Miêu Doanh Cửu cứ nhìn anh chằm chằm.
Anh đã mặc xong bộ đồ vest, chuẩn bị ra ngoài, lúc sắp đi qua người Miêu Doanh Cửu, Miêu Doanh Cửu đưa một cánh tay ra, chặn anh lại.
Cố Vi Hằng nghiêng đầu nhìn cô, Miêu Doanh Cửu nhìn về phía trước mà không nhìn anh.
“Người đàn ông của em, em mong người đó sẽ không tự ti vì chuyện của em, cũng không mặc cảm về quá khứ của bản thân mình, nếu anh ấy có áp lực gì, anh ấy có thể nói với em, em sẽ giúp anh ấy, tương tự, nếu em có áp lực, em cũng mong anh ấy sẽ giúp đỡ em; em hi vọng anh ấy yêu nước, yêu gia đình mình, có lí tưởng, có hoài bão, và sẽ không kiêu ngạo! Anh có phải là một người như vậy không?” Miêu Doanh Cửu quay mặt qua, nhìn Cố Vi Hằng hỏi.
Ánh mắt Cố Vi Hằng nhìn về một phía, đột nhiên nhớ tới lời Khang Vĩ Nghiệp từng nói, tìm được một người ngang tài ngang sức với mình, thì người đó rất đáng quý.
Lúc đó, Cố Vi Hằng không để ý tới, người mà Khang Vĩ Nghiệp nhắc đến, có lẽ là Miêu Doanh Cửu.
Trước đây Cố Vi Hằng không suy nghĩ nhiều về phụ nữ, nhưng trong tiềm thức, anh luôn cảm thấy giống như cha mẹ, anh hai với chị dâu, nữ thì yếu đuối, nam thì mạnh mẽ, hơn nữa còn có sự khác biệt rất lớn.
Lúc anh chơi đùa với phụ nữ cũng có suy nghĩ như vậy.
Anh chưa từng nghĩ tới việc sẽ yêu một người con gái có tính cách mạnh mẽ, thậm chí có nghĩ tới đi nữa thì đó cũng chỉ là trong suy nghĩ chứ không tính đến chuyện yêu đương, cho nên ngay từ lúc đầu anh không muốn dính dáng đến Miêu Doanh Cửu, nhưng dần dần, anh phát hiện ra được những điểm tốt đẹp ở cô, những ưu điểm này của cô, hơn hẳn những người phụ nữ khác.
Miêu Doanh Cửu quả thật là một người hoàn hảo.
Ánh mắt cô vẫn bình thường, lúc nhìn anh, trong ánh mắt cô không có tí tự ti nào cả, vô cùng bình thản nhìn anh.
“Em hy vọng anh là người như vậy sao?” Anh hỏi.
“Dĩ nhiên!”
“Vậy anh sẽ cố gắng thực hiện.” Cố Vi Hằng nói, “Chẳng phải lúc đầu em đã thích anh rồi sao? Tại sao bây giờ lại bắt đầu chần chừ, do dự như vậy?”
“Lúc đầu thích là vì vẻ ngoài của anh, bây giờ thì ngày càng không hiểu nổi anh.” Miêu Doanh Cửu thật thà nói.
Anh rất đẹp trai, hơn nữa còn có tí phong trần, rất thu hút.
Cố Vi Hằng cười một cách gượng gạo “Lại là vì vẻ bề ngoài này!”
Anh ngược lại nắm lấy tay Miêu Doanh Cửu “Anh phải đi rồi, em ra tiễn anh đi.”
Miêu Doanh Cửu cười nhẹ, dường như cô sắp bật khóc.
Từ nhỏ, cô rất ít khi khóc.
Cô để Cố Vi Hằng đợi ngay cửa khách sạn, cô đến công ty lái xe mình đến đây, tiễn anh ra sân bay.
Chiếc xe mà cô sử dụng khi ở Mỹ là chiếc Audi, không có gì nổi bật.
“Sao lái chiếc Audi?” Anh hỏi cô.
“Xe chỉ là phương tiện đi lại, nên em không chú trọng việc này, đi chiếc nào cũng được.” Miêu Doanh Cửu cười rồi nói với anh.
Đây là lần đầu tiên Cố Vi Hằng thấy Miêu Doanh Cửu lái xe, cô lái xe cũng như tính cách của cô vậy, không gấp gáp, lúc nào cũng từ tốn.
Cô là một cuốn sách thật sự, cần một khoảng thời gian khá dài để đọc, để tìm hiểu.
Cố Vi Hằng cảm thấy, mình ngày càng không xứng với cô.
Chỉ nhắc đến mỗi việc anh đã bỏ tiền nuôi Tô Khả Nhi, là đã không xứng rồi, không cần phải nhắc đến những người phụ nữ khác.
Loại người như Tô Khả Nhi, vừa nhìn là có thể biết được cô ta là người như thế nào, so với Miêu Doanh Cửu, cô ta không bằng một góc của Miêu Doanh Cửu.
Anh đến Mỹ cưỡng hôn cô, là bởi vì nghe Cố Minh Thành nói, cô sắp gả cho một nhà tài phiệt lớn, có quyền có thế, cho nên anh rất sốt ruột.
Ở sân bay, Cố Vi Hằng quay lưng định bỏ đi, rõ ràng là đã đi rồi, dường như sau một hồi đắn đo, anh lại quay người qua, lại hôn Miêu Doanh Cửu, sau đó anh ôm cô vào lòng, rồi nói “Cảm ơn em”.
Hôm nay Cố Vi Hằng không giống như mọi hôm.
Mỗi một bước đi trong cuộc sống của anh hình như đều không thể thiếu Miêu Doanh Cửu.
Anh không đùa giỡn với tình cảm của phụ nữ nữa, đó là bởi vì một câu nói của Miêu Doanh Cửu, anh đã suy nghĩ kĩ về mối hệ tình cảm giữa nam và nữ, cũng là vì Miêu Doanh Cửu.
Cố Vi Hằng cảm thấy rằng, Miêu Doanh Cửu là người đáng để anh trân trọng trong cuộc đời này.
Miêu Doanh Cửu đã đem lại cho anh cảm giác rất an toàn.
Nhưng tình cảm mà anh dành cho Miêu Doanh Cửu, vốn không phải sự tôn trọng của giáo viên, ngược lại, anh muốn chiếm hữu cô, muốn cô là của mình.
“Sau này, đừng nói từ cám ơn với em, em không hi vọng anh cảm ơn em.” Đôi tay Miêu Doanh Cửu vịn lấy vai anh.
Cố Vi Hằng cười, nụ cười này, giống nụ cười mà lần trước, khi anh mua cho cháu mình một sợi dây chuyền, là nụ cười trẻ trung, tràn đầy sức sống.
Sau khi Cố Vi Hằng lên máy bay, trên môi anh luôn nở nụ cười.
Về đến nhà, Cố Minh Thành hỏi “Lại đi Mỹ nữa à?”
“Dạ!”
“Cứ nghĩ trong nhà mình sẽ có một người đàn ông phải để cho phụ nữ theo đuổi, không ngờ….” Cố Minh Thành lắc đầu nói.
Cố Vi Hằng chỉ khẽ cười.