Tiết Lan nói: “Đừng nói chuyện nữa, tổng giám đốc đang nhìn kia.”
Khương Thục Đồng không cho rằng nhiều người như vậy mà Cố Minh Thành còn nhìn các cô, rốt cuộc hướng này có rất nhiều người. Cô ngẩng đầu lên nhìn bốn phía một vòng, tất cả mọi người đều rất nghiêm túc lắng nghe, chỉ có hai cô chụm đầu vào nhau đang nói chuyện.
Cố Minh Thành đang sử dụng slide để trình bày những điểm quan trọng trong bán hàng, trước hết phải xác định được sự yêu thích, tính cách cũng như gia đình của khách hàng, với những người khác nhau phải đối xử theo các cách khác nhau…
Hiển nhiên anh là một cao thủ trong khâu bán hàng.
Nhưng với hiểu biết của Khương Thục Đồng về anh, cô cảm thấy người như Cố Minh Thành không đáng làm việc ở phòng kinh doanh bởi không hợp với tính cách của anh.
Anh vốn dĩ là tổng giám đốc cao cao tại thượng.
Nói một buổi chiều, sau khi tan tầm Khương Thục Đồng cùng Tiết Lan đi ăn cơm, chuẩn bị về nhà.
Cô đang đợi xe bus thì lại thấy xe của Cố Minh Thành, dường như anh mới từ công ty ra.
Lần này chỉ là trùng hợp.
“Lên xe.” Cố Minh Thành ra lệnh, khẩu khí giống hệt lúc chiều.
Khương Thục Đồng biết hai hôm nay tâm tình anh không tốt, không muốn chọc giận anh nên ngoan ngoãn lên xe.
Anh chậm rãi lái xe đi, nãy giờ không nói gì, tâm tình thật sự là không tốt. Hơn nữa con đường này là đường đưa Khương Thục Đồng về nhà, cô thở dài một hơi, cũng may hôm nay anh không có tâm tình làm chuyện gì khác người.
Vào trong sân nhà Khương Thục Đồng, Cố Minh Thành dừng xe lại.
Trong lòng Khương Thục Đồng vẫn có một vấn đề luẩn quẩn khó chịu, lập tức liền phải hỏi rõ, không hỏi thì tối nay có lẽ không ngủ được. Cô liếm môi, dè dặt đặt câu hỏi: “Cố tổng, em ở trong lòng anh là dạng gì?”
Đây là hôm nay cô đút rút được sau một buổi học tập, không phải anh đã nói nhắm vào những người khác nhau thì phải phân tích đối đãi khác nhau sao, Khương Thục Đồng tự nhiên muốn biết ở trong mắt anh cô rốt cuộc là dạnh gì? Anh dùng sách lược gì đối đãi với mình.
Rất kỳ lạ, mặt Cố Minh Thành vẫn luôn căng chặt nghe xong những lời này của Khương Thục Đồng đột nhiên buông lỏng, giống như rất có hứng thú đối với vấn đề này của Khương Thục Đồng.
Anh tắt động cơ.
Khương Thục Đồng bắt đầu hoảng hốt, cô cho rằng anh muốn đi ngay nhưng xem ra đây là muốn ở lại.
Cố Minh Thành chậm rãi trườn tới gần Khương Thục Đồng, ép Khương Thục Đồng nép sát cửa xe, Khương Thục Đồng u mê nhìn nah: “Sao… làm sao vậy, Cố tổng?”
Cố Minh Thành hạ thấp âm thanh tàn nhẫn truyền đến: “Không phải hỏi em là gì trong lòng anh sao, hiện tại anh sẽ nói cho em biết em khiến anh nghĩ tới cái gì.”
Khương Thục Đồng run sợ gật đầu.
Cố Minh Thành càng ngày càng gần Khương Thục Đồng, ghé vào bên tai cô thức khắc khiến cả người Khương Thục Đồng nóng lên.
“Nữ nhân trung nữ nhân*, còn có…”
*câu này mình search mà không hiểu nghĩa dù rất nhiều truyện có, như kiểu thành ngữ ấy.
Giống như ma âm mang theo sự gợi cảm của đàn ông, mê hoặc tiến vào lỗ tai Khương Thục Đồng.
“Còn có cái gì?” Giọng Khương Thục Đồng run rẩy.
“Cùng em bên nhau lâu dài!”
Sáu chữ này khiến tim Khương Thục Đồng đập mạnh.
Cho tới nay đây là câu đầu tiên Cố Minh Thành nói rõ ràng vị trí của cô trong anh, tuy rằng nói trắng ra là lộ liễu, cực kì khiêu khích nhưng câu này đối với cô mang theo hương mùa xuân tươi đẹp, khiến tinh thần Khương Thục Đồng nhộn nhạo.
Trái tim Khương Thục Đồng đập mạnh, nhưng nghĩ tới đây chính là nhà mình, sợ hàng xóm thấy cô có đàn ông bên ngoài làm điều ái muội cho nên cô vội vã mở cửa xe chạy trối chết vào nhà.
Cố Minh Thành nhìn theo bóng dáng Khương Thục Đồng cười tươi.
Rất khó khi tức giận như ngày hôm nay mà anh còn có thể cười được.
Nhưng Khương Thục Đồng vừa bước qua khỏi cửa lại gặp mẹ chồng, mẹ chồng đang ở trong nhà cô dò xét khắp nơi.
Khương Thục Đồng lập tức đứng yên tại chỗ, sợ tới mức hồn phi phách tán. Lần trước cô cùng Cố Minh Thành bên nhau được Từ Mậu Thận giải vây, nhưng lần này chắc chắn Cố Minh Thành không dự đoán được mẹ chồng cô sẽ đến.
Bà dùng giọng lạnh băng nói với Khương Thục Đồng: “Nếu cùng người đàn ông khác trên giường kia thì thứ cho tôi không nể mặt cô.”
Khương Thục Đồng khiếp sợ, cô muốn hỏi sao mẹ chồng lại biết được nhưng kìm lại được, nói như vậy không phải không đánh đã khai sao, cũng tương đương thừa nhận chuyện cô cùng lên giường với Cố Minh Thành.
“Trên giường cô có hai cái gối, hắn gối đầu còn để lại dấu vết, chứng cứ rất rõ ràng. Đừng nói chuyện cô với Cố Minh Thành chỉ là tin đồn, vừa rồi các người ở dưới lâu tôi đã thấy. Người con dâu như vậy tôi sẽ không chấp nhận, nhưng trước khi Lục Chi Khiêm về thì cô không thể ly hôn, tôi không muốn con trai tôi bị coi là bị vợ bỏ! Hiện tại tôi muốn đi Nhiếp gia.” Nói xong mẹ chồng cô liền rời đi.
Lòng bàn tay Khương Thục Đồng đổ đầy mồ hôi, không biết mẹ chồng cô muốn tới Nhiếp gia làm gì, nhưng chuyện của cô cùng Cố Minh Thành, Nhiếp Doanh Doanh đã sớm biết, thậm chí cô ta còn biết cô và Cố Minh Thành đã ngủ với nhau.
Khương Thục Đồng nắm chặt tay lại, không biết tai tiếng này lộ ra thì cô sẽ biến thành cái gì.
Nhưng rất sớm mẹ chồng đã nói cho cô biết.
Bởi vì mẹ chồng cô đi tới cửa liền quay đầu lại nói với cô một câu: “Cô cũng chỉ là một dâm phụ vô sỉ mà thôi.”
Ngay tức khắc mặt Khương Thục Đồng nóng bừng.
Không sai, cô đúng là như vậy.
Cả đêm Khương Thục Đồng nằm trên giường của mình chằm chằm nhìn lên trần nhà, trong đầu cô không ngừng hiện lên gương mặt ghét bỏ của mẹ chồng, còn có mặt Nhiếp Doanh Doanh. Cô không biết ngày mai sẽ phát sinh bão tố như thế nào, cô sợ hãi ngay mai sẽ đến, cũng hy vọng ngày mai đã đến.
Ngày hôm sau đi làm, buổi sáng rất bình thường, tới giữa trưa có một dãy số lạ gọi tới cho cô, là Nhiếp Doanh Doanh.
Cô ấy hẹn Khương Thục Đồng ra ngoài nói chuyện, ở quán café đối diện công ty.