Sau đó, một mình Miêu Doanh Đông đi đến hộp đêm Tân An, tìm lại người phụ nữ đêm đó cũng không phải là chuyện khó khăn gì, dù sao anh ta cũng có tiền.
“Hôm đó Cố Vi Hằng đến đây sao? Cô và anh ta đã làm gì?” Trong phòng vip, hơi tối, nhưng mà cũng có thể nhìn thấy phẩm chất của cô gái này cũng rất cao.
“Chính là người mà Triệu công tử dẫn đến sao? Người đặc biệt đẹp trai đó sao?” Cô gái này hỏi.
Cô ta cũng rất xinh đẹp, thân hình tuyệt vời, eo thon ngực to, xem ra cũng có ăn học đó.
“Đúng” Nói câu thật lòng, thừa nhận Cố Vi Hằng đẹp trai, đây là một vấn đề khó.
Miêu Doanh Đông cũng đẹp trai, trước đây có những người còn đẹp trai hơn anh ta, anh ta cũng thừa nhận, luôn thừa nhận, không đố kỵ.
Nhưng anh ta chính là không muốn thừa nhận Cố Vi Hằng đẹp trai hơn anh ta.
Một núi không thể có hai hổ.
Người đàn ông này, nghênh ngang kiêu ngạo khiến anh ta không phục.
“Ha, anh ta sao, chỉ có một cái vỏ bên ngoài thôi, không làm được, với tôi chơi cờ vây hết cả đêm, nhưng mà tài chơi cờ của anh ta tương đối cao đó, thực sự là giết chết trong giây lát thôi, xem ra, người đàn ông này ở mặt này không được, nhưng bên mặt khác lại tương đối xuất sắc, là không sai đó. Còn nữa, anh ta sợ bạn bè của anh ta cười anh ta, cho nên, không cho tôi nói với người khác. Tôi là lén lén nói cho anh biết đó! Đây không phải do anh cho tiền nhiều sao?” Cô gái đành phải nói.
Miêu Doanh Đông đã yên tâm, anh ta chỉ là không hiểu, Cố Vi Hằng tên tiểu tử thối đó, là dưới tình trạng như thế nào, nói anh ta không được vậy? Câu nói này còn nói trước mặt mỹ nữ này chứ.
Vậy đó phải có tố chất tâm lý như thế nào đây?
Cũng may anh ta đến đây điều tra!
Anh ta đã yên tâm, chắc nghĩ tiểu Cửu cũng yên tâm rồi, đã đến đây rùi mà không có học hư, xem ra sau này chắc không làm chuyện bậy bạ đâu.
Nhưng anh ta không làm bậy, không đến là được rồi, vì sao phải sử dụng chiêu trò này chứ?
Mới bước vào trong phòng làm việc của Cố Vi Hằng, Cố Vi Hằng ngước mắt lên, và nói câu, “Đi điều tra tôi sao? Đông?”
Nếu không phải trải qua việc điều tra lúc nãy của Miêu Doanh Đông, đối với ấn tượng với Cố Vi Hằng đã tăng thêm mấy bậc, chỉ bằng cách xưng hô của anh ta đối với bản thân, Cố nhị cũng sớm đã chết tám trăm mấy lần rồi.
Chưa được sự cho phép, tự xưng hô anh ta là anh vợ, hiện nay lại không nghĩ đến tuổi tác cách xa, lai gọi anh ta là “Đông”.
Gọi đến cũng muốn buồn nôn luôn.
Anh ta nghĩ anh ta là ai chứ?
“Sao anh biết được vậy?” Miêu Doanh Đông mới quay về, thì anh ta đã biết rồi.
“Triệu Thế Tổ là khách quen ở đó, anh đi điều tra tôi, dù cho anh có tiền đi nữa, nhưng họ không biết lai lịch của anh, nói tôi không thể cứng thì không thể cứng, cũng không sao, nhưng họ không biết anh là ai, đương nhiên sẽ gọi điện thoại cho Triệu Thế Tổ, điện thoại còn nhanh hơn anh đó!” Cố Vi Hằng ký một phần hồ sơ.
Giống như chuyện đang nói chẳng qua chỉ là một chuyện bình thường mà thôi.
“Vì phòng tránh tôi điều tra, cho nên, mới cố tình đến đó, lại không làm gì cả, chỉ vì muốn chơi tôi sao?” Miêu Doanh Đông lại hỏi.
Cố Vi Hằng ngẩng đầu lên cười, mang theo nụ cười giễu cợt, “Tự yêu quá rồi, Đông! Thứ nhất, tôi không biết anh đến đây, thứ hai, anh thực sự quá tự yêu rồi! Tôi là vì muốn xử lý Triệu Thế Tổ.”
Miêu Doanh Đông bởi vì sự tự yêu của bản thân, mà cảm thấy có chút ngại ngùng.
Anh ta rất nhanh đã thay đổi chủ đề nói chuyện, “Vì sao trước đây anh luôn thích mặc quần áo của tôi?”
“Thấy đẹp!” Cố nhị cố tình nói như một chuyện đương nhiên vậy.
“À, đúng rồi, tôi đã đặt vé máy bay của đêm nay, muốn quay về.” Miêu Doanh Đông nói, thời gian ba ngày rất nhanh, chẳng qua chỉ là chớp mắt một cái thôi.
“Vậy sao? Tôi sẽ nhớ anh đấy?”
Miêu Doanh Đông lại nhăn lại chân mày, “Thật mẹ kiếp, anh đừng khiến tôi thấy buồn nôn được không?”
“Đông, anh lại quá tự yêu nữa rồi. Tôi không phải vì anh, chỉ vì cái họ của anh thôi.”
Giây phút đó, Miêu Doanh Đông đang có tâm tư muốn đánh người đó.
Nhưng sự nhớ thương anh ta đối với tiểu Cửu, cũng khá đặc biệt đó.
Thấy không nở, đối với người cùng họ với cô ta.
Đối với anh của Miêu Doanh Cửu, yêu nhau yêu cả đường đi.
Cho nên, mấy hôm nay, Miêu Doanh Cửu không có ở đây, anh ta mới mời Miêu Doanh Đông ở lại nhà của anh ta.
Miêu Doanh Đông có chút không hiểu lòng dạ của Cố Vi Hằng.
Anh ta đột nhiên cảm thấy mẹ không cho hai người họ gặp nhau, cũng có chút tàn nhẫn.
Người như Cố nhị, khiến cho Miêu Doanh Đông không có cách đối với anh ta.
Nhưng mà, trải qua chuyện này, rõ ràng đã khiến cho anh ta uổng phí hết tâm tư, nhưng lại không quên được anh ta, còn càng ngày càng nhớ anh ta.
Cho nên, trên đường về Mỹ, Miêu Doanh Đông luôn nhớ đến Cố Vi Hằng.
Khi nói với tiểu Cửu, dù là tức giận, dù là tâm tư đang muốn mắng người, những cả quá trình anh ta luôn cười và nói, ai biết được, Cố nhị chính là có ma lực như thế này.
Miêu Doanh Cửu đang cười, đang nghe, nói là Cố Vi Hằng gọi Miêu Doanh Đông là “Anh vợ”, lại gọi anh ta là “Đông”, đến hộp đêm với người ta chơi cờ vây hết cả đêm, không có làm bậy bạ, khi nói đến muốn thiết kế Triệu Thế Tổ, Miêu Doanh Cửu nghe được thì cười ha ha.
Người như Cố nhị, luôn hành động khi người ta không đề phòng.
Bất ngờ khiến cho cô ta tức giận.
Hiên nay lại bất ngờ khiến cho anh hai của cô ta nhớ đến anh ta.
Đương nhiên, cô ta vẫn luôn nhớ đến anh ta.
“Anh ta quay video của Triệu Thế Tổ để làm gì chứ?”
“Ai biết được anh ta muốn làm yêu ma quỷ quái gì chứ?” Miêu Doanh Đông không hơi sức trả lời một câu.
Nhưng mà, Cố nhị thực sự là một người rất thú vị đó.
Miêu Doanh Đông đối với ấn tượng của một người, thông thường chỉ là “Có” hay là “Không có”.
Nhưng ấn tượng anh ta đối với Cố Vi Hằng là mấy ngày cũng nói không xong, “Thú vị” “Yêu nghiệp” “Quyến rũ”- –
Miêu Doanh Cửu không khống chế được tâm trạng nhớ nhung đối với Cố Vi Hằng, gọi điện thoại video cho anh ta.
Cố nhị giống như không có chuyện gì xảy ra vậy, nhìn thấy bộ dạng đang cười của Miêu Doanh Cửu, anh ta nghiêm túc hỏi một câu, “Anh chẳng qua chỉ là đụng đến người phụ nữ khác không cứng nổi thôi, phải cười đến như vậy không?”
Bởi vì nhìn vào biểu tình của Miêu Doanh Cửu, thì Cố Vi Hằng biết được, Miêu Doanh Đông đã kể hết mọi chuyện cho cô ta biết.
“Vậy nhìn thấy em thì sao?” Miêu Doanh Cửu cười và nói, nụ cười nói mãi cũng không tan biến được.
“Em hả? Đây không biết nói sao nữa, không thôi em đến thử xem?” Lời nói thật lòng của Cố nhị.
“Còn nữa, người phụ nữ họ Hứa đó còn đang đuổi theo anh không? Nghe nói cô ta học chung lớp với anh, gặp nhau nhiều sẽ nảy sinh tình cảm!” Miêu Doanh Cửu thấp thỏm nói.
Cách nhau xa quá, cô ta cũng không nắm bắt được Cố Vi Hằng.
“Những phụ nữ theo đuổi anh, xưa nay cũng nhiều, em cũng không phải ngày đầu tiên mới biết được!” Cố nhị nói.
Cố nhị luôn là như vậy, vừa mới cho Miêu Doanh Củu một trái táo ngọt, ngay lập tức lại tát cho cô ta một bàn tay.
Anh ta chính là muốn trái tim của cô ta treo lơ lửng, lên không được, xuông cũng không được.