Minh Nguyên lần đầu tiên gặp được Kiều Duyệt Nhiên, có chút ngạc nhiên, có chút nói không nên lời, nhưng mà, đây cũng phù hợp đặc trưng khờ khạo của anh ta, anh ta rất muốn khóc, rất muốn ôm lại Kiều Duyệt Nhiên, nhưng cuối cùng anh ta đã cố nhịn lại, sợ làm cô ta sợ.
Kiều Duyệt Nhiên cười nhẹ, mang lắc tay tặng cho anh ta.
Minh Nguyên nhìn vào, càng muốn khóc lên, lần này, anh ta cũng không cần che giấu, thì trực tiếp khóc lên.
Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy hoảng sợ, có thể từ nhỏ đến lớn, có thể chưa từng có ai tặng cho anh ta chiếc lắc tay được làm bằng thủ công như thế này.
Minh Nguyên nhìn vào chiếc lắc tay, tinh khiết như vậy, thật thà như vậy, rất giống với em gái của anh ta.
Kiều Duyên Nhiên nhìn thấy Minh Nguyên khóc, cô ta nghiêng đầu sang một bên, cẩn thận hỏi, “Sao vậy?”
Minh Nguyên nói, “Không có gì. Từ nhỏ đến lớn chưa có ai tặng cho tôi món quà đẹp như vậy đó!”
Khiến cho trái tim của Kiều Duyệt Nhiên cũng theo đó mà lên xuống.
Minh Nguyên này có một ma lực nào đó, tiếp cận anh ta có một loại sức hút nào đó, Kiều Duyệt Nhiên giống như có loại cảm ứng tâm linh nào đó vậy.
Nhưng vì sao lại có cảm ứng tâm linh như thế này chứ, cô ta tổng kết lại là: Có thể trái tim của cô ta gần gũi với trẻ nhỏ, cho nên đối với những người có phẩm chất trong sáng hồn nhiên, sẽ có cảm ứng tâm linh như thế này.
……
Từ Thiến từ chỗ Tam Nhi nghe ngóng được tình hình là: Kiều Duyệt Nhiên là một cô nhi, đã nói về tình trạng cô nhi viện của Kiều Duyệt Nhiên.
Tam Nhi còn nói, trước đó cô ta từng hỏi tiểu Kiều, tiểu Kiều nói cô ta không phải là con riêng của nhà giàu có nào cả, từ nhỏ chỉ là như vậy.
Từ Thiến là người thông minh như thế nào, bà ta nhắm mắt suy nghĩ lại, nhớ lại thời gian trước kia có một thám tử tư gửi tin nhắn cho bà ta.
Thám tử tư t này đang nhắm vào ai đó chứ?
Bà ta lấy cách liên lạc trên wechat của thám tử tư, và nói một câu: Tôi sẽ cho anh gấp ba tiền công, nói ra người thuê anh làm việc!
Thám tử tư thấy tiền là trên hết, đương nhiên chấp nhận, sau đó nói, là Quý Hồng!
Quý Hồng sao?
Vợ kế của Khâu gia, bà ta và Miêu Doanh Đông xưa nay không thù hận, gần đây cũng không có kết oán.
Quý Hồng vì sao phải nhắm vào Kiều Duyệt Nhiên chứ?
Từ Thiến rất khinh thường Quý Hồng.
Mùa đông năm đó, những cơn mưa tuyết phủ trắng nước Mỹ, chuyện vợ chính của Khâu gia bị đuổi ra khỏi nhà, trong giới người hoa không ai là không biết chuyện này.
Từ Thiến chưa gặp qua vợ chính của Khâu Minh Hạc, không biết bà ta có gương mặt như thế nào!
Từ Thiến xưa này là người thông minh và biết suy nghĩ, bà ta biết được, có rất nhiều chuyện, bà ta không dễ dàng điều tra, muốn nhờ người biết chuyện nói cho bà ta biết, vậy thì dễ dàng hơn nhiều rồi.
Bà ta nhờ thám tử tư phải tìm cách lấy được hình ảnh vợ chính của Khâu Minh Hạc.
“Bà Miêu, đã hơn hai mươi mấy năm rồi – -” Thám tử tư đùn đẩy trách nhiệm nói.
Từ Thiến đương nhiên biết không có chuyện gì mà thám tử tư không làm được, họ chỉ muốn lấy tiền.
Từ Thiến ra giá gấp năm lần.
Sau đó, mấy ngày sau, hình ảnh của Trần Nhã Ninh đã đến tay của Từ Thiến.
Người phụ nữ trong tấm ảnh, bộ dạng khoảng hai mươi mấy tuổi, mặc trên người bộ sườn xám, giống như bước ra từ trong ảnh vậy, bộ dạng thướt tha của phụ nữ Quốc Nhân.
Từ Thiến xém tí đã khóc, hèn chi sau đó, dù cho bà ta có tìm khiếm khắp nơi cũng không tìm được bà ta, thì ra đã bị đuổi ra khỏi nhà, sau đó thì qua đời – –
Ai cũng nói người tốt được báo đáp tốt- –
Nhìn vào gương mặt của tiểu Kiều, thực sự rất giống bà ta.
Bởi vì bà ta nhận ra được, Miêu Doanh Đông rất thích Kiều Duyệt Nhiên, có rất nhiều chuyện, dù cho Kiều Duyệt Nhiên không rõ, nhưng Từ Thiến lại rất rõ.
Hiện nay bà ta muốn cùng nhau điều tra Kiều Duyệt Nhiên và Trần Nhã Ninh, nếu như hai người có quan hệ thì càng tốt hơn, nếu như không có quan hệ, thì xem như điều tra người tình trong mộng của Miêu Doanh Đông.
Từ Thiến đi đến cô nhi viện của Kiều Duyệt Nhiên, biết được Kiều Duyệt Nhiên vì sao lại được đưa đến đây, lại trăn trở tìm được cô y tá đưa Kiều Duyệt Nhiên đến đây, biết được tình trạng sau đó của Trần Nhã Ninh, biết được bà ta đã sinh được một trai một gái, biết được đứa con gái tên là Khâu Đông Duyệt.
Miếng ngọc lân đó là chứng cứ duy nhất.
Cho nên, Kiều Duyệt Nhiên và Khâu Đông Duyệt lại tiến gần thêm một bước nữa.
Hy vọng cuối cùng của Từ Thiến là, Kiều Duyệt Nhiên đừng bao giờ làm mất chứng cứ đó.
Chuyện về miếng ngọc lân, Từ Thiến hỏi Miêu Doanh Đông.
“Doanh Đông, con có biết Kiều Duyệt Nhiên có miếng ngọc nào không?”
Chuyện này, Miêu Doanh Đông biết, nhưng mà anh ta không quan tâm.
“Có một miếng, cô ta đã bán đi rồi! Bởi vì – -” Những lời còn lại, Miêu Doanh Đồn không muốn nói.
Cho nên, nếu như không sai, có thể Kiều Duyệt Nhiên chính là Khâu Đông Duyệt, không thôi, vì sao Quý Hồng luôn nhắm vào Kiều Duyệt Nhiên chứ?
Miếng ngọc, chữ Duyệt, ngọn nguồn của Quý Hồng, rất dễ nối lại vào nhau.
Nhưng mà, Từ Thiến vẫn phải điều tra kỹ, dù sao chuyện thân thế, không thể làm qua loa.
Từ Thiến đến trước mộ bia của Trần Nhã Ninh, một mộ bia đơn giản.
“Tôi biết được tên của cô rồi, cám ơn cô! Người ta nói, ơn nghĩa giọt nước, dũng tuyền tương báo, năm đó, cô đã cứu con gái của tôi, hiện này, Kiều Duyệt Nhiên có khả năng chính là con gái của cô, trong những năm tôi còn sống, tôi sẽ giúp cô bảo vệ cô ta.”
Hôm đó, Từ Thiến gọi Miêu Doanh Đông về nhà ăn cơm.
Miêu Doanh Đông ít khi chủ động về nhà.
Khi ăn cơm, Từ Thiến lại nhắc đến Kiều Duyệt Nhiên.
“Con và Kiều Duyệt Nhiên như thế nào rồi?” Từ Thiến hỏi Miêu Doanh Đông.
Tay đang ăn cơm của Miêu Doanh Đông dừng lại, “Sao lại nhắc đến cô ta?”
“Nếu như con thích cô ta như vậy, vì sao không theo đuổi cô ta chứ?” Từ Thiến hỏi.
“Mẹ, đừng đùa nữa. Ai nói con thích cô ta chứ?”
“Thích người ta đến nổi cô ta muốn gả vào Miêu gia sẽ gặp được khó khăn gì, đều suy nghĩ đến hết, sao lại không thích chứ? Con cũng biết, theo như thân thế của cô ta, muốn gả vào đây, sẽ nhẫn chịu những ánh mắt lạnh lùng như thế nào, sẽ khiến cô ta càng thấy tự bị hơn. Cho nên, con thà không chịu bắt đầu! Một người lý trí như vậy, thì chỉ có con của mẹ mà thôi!” Từ Thiến cười híp mắt nói, “Được thôi, nếu như con thích thì con đi theo đuổi, mẹ bảo đảm, khi đó sẽ không khiến cô ta khó xử!”
“Đừng đùa nữa.” Miêu Doanh Đông tiếp tục ăn cơm, “Mẹ làm sao khiến cô ta không thấy khó xử chứ?”
“Mẹ đã nói có cách, thì sẽ có cách! Cho con ba lần cơ hội. Nếu như con không theo đuổi, thì mẹ sẽ giới thiệu bạn trai cho tiểu Kiều, nguyên nhân rất rõ ràng, nếu như con trai mẹ không thích, đương nhiên cũng muốn cô ta tìm được một người chồng tốt. Có theo đuổi hay không, quyết định ở con, một, hai – -”
“Theo đuổi!” Miêu Doanh Đông nói ra chữ cuối cùng.
“Mẹ cũng muốn xem thử bộ dạng con theo đuổi người ta là như thế nào đây?”