Cố Minh Thành nhìn những bức ảnh cầu hôn đó, phóng to từng bức một, nhìn thật kỹ.
Đối với loại trò chơi giữa nam và nữ này, anh vẫn luôn chế nhạo, có lẽ do đã qua độ tuổi lãng mạn, đương nhiên, lúc niên thiếu, anh cũng đã cảm thấy nó rất ấu trĩ.
Tuy nhiên phải thừa nhận rằng có một loại phụ nữ, ngay cả khi tóc cô ta đã bạc trắng, vẫn sẽ có đàn ông theo đuổi, hơn nữa, tuổi tác càng lớn lại ngày càng nhiều người theo đuổi.
Rất rõ ràng, Khương Thục Đồng chính là loại phụ nữ đó.
Lúc đầu, cô đã kết hôn với Lục Chí Khiêm, không phải mình vẫn không sợ trời không sợ đất cướp cô đi sao?
Thậm chí trong lúc cuộc hôn nhân đó vẫn đang diễn ra, đã phát sinh quan hệ với cô.
Mặc dù giữa cô và Lục Chí Khiêm hữu danh vô thực, nhưng dù sao họ cũng có giấy chứng nhận kết hôn.
Tóm lại, lúc đó anh như phát điên, một ngày không gặp được Khương Thục Đồng sẽ khó chịu, một ngày không nằm ở trên người cô, hormone của anh liền muốn phun hết ra.
Trải qua mấy năm, anh đã bình tĩnh hơn, tình yêu dành cho cô cũng đã thâm nhập vào xương tủy!
Cố Minh Thành ngước mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay mình.
Xem ra tác dụng không nhỏ, ngày hôm đó anh đã cố tình để Khương Thục Đồng nhìn thấy nó!
……
Khương Thục Đồng ngồi trên ghế của nhà máy, suy nghĩ quẻ “Đại hung” của Adam có nghĩa là gì.
Cô nghĩ nếu Adam thực sự là “Đại hung”, thì khả năng cô và Cố Minh Thành tiếp tục ở bên nhau sẽ rất thấp!
Khi bi kịch đã trở thành thảm kịch, kỳ vọng trong tâm của mọi người đều sẽ giảm đi, trước đây họ hy vọng sẽ tốt hơn, bây giờ họ chỉ hy vọng rằng sẽ không tệ hơn.
Bởi vì Khương Thục Đồng đã rút ra quẻ “Đại hung”, trong lòng vô cùng lo sợ, cô chỉ hy vọng tình trạng của Adam sẽ không xấu đi, là đã cảm ơn trời đất rồi.
Tiểu Cù ở trong bệnh viện vài ngày, liền trở về làm việc, từ đầu đến cuối cô vẫn không có phản ứng với Khương Thục Đồng.
Đó là lỗi của Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng đã gửi một tin nhắn cho Chúc Vân, nhờ cô sau này chăm sóc cho Tiểu Cù nhiều hơn, Tiểu Cù là một người đáng thương.
Hôm đó Bạch Mi đến nhà máy tìm Khương Thục Đồng, cầm lấy bàn tay của Khương Thục Đồng xem, ngạc nhiên thốt ra, “Này?”
Khương Thục Đồng không biết cô “Này” cái gì, nhưng cô ấy sẽ không có chuyện gì mà đến tìm cô, có lẽ Bạch Mi đã nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay của Cố Minh Thành, muốn đến xem liệu Khương Thục Đồng có đeo nó hay không.
Bạch Mi không định hỏi tiếp, cho dù bây giờ đang vô cùng mâu thuẫn, cô vẫn phải giả vờ không biết.
Khương Thục Đồng tự động hỏi: “Tớ biết cậu đang ngạc nhiên chuyện gì, tớ cũng rất ngạc nhiên.”
Khương Thục Đồng ngạc nhiên, người phụ nữ đằng sau anh ta là ai, có thể khiến anh ta tự nghuyện đeo nhẫn nhanh như vậy.
“Tớ sẽ hỏi giúp cậu.” Bạch Mi trước giờ luôn có một tấm lòng nghĩa hiệp.
Tối hôm sau, Bạch Mi hẹn cô đi ăn tối ở một nhà hàng Tây.
Khương Thục Đồng cho rằng chỉ có một mình Bạch Mi, nhưng đến nơi mới phát hiện, còn có Từ Mậu Thận và Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành ngồi phía trong Từ Mậu Thận, đang cầm thực đơn gọi món ăn.
Anh thấy Khương Thục Đồng đến, trong mắt chẳng hề ngạc nhiên, mà còn lạnh nhạt.
“Vào trong ngồi đi.” Bạch Mi nói với Khương Thục Đồng.
Vì vậy, Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng ngồi đối diện nhau, chiếc bàn vốn cũng không rộng.
Khương Thục Đồng cảm thấy vị trí này là do Bạch Mi cố ý sắp xếp, cô cho rằng, ngồi một bên vẫn tốt hơn ngồi đối mặt như giờ, ánh mắt không cách nào bình tĩnh được.
Bởi vì chỉ cần cô hơi động đậy liền rơi vào trong mắt của Cố Minh Thành, nhàn nhã, trêu chọc, đưa cô đến tận miệng, nhưng vẫn không ăn.
Phục vụ đã mang đồ ăn lên.
Cố Minh Thành hỏi Khương Thục Đồng “Đến rồi?”
“Ừ.”
“Minh Thành, sao trên tay anh đeo nhẫn? Mà Khương Thục Đồng không đeo?” Bạch Mi vờ như mới phát hiện ra liền hỏi đến.
Cố Minh Thành giơ tay lên, cẩn thận đánh giá chiếc nhẫn.
Khương Thục Đồng cầm tách trà, mắt thu lại, không nhìn anh, thật khó xử.
“Không liên quan đến cô ấy. Là một người khác đang theo đuổi tôi tặng cho tôi.” Cố Minh Thành chậm rãi nói.
“Xem ra người theo đuổi anh cũng không ít, còn dám nói trước mặt Thục Đồng, như vậy thật không hay!” Bạch Mi chọc cười.
Cố Minh Thành mỉm cười.
“Tôi có tiền, có bề ngoài, lại đang độ sung sức, trước giờ có bao giờ thiếu phụ nữ theo đuổi. Lần này, cảm thấy vừa ý. Cho nên mới đeo vào.” Khẩu khí nói chuyện của Cố Minh Thành rất nhàn nhã.
Kết hôn thì kết hôn, nói trước mặt Khương Thục Đồng là không đúng.
“Anh xấu như vậy mà cũng có người theo đuổi?” Trong lòng Khương Thục Đồng đang như đống lửa, nói ra câu này rất không công bằng.
Cố Minh Thành có vẻ thích thú, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Khương Thục Đồng, “Chê tôi xấu?”
Ánh mắt trực tiếp nhìn vào nơi sâu thẳm trong linh hồn của Khương Thục Đồng.
“Xấu chết đi được!” Khương Thục Đồng trả lời.
“Ồ? Thì ra nhãn quang của em lại tệ như vậy?”
Khương Thục Đồng ngay lập tức đỏ mặt, ở bên cạnh anh lâu như vậy, yêu phải người xấu xí đó chính là cô, đúng vậy, nhãn quang của cô rất tệ.
Tuy nhiên, có lẽ, ý của Cố Minh Thành là, ai thấy anh xấu mới là người không có nhãn quang cũng không chừng.
Khương Thục Đồng không có tâm trạng đi hỏi rõ ràng.
“Có người theo đuổi anh, anh liền đeo nhẫn của người ta, tốc độ cũng quá nhanh.” Bạch Mi nói thay cho Khương Thục Đồng.
“Có người theo đuổi tôi, tặng quà cho tôi, tôi lại chẳng tổn thất gì, tại sao lại không đeo? Tôi cho cô ta hy vọng. Cảm giác nắm trong tay một người rất tốt, rất có lợi cho hormone nam tính, loại trò chơi này, tôi nghĩ mình nên chơi thường xuyên.” Cố Minh Thành hơi ngưỡng đầu lên nhìn người phục vụ mang món ăn tới.
Câu này nói ra như vô ý, nhưng Khương Thục Đồng nghe thấy giống như đâm vào tai cô.
Cảm giác Cố Minh Thành đang châm chọc cô, châm chọc cô cho Cảnh Thụy hy vọng, lợi dụng Cảnh Thụy để kích động Cố Minh Thành.
Nhưng chuyện Cảnh Thụy cầu hôn, không phải anh ta không biết sao?
Khương Thục Đồng đang ăn trứng cá muối, nhưng không cảm thấy mùi vị gì.
Lúc trước cô cảm thấy cách làm này của bản thân không sao cả, chỉ là tâm tư của phụ nữ mà thôi, không có áp lực đạo đức gì, cô cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ kết hôn với Cảnh Thụy, nhưng bị Cố Minh Thành nói như thế, cô cảm thấy hình như nhân phẩm mình có vấn đề.
Cả buổi Cố Minh Thành đều không nhìn Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng đột nhiên cảm thấy như có gánh nặng trên lưng.
Sau bữa ăn, cô vội vã về nhà, Cố Minh Thành không hề nói muốn đưa cô về
Như vậy còn tuyệt tình hơn.
Có điều cũng đúng, bây giờ anh đã có người mới, một người có thể khiến anh đeo lên chiếc nhẫn kết hôn.
……
Ngày hôm sau, tập đoàn Minh Thành.
Gần đây, Cố Minh Thành mới mua một căn nhà, sơn thủy trang viên.
Không phải do tập đoàn Minh Thành triển khai, mà từ một công ty bất động sản khác cũng rất có tiếng ở Hải Thành.
Những người triển khai dự án hôm nay đến tìm Cố Minh Thành.
Dù sao, Chủ tịch tối cao của tập đoàn Minh Thành mua nhà của họ, là đã cho họ sĩ diện rất lớn, hơn nữa, Cố Minh Thành chịu mua nhà do công ty họ bán, tất nhiên cũng có thể mua những sản phẩm khác do công ty họ phát triển.
“Cố tổng, cái nhẫn bạch kim này, Khương tiểu thư đã đeo chưa? Cô ấy thấy thế nào?” Quản lí bán hàng một bộ dạng cống hiến hỏi thăm anh.
Mua nhà, tặng nhẫn, là chiêu bài quảng cáo của công ty này.
Người thường đều được tặng cặp nhẫn hai ba vạn, nhưng tặng cho Cố Minh Thành, được chọn lựa đặc biệt, gần mười vạn một cặp, dù sao tiền mua nhà cũng hơn chục triệu.
“Cô ấy không đeo.”
Thực tế, anh không nói với ai về nó cả.
Quản lí bán hàng không biết làm sao xuống đài, cho rằng chắc là Cố Minh Thành chê cặp nhẫn đó xấu, muốn tặng cho Khương tiểu thư loại mấy trăm vạn chăng.
Chuyện của Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng, Hải Thành ai mà không biết, ai mà không hay, họ chỉ còn thiếu mỗi giấy kết hôn nữa thôi.
Hai người bọn họ ngoài trừ đối phương ra, ai cũng không thể xen vào.
“Cố tổng, ngài không thích cặp nhẫn đó sao?” Người đàn ông hỏi lại.
“Quá xấu! Tôi chỉ đeo chơi thôi, có chỗ cần dùng! Không liên quan gì đến anh.”
Người quản lý bán hàng thở dài nhẹ nhõm rời đi.
Cố tổng chưa bao giờ để người khác chết một cách rõ rãng, lời nói mới một nữa, liền cho người đó xuống đài, thật làm cho người ta đau đầu.
Chủ tịch đều như thế sao?
Dù sao Cố Minh Thành chính là như vậy.
Anh biết rằng đây không phải là thời điểm tốt để cầu hôn, hơn nữa những chuyện giữa Adam và Tiểu Cù nhất định làm cho Khương Thục Đồng vô cùng phiền não, không có tâm trạng.
Ai biết được, ngày hôm sau liền có một tên Cảnh Thụy xuất hiện cầu hôn!
Anh bây giờ sẽ không theo đuổi cô nữa.
Anh muốn cô phải theo đuổi anh!
Chuyện lần trước cô kết hôn với Từ Mậu Thận, sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Muốn kết hôn với người khác, đừng có mơ!
Một chiếc nhẫn nhỏ bé, tác dụng thực lớn, gần đây anh đang đàm phán với một công ty kinh doanh Hồng Kông, CEO của đối phương là một người phụ nữ ngoài ba mươi, ngoài việc muốn hợp tác làm ăn, cô ta còn muốn hợp nhất hai thành một với Cố Minh Thành.
Có lẽ gần đây đều đang nghĩ cách để lôi Cố Minh Thành lên giường.
Với nhan sắc của Cố Minh Thành, người đàn ông nam tính như vậy, nghĩ chắc được ngủ với anh ta một lần cũng không tồi.
Thứ nhất, chiếc nhẫn có thể ngăn cản đào hoa.
Thứ hai, có thể nhắc nhở người phụ nữ kia nhìn cho rõ ràng thân phận của mình.
Cố Minh Thành cảm thấy không tồi.
Cô không muốn bị anh treo lên, anh cứ phải treo cô lên bằng được.
Lột sạch rồi treo lên!
……
Tâm trạng của Khương Thục Đồng gần đây rất tệ, Cảnh Thụy theo đuổi Khương Thục Đồng rất quyết liệt.
Mới gửi cho cô một tin nhắn, nói đã đặt vé xem phim.
Từ lúc Cố Minh Thành nói ra câu cho người khác hy vọng, cô luôn cảm thấy bản thân mình làm như vậy không đúng.
Khương Thục Đồng nói không có tâm trạng, không muốn đi.
Cảnh Thụy liền đến nhà máy của Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng không nhịn được nhìu mày.
Bây giờ cô chỉ muốn tránh thật xa khỏi Cảnh Thụy.
Nếu cô lại gần anh thêm nữa, chính là nhân phẩm của bản thân có vấn đề.
Cảnh Thụy bước vào văn phòng làm việc của Khương Thục Đồng, “Thục Đồng, vé xem phim đã đặt rồi, sao lại không đi?”
“Không có tâm trạng!” Khương Thục Đồng đã không còn như ngày thường, mềm mại và yếu đuối, giọng nói ôn nhu nữa.
Một chút hư tình giả ý cũng không có.
Vốn dĩ ngày trước người theo đuổi cô cũng rất nhiều, nhưng cô đều không quan tâm.
Cảnh Thụy có chút không biết phải làm sao, hôm qua vừa mới cầu hôn, hôm nay lại biến thành thái độ như vậy, là tại sao?
Anh bước tới chỗ Khương Thục Đồng, vỗ vỗ vai Khương Thục Đồng, “Tại sao không đi?”
Khương Thục Đồng bật ra khỏi ghế như một phản xạ có điều kiện, một giọng nói mạnh mẽ cảnh cáo Cảnh Thụy, “Anh mà còn như thế nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Cảnh Thụy không hiểu nỗi, tâm trạng phụ nữ cứ như thời tiết tháng sáu, nói lật mặt là lật mặt.
Cảnh Thụy rời đi.
Khương Thục Đồng hoảng sợ, ngồi xuống, trái tim treo lơ lửng.
Không biết tại sao bản thân lại trở nên như vậy, dù sao cũng có liên quan đến những lời nói của Cố Minh Thành, khiến cô cứ đến gần Cảnh Thụy, liền cảm thấy như tội phạm.
Cố Minh Thành, lợi hại lắm!
Giấu kim trong áo, khiến cô tự thay đổi chính mình, trở thành con chim trong lồng của anh.