Kỳ thực Miêu Doanh Đông đã từng gặp Hứa Thế An một lần.
Lần đó trước khi anh đi Trung Quốc công tác, Kiều Duyệt Nhiên đã xin nghỉ phép, cô và Hứa Thế An ngồi trên bậc thang trên cao của thư viện vừa ăn kem, vừa cười nói.
Nhưng lần đó, anh không nhìn rõ, chỉ cảm thấy trông như một kẻ bám váy đàn bà.
“Rất đẹp trai! Là hình mẫu đẹp trai ấm áp đấy. Không cùng loại hình với anh.”” Nam Lịch Viễn nói, anh liếc mắt nhìn sang Tam Nhi.
Nam Lịch Viễn đã bắt đầu ủng hộ việc này, anh vốn rất bài xích chuyện giữa Miêu Doanh Đông và Kiều Duyệt Nhiên.
Nhưng bây giờ cũng đã bắt đầu nói giúp Tam Nhi.
Tam Nhi vụng trộm nháy mắt với Nam Lịch Viễn.
Miêu Doanh Đông không nói lời nào.
Không ngờ đi ngoại ô một chuyến, trở về Tam Nhi đã bị cảm.
Cô bị cảm rất nhẹ, chỉ nghẹt mũi và hơi cảm lạnh.
Nam Lịch Viễn không đi làm mà ở nhà cả ngày để chăm sóc Tam Nhi.
Những ngày này Kiều Duyệt Nhiên phải chuẩn bị thi, cô ấy không hề nói với Tam Nhi việc này.
Vào cuối tuần, Tam Nhi hỏi Kiều Duyệt Nhiên có thể đến chăm sóc cô một ngày không, cô thấy mình bỗng nhiên trở nên thật yếu đuối.
Mang thai hai đứa con đầu cô chưa từng bị cảm, mà sức khỏe của cô trước giờ vốn cũng rất tốt nên cũng không chú ý lắm, không ngờ rằng mang thai đứa bé này cô lại bị cảm.
Mặc dù Nam Lịch Viễn có ở nhà cũng không giải trừ được sự lo lắng và sợ hãi của cô, vì dù sao Nam Lịch Viễn cũng là đàn ông.
Cho dù là chồng thì cũng sẽ có lúc không thấu hiểu.
Phụ nữ bị cảm trong lúc mang thai, rất dễ nhiễm vi khuẩn, nhưng phụ nữ mang thai lại không được tùy tiện uống thuốc, mà tình hình của cô lại rất đặc biệt.
Cô rất cần một người bạn thân ở bên cạnh khuyên giải an ủi mình.
Nếu không gặp Kiều Duyệt Nhiên vài ngày, Tam Nhi sẽ cảm thấy rất buồn bực, cho nên lần cảm cúm này tất nhiên cô cũng muốn gọi Kiều Duyệt Nhiên đến.
Kiều Duyệt Nhiên ban đầu dự định cuối tuần sẽ đến bệnh viện và ôn tập chuẩn bị thi, vì cô không thường xuyên đến lớp, nên muốn không rớt môn cũng rất khó.
Biết được Tam Nhi bị cảm cô đã lập tức đến.
Nấu nước gừng đường đỏ cho Tam Nhi rồi bưng lên lầu cho cô ấy.
Tam Nhi vẫn còn đang ngủ, Kiều Duyệt Nhiên thử độ ấm của nước, rất nóng, mà hiện tại Tam Nhi cũng không thể uống nên liền đặt xuống.
Cô ngồi xuống bên giường, sờ nhẹ lên trán Tam Nhi, không sốt, có lẽ chỉ là không thoải mái trong người thôi.
Cô nhân lúc Tam Nhi còn đang ngủ mà bắt đầu đọc sách.
Tam Nhi tỉnh dậy nhưng Kiều Duyệt Nhiên không hề hay biết.
Tam Nhi nhìn Kiều Duyệt Nhiên đọc sách, cô ấy lật sách rất nhanh, và đọc cũng rất chăm chú.
Bộ dáng cúi mắt đọc sách của cô ấy thật làm cho người ta phải thương tiếc.
“Tiểu Kiều, tớ cảm thấy cậu rất thông minh.” Tam Nhi nói ra lời từ tận đáy lòng.
“Cậu tỉnh rồi à, uống nước gừng đường đỏ này đi!” Kiều Duyệt Nhiên đỡ Tam Nhi ngồi dậy, để cô dựa vào đầu giường.
Tam Nhi cảm thấy Tiểu Kiều thật sự là một người rất mang lại cảm giác an toàn cho người khác.
Cô ấy bưng chén nước gừng đường đỏ lên cho Tam Nhi uống, Tam Nhi cảm thấy mùi vị cay cay cảm giác như muốn ra mồ hôi.
“Tớ nhìn tốc độ lật sách của cậu liền cảm thấy cậu rất thông minh.” Tam Nhi tiếp tục nói, nhưng cô vẫn có hứng thú với chuyện giữa Tiểu Kiều và bạn trai của cô ấy hơn, “Bạn trai cậu tên gì? Học ngành gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Chủ đề nói chuyện của con gái thật là nói như thế nào cũng không hết chuyện.
Tiểu Kiều trả lời rõ ràng từng vấn đề một mà không hề cảm thấy phiền.
Nam Lịch Viễn lên lầu, cúi đầu xuống hôn Tam Nhi, hôn xong anh nói với Tam Nhi, “Anh cả của em đến thăm em đấy.”
Nói xong Nam Lịch Viễn liền đi.
Anh và Tam Nhi hôn nhau giữa chốn đông người đã không còn là chuyện gì bí mật nữa, và Kiều Duyệt Nhiên cũng đã quen rồi.
Vì Tam Nhi hiện đang ở Mỹ, nên khi nghe đến “Anh cả”, cô không hề nghĩ đến Cố Hành Cương mà liền biết đó là Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông đã đi lên lầu, nhưng Tam Nhi không nghe thấy, cô vẫn tiếp tục nói chuyện với Tiểu Kiều.
“Cậu và bạn trai đã quen nhau bao lâu rồi?” Tam Nhi hỏi.
“Để tớ tính thử xem, năm nay tớ 22 tuổi, cũng đã quen được mười tám năm rồi.” Tiểu Kiều cười nói.
Bây giờ nói ra tự bản thân cô cũng cảm thấy giật mình, đã mười tám năm rồi.
Tam Nhi rất ngạc nhiên, cô kinh ngạc nói, “Lâu như vậy sao? Tớ và Lịch Viễn cũng chỉ mới quen nhau ba năm mà đã có ba đứa con rồi.”
Kiều Duyệt Nhiên cũng cúi đầu cười, có chút thê lương, “Đúng vậy, lại thêm ba lần mười tám năm nữa thì chúng tớ đã ở bên nhau cả đời rồi!”
Nhưng cô ấy cũng chỉ có thể ở bên cạnh Hứa Thế An mười tám năm đầu tiên này thôi!
Tam Nhi rất ngạc nhiên cũng rất hổ thẹn.
Miêu Doanh Đông đang ở cầu thang cũng đã nghe được lời nói này, anh ngừng lại bước chân.
Mười tám năm!
Thời gian thật dài!
Có thứ gì đó rất kỳ lạ đang âm thầm quấy rối lòng anh.
Tam Nhi vì sự cản trở “mười tám năm” này, mà âm thầm cảm thấy hối hận vì trước đây cô đã cố tác hợp Kiều Duyệt Nhiên và anh cả.
Cô cảm thấy hành động đó của mình thật thất đức, thà đập nát một ngôi miếu cũng không được phá vỡ một mối hôn nhân, cô đã làm chuyện thiếu đạo đức gì vậy chứ?
Miêu Doanh Đông đã lên đến nơi, anh đem đến cho Tam Nhi rất nhiều đồ bổ, anh nói, “Anh đã hỏi người ta, đây đều là những thứ phụ nữ có thai có thể ăn được, em nói xem, em không có việc gì làm sao mà cứ mang thai con của cậu ta hoài vậy?”
Anh lại nói đùa với Tam Nhi.
Tam Nhi chỉ cười, từ sau khi Miêu Doanh Đông lên anh không hề liếc nhìn đến Kiều Duyệt Nhiên.
Lúc nãy Nam Lịch Viễn đi xuống lầu hầm canh gà cho Tam Nhi, canh đã sôi nên anh phải xuống xem.
Miêu Doanh Đông ở lại trên lầu trò chuyện với Tam Nhi, anh và Kiều Duyệt Nhiên hai người ngồi riêng ở hai bên giường của Tam Nhi.
Tam Nhi nói rất nhiều, cô nói đến chuyện của mình lúc còn nhỏ, những chuyện lúc cô đi học, và còn nói về cảm nhận của cô khi gặp Tiểu Kiều.
“Cái nhìn đầu tiên thì cũng không có cảm nhận gì, nhưng lâu ngày cậu không xuất hiện tớ lại cảm thấy buồn bực. Có lẽ là đã không thể thiếu được rồi!” Tam Nhi nói.
乔悦然笑笑,很温婉的笑,宜室宜家的那种笑。
Kiều Duyệt Nhiên nở nụ cười, một nụ cười rất ôn hòa, khéo léo.
Nhưng lại làm cho Tam Nhi cảm thấy rất rung động, rất có càm giác an toàn.
Miêu Doanh Đông chỉ liếc mắt nhìn cô ấy một cái.