Kiều Duyệt Nhiên vô cớ bị câu nói của Quý Hồng làm cho cảm thấy thiệt thòi, lại vô cớ bị sự dỗ dành của Miêu Doanh Đông khiến cho yên tâm.
Nhất là khi anh nói “Tìm vợ như thế nào”
, làm Kiều Duyệt Nhiên trong lòng phơi phới.
Lời ân ái bùi tai như vậy, anh thật sự không thường nói, thậm chí căn bản chưa hề nói qua.
Hai cánh tay của Kiều Duyệt Nhiên vòng qua người Miêu Doanh Đông, ôm chặt lấy anh, bắt đầu khóc thút thít.
Cô dường như đã quên rồi, người đàn ông cô đang ôm này, là người đàn ông lên trời xuống đất không gì không thể làm, bình thường rất ít dùng, là anh lười dùng, cũng không có nơi để dùng tới, trước nay đơn điệu đã quen rồi.
Ăn cơm xong, Miêu Doanh Đông liền kéo Kiều Duyệt Nhiên đi rồi, nói với Từ Thiến là: “Con sợ cô ấy sợ hãi!”
Trong biệt thự Miêu gia, nhưng có hai người khác, trong nhà Miêu Doanh Đông, chỉ có một mình anh.
Đại khái ý của Miêu Doanh Đông là, Kiều Duyệt Nhiên một mình ngủ một giường sợ, về đến nhà mình, hai người ngủ trên cùng một chiếc giường thì không sợ nữa! Kiều Duyệt Nhiên trên xe của Miêu Doanh Đông, hôm nay tâm trạng không tốt do Quý Hồng gây ra đã bị sự ngọt ngào của Miêu Doanh Đông đuổi đi rồi, thì ra anh nói những lời ân ái…..lại cảm động như vậy.
Vừa về đến nhà, Miêu Doanh Đông liền bế Kiều Duyệt Nhiên dậy, lên giường.
Lúc thân mật, tay anh ghì chặt lấy cô, trên tấm khăn trải giường mười ngón tay hai người đan xen vào nhau.
Kiều Duyệt Nhiên ở trên người anh rên lên khe khẻ.
“Nhớ anh chưa?”
Anh hỏi.
“Ừm, rất rất nhớ.”
Giọng nói của Tiểu Kiều rất đáng yêu, đích thật là vô hình thu hút đàn ông.
Trần Nhã Ninh cũng từng là người phụ nữ như vậy, chỉ là cô không gặp được một người đàn ông tốt.
“Anh trên giường?”
“Không phải, là con người này của anh!”
Tối nay Miêu Doanh Đông làm rất dữ dội với Kiều Duyệt Nhiên, Kiều Duyệt Nhiên rất vui.
Lần thân mật không cần phải đảm đương gì, cô không phải là anh dùng tiền mua về, cô là bạn gái anh.
Tiểu Kiều buổi tối, nằm gọn trong vòng tay anh ngủ, đầu cô thấm đẫm mồ hôi, giống như lưng của anh.
Lúc nửa đêm, Tiểu Kiều từ trong mơ giật mình tỉnh dậy, liền siết chặt eo của Miêu Doanh Đông.
Giống như rất sợ hãi.
Có lẽ là chuyện xảy ra hôm nay, làm cô trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Có một vấn đề, Miêu Doanh Đông trước nay chưa từng suy nghĩ qua, đó chính là, đã qua hai mươi mấy năm, hai mươi mấy năm nay, cô đã sống như thế nào? Một mình? Hôm đó trong phòng sách, Từ Thiến có nói qua với anh, Tiểu Kiều nhiều năm như vậy, đều sống một mình, nỗi khổ nào cũng từng nếm trải qua, vốn là vô cùng yếu đuối, sau bao gian khổ lại biến thành kiên cường, những người con gái khác, lúc này đang ở nhà làm nũng, xa không nói, chỉ nói Tam Nhi, được gia đình thương yêu, càng được Nam Lịch Viễn chiều chuộng không ra thể thống gì! Trước giờ chưa từng có người chiều chuộng Tiểu Kiều, Từ Thiến cảm thấy Tiểu Kiều rất đáng thương, bảo Miêu Doanh Đông chiều chuộng cô nhiều hơn.
“Mẹ, con không biết chiều chuộng người khác, mẹ biết mà!”
Từ Thiến trừng mắt nói với Miêu Doanh Đông một câu, “Không biết? Vậy thì học!”
Tay Miêu Doanh Đông vuốt ve tóc của Kiều Duyệt Nhiên, liền ôm chặt lấy cô.
Ngày hôm sau, Kiều Duyệt Nhiên sáng sớm đã tỉnh rồi, Miêu Doanh Đông vẫn còn ngủ.
Hôm qua là lần đầu tiên trong những ngày gần đây, khá mạnh bạo, Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy có chút nhức lưng mỏi vai, cô ngồi trên giường, một tay chống lên khăn trải giường, nhìn Miêu Doanh Đông, không kiềm được cảm xúc bắt đầu nở một nụ cười trên mặt.
Cô đến nhà bếp nấu ăn cho anh rồi, vừa ăn vừa ngân nga hát! Sau khi Miêu Doanh Đông thức dậy, cô đã nấu ăn xong và bày ra rồi.
“Sao vui vậy?”
anh hỏi.
“Phải đó, rất vui!”
Kiều Duyệt Nhiên nói.
“Giới thiệu công việc cho em, em có cần không?”
Miêu Doanh Đông ngồi bên bàn ăn, hỏi cô.
“Cái gì?”
Tiểu Kiều vừa bày chén đũa vừa cười nói.
Miêu Doanh Đông phát hiện, lúc cô tươi cười, cũng rất lay động lòng người, không có gì to tát, cũng có thể cười rất tươi.
“Aio.”
“Không đi!”
“Tại sao không đi?”
“Em học về trang sức”
“Có thể làm đồng nghiệp với Hứa Thế An!”
Miêu Doanh Đông lại đùa.
“Vậy cũng không đi!”
Kiều Duyệt Nhiên ngồi trên ghế, bắt đầu ăn cơm.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Miêu Doanh Đông giới thiệu công việc cho người khác, bị từ chối như vậy là không nể tình.
Bao nhiều người muốn hối lộ anh, anh đều từ chối rồi, dần dà, không còn ai nói với anh muốn đến aio rồi.
“Vậy chuẩn bị đi đâu?”
Miêu Doanh Đông lại hỏi.
“Công ty Minh Thị của Mỹ đấy, ấn tượng của Minh tổng với em rất tốt, thiếu gia nhà Minh gia cũng rất tốt, Tống Dương đối với em cũng rất tốt.”
Kiều Duyệt Nhiên rất vui nói.
“Tống Dương mà theo đuổi em đó sao?”
“Tống Dương theo đuổi em? Sao em không biết?”
Kiều Duyệt Nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt ngơ ngác nhìn Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông không nói gì nữa.