
” Đi rót trà cho tiên sinh nhà các người” Tam Nhi nói.
Kiều Duyệt Nhiên ừm một tiếng quay người đi lấy nước.
Sau đó đến trước mặt Miêu Doanh Đông cúi người rót nước cho anh.
Hơi nước mù mịt làm khuôn mặt Kiều Duyệt Nhiên dần dần đỏ lên.
Miêu Doanh Đông vẫn luôn nhìn trằm trằm cô!