Nhưng không ổn, căn biệt thự là tài sản lớn, một khi thay đổi chủ nhân thì nhóm chủ nợ sẽ biết, đến lúc đó sợ là tiền chưa kịp dùng để chữa bệnh cho mẹ chồng đã bị củ nợ lấy hết. (Các bạn quay về chương trước trên Gác Sách để đọc nốt nửa sau của chương 61 nhé.)
Lương tâm đạo đức của Khương Thục Đồng có thể chăm cho mẹ chồng nhưng lại không thể thay Lục Chi Khiêm trả nợ.
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể vay tiền trước, sau đó Khương Thục Đồng dành ngày ngày đi thương lượng.
Bố chồng cô gom tới gom lui cũng chỉ được hơn hai vạn, thậm chí ngay cả tiền ông chuẩn bị quan tài cho mình cũng đã lấy ra.
Vay tiền cha cô, cha cô thoái thác với lý do cực kì đơn giản: “Vay tiền chữa bệnh cho mẹ chồng con? Bà ấy có khả năng trả sao?”
Nghe giọng qua cầu rút ván của cha cô nửa điểm đồng tình cô cũng không có.
Nghĩ tới nghĩ lui cô không tìm được ai có thể ngay lập tức cho cô mượn nhiều tiền như vậy, ngoại trừ… Cố Minh Thành.
Nhưng là tới một trăm vạn, cô biết mở miệng như thế nào?
Nếu anh cho mượn thì là tốt nhất, nhưng nếu không chịu thì sau này cô biết ở cùng anh như thế nào?
Còn đang suy nghĩ thì cô có tin nhắn tới, là Cố Minh Thành nhắn: Hết giờ tới tìm anh.
Khương Thục Đồng nghĩ thầm, tìm anh có chuyện gì?
Hết giờ làm, cô tới văn phòng của anh.
“Thiếu tiền?” Cố Minh Thành hỏi một câu.
“Sao anh lại biết?” Khương Thục Đồng ngạc nhiên hỏi.
“Muốn bao nhiêu?” Cố Minh Thành không trả lời vấn đề này, hỏi tiếp.
“Cần khoảng một trăm vạn, bị bệnh ung thư thì anh biết…” Khương Thục Đồng còn muốn giải thích một chút, một trăm vạn xác thật cô không thể ba hoa chích chòe.
Cố Minh Thành đã viết chi phiếu trên bàn. “Em cầm đi, không đủ lại tới tìm anh.”
Khương Thục Đồng trợn mắt há hốc mồm, lần mượn tiền này cũng quá dễ dàng đi.
Cô cho rằng sẽ bị anh nói cô xen vào chuyện người khác, đi chăm mẹ chồng cũ của mình, vì bà ấy mà vay tiền, nhưng cái gì anh cũng chưa nói.
Khương Thục Đồng càng thêm không rõ anh nghĩ gì trong lòng. Nhưng trên chi phiếu là con số… một trăm hai mươi vạn.
Cho cô dư dả hẳn hai mươi vạn.
Khương Thục Đồng cảm động, cuối cùng cô đã hiểu vì cái gì mà nhiều phụ nữ đều xua như xua vịt vẫn muốn được gả vào nhà giàu, thời điểm bình thường thì không có gì khác biệt nhiều, một khi đụng tới hoàn cảnh bệnh tật này quả thức chính là đưa than ngày tuyết.
“Cảm ơn, số tiền này em sẽ trả lại cho anh.” Khương Thục Đồng rất khách khí trả lời.
“Trả? Em sẽ trả như thế nào?” Cố Minh Thành ngẩng đầu, rất hứng thú hỏi một câu.
Lúc này Khương Thục Đồng mới phản ứng, vừa rồi nói trả lại anh tiền cũng chỉ là thuận miệng, có vay có trả là đạo trời đất, cho dù tạm thời không trả được thì cũng phải ghi tạc trong lòng.
Nhưng ngẫm lại, một trăm vạn với cô là một con số khổng lồ.
Dường như quan hệ giữa cô và Cố Minh Thành vẫn luôn không thể tránh được có dính dáng tới tiền bạc.
Cô rất phản cảm với cái loại quan hệ chứa tiền bạc này.
“Em… trả dần dần.” Khương Thục Đồng nói một câu, sau đó liền rời đi.
Trên đường về nhà Khương Thục Đồng vẫn luôn nghĩ đến sẽ phải trả như thế nào.
Nhìn chung ở tập đoàn Minh Thành kiếm tiền tốt nhất chính là phòng quan hệ quốc tế và phòng kinh doanh.
Phòng quan hệ quốc tế cơ bản đều là nhân tài ngoại ngữ, ngoại ngữ là bọn họ được học trường chuyên từ nhỏ, Khương Thục Đồng so không được, bọn họ làm đều là nghiệp vụ quốc tế, thu nhập tất nhiên sẽ cao.
Còn một nơi chính là… phòng kinh doanh. Không cần kỹ năng ngoại ngữ, chỉ cần có chút kỹ xảo giao tiếp, lại có thể chủ động tìm kiếm khách hàng. Hơn nữa lần trước Khương Thục Đồng có nghe qua Cố Minh Thành diễn thuyết, lại được Tiết Lan khích lệ, cô cảm thấy tới phòng kinh doanh làm thật ra là một ý không tồi.
Phòng kinh doanh làm tốt một chút liền có Mercedes-Benz để đi, tiền lương phòng thiết kế là so không được.
Nhưng thay đổi phòng làm việc không phải là chuyện nhỏ, Khương Thục Đồng không thể để đại sư biết, nếu không chắc chắn đại sư sẽ thấy công dạy dỗ của mình bị phụ.
Chuyển đổi vị trí làm việc này cuối cùng phải do Cố Minh Thành quyết định, cho nên Khương Thục Đồng tính toán hỏi ý kiến của anh trước, nếu cuối cùng mọi người đều đồng ý, chỉ có Cố Minh Thành không đồng ý thì thật mất mặt.
Cô gửi tin nhắn cho anh: Cố tổng, em muốn đổi vị trí làm việc, muốn tới phòng kinh doanh, ý anh thế nào?
Khương Thục Đồng thấp thỏm chờ anh trả lời, vốn tưởng anh sẽ trả lời ‘có thể’ hoặc ‘không thể’, ai ngờ anh trả lời một câu: Ngày mai đi cùng anh tới một chỗ, không cần mặc quá đẹp.
Những lời này không đầu không đuôi, Khương Thục Đồng nghi ngờ có phải anh không nhìn thấy tin nhắn kia của mình, không thì vì cái gì mà anh lại không nói câu nào tới chuyện cô muốn đổi vị trí làm việc.
Hay là không hiểu được ý của mình? Khương Thục Đồng không biết.
Nhưng Khương Thục Đồng cũng không biết mai đi dự trường hợp gì, còn có cô đi với thân phận là gì.
Hết giờ làm, cô hỏi: “Em đi với thân phận gì?”
“Bạn gái, của anh.”
Bốn chữ này vào trong mắt Khương Thục Đồng khiến tim cô đập thình thịch.
Vừa rồi cô hỏi tuyệt đối không phải vì ép Cố Minh Thành nói ra những lời này, hơn nữa sau dấu phẩy anh còn cường điệu chữ ‘của anh’. Cho nên chuyện này xem như quan hệ đã tăng lên sao?