Lúc xế chiều, Cố Tam Nhi cùng Nam Lịch Viễn cùng nhau chơi cờ.
Đang ở nơi tha hương, phạm vi hoạt động bị hạn chế, chỉ muốn ở cùng với người quen biết.
Nam Lịch Viễn ngồi ở trên ghế, hai chân bắt chéo nhau, quân cờ ở trong tay hờ hững đánh xuống phát ra âm thanh “cộc cộc” dễ nghe.
Niệm Đồng nằm nhoài trên giường của anh, hai chân vểnh ra sau, lộ ra một đoạn chân nhỏ rất đẹp.
Nam Lịch Viễn ngồi ở trên ghế bên giường, giữa hai người một cái bàn tròn cao hơn cái giường một chút.
Ánh mắt của Nam Lịch Viễn thỉnh thoảng sẽ liếc qua cẳng chân Niệm Đồng một chút, có chút hờ hững, tuy nhiên kỳ nghệ của anh vô cùng siêu, muốn thắng Niệm Đồng mười lần hay tám lần đều không thành vấn đề.
Có điều, vì để cho cô gái thể hiện uy phong nên anh cố ý thua, nhưng không để lại chút dấu vết.
Niệm Đồng đặc biệt đắc ý, vênh váo, tốt đã qua sông, bên này còn đỡ pháo: “Chú Nam, chú nhất định sẽ thua, hai ta công kích trực diện, cháu sẽ ăn sạch của chú.
“Bao vây chú hả?” Ánh mắt của Nam Lịch Viễn liếc nhìn qua một chút, cô gái này không có phản ứng.
“Ừm, lập tức ăn của chú.”
“Chờ cháu đến ăn.” Nam Lịch Viễn nói qua, dùng “Mã” của mình nhảy một cái.
Lập tức cứu toàn bộ bàn cờ.
Niệm Đồng nhìn quân cờ trên bàn cờ, làm sao chỉ bằng một chiêu, tất cả đều thay đổi.
“Chú Nam, chú bắt nạt người ta. Người ta hiện tại chỉ có thể mặc cho chú sắp xếp đi.” Niệm Đồng rất oan ức.
“Mặc chú sắp xếp?” Nam Lịch Viễn nhìn dáng vẻ hiện tại của Niệm Đồng, ở trên giường mềm mại quyến rũ, thanh thuần ngây thơ.
Một bàn cờ, nói với cô nhiều như vậy, cô vẫn không hiểu.
Tương lai phải cần dạy dỗ bao lâu mới có thể đuổi kịp tiết tấu của anh.
Niệm Đồng thua, rất tùy tiện nói một câu: “Chú Nam thật là hư.”
Nam Lịch Viễn liền cười ha hả, có lúc anh cảm thấy khác biệt cũng rất tốt.
Anh liên tưởng được, mà cô chỉ hiểu rõ ý nghĩa trên mặt chữ, sự khác biệt này khiến anh có cảm giác thành tựu.
Anh lại vuốt ve tóc Niệm Đồng một lúc.
Năm giờ chiều, Niệm Đồng rời đi, cô muốn tới thư viện sau đó đánh răng rửa mặt, chín giờ đi ngủ.
Chín giờ liền đi ngủ, sét đánh cũng không lay chuyển, tương lai…
Sau khi Niệm Đồng lên giường, Nam Lịch Viễn lại làm việc thêm ba tiếng nữa mới tắm rửa đi ngủ.
Xế chiều hôm nay đã tắm rồi, kỳ thực không cần phải tắm lại, nhưng không tắm không được, nghĩ đến cẳng chân tràn đầy thanh xuân của Niệm Đồng, dáng dấp lanh lẹ hấp dẫn, Cố Tam Nhi thường làm cho anh mất khống chế, thời điểm không gặp được cô, chuyện ướt drap giường là chuyện thường thấy.
Nếu là nữ nhân khác nói thích anh, được kéo lên giường đảm bảo người phụ nữ kia sẽ vui mừng ngoan ngoãn.
Nhưng đây là Cố Tam Nhi, là Cố Tam Nhi thanh xuân động lòng người, là thiên chi kiêu nữ Cố Tam Nhi.
Con đường anh chọn rất quanh co, nhưng anh dần mê muội con đường này không có cách nào tự kiềm chế.
Anh thích nhìn dáng vẻ tin tưởng anh của cô, không có gì giấu diếm anh, ở trước mặt anh mở rộng lòng, coi anh là người thân.
Có thể Nam Lịch Viễn biết, càng như vậy thì Cố Tam Nhi càng ngày sẽ càng coi anh là một người thân, khoảng cách trở thành người yêu ngày càng xa, nhưng hiện tại anh không muốn chạm vào Cố Tam Nhi, anh sợ một khi nói ra Cố Tam Nhi sẽ cách xa anh.
Anh trầm mê trong mối quan hệ hiện tại của anh với Cố Tam Nhi không thể kiềm chế được.
Kết quả không muốn chạm vào Cố Tam Nhi chính là… tự dằn vặt mình.
Ít nhất phải đợi cô đủ hai mươi tuổi, chỉ còn một năm.
Cố Tam Nhi….
Niệm Đồng…
Tối hôm nay, anh lại mơ một giấc mơ, mơ thấy anh mạnh mẽ xông tới ôm lấy thân thể Cố Tam Nhi.
Đối với độ tuổi này của đàn ông mà nói thì đó là chuyện bình thường.
Nhưng đối với Cố Tam Nhi như hoa như ngọc mà nói quả thực là rất hèn mọn.
Đây mới thật sự là hèn mọn.
…
Người đến Cố gia cầu hôn chính là cha mẹ của Hà Đỉnh.
Ngày hôm qua khi Hà Đỉnh nhìn thấy Nam Lịch Viễn, nhìn thấy ánh mắt Nam Lịch Viễn nhìn Cố Tam NHi, Hà Đỉnh vẫn luôn yêu thích Cố Tam Nhi, nhưng Cố Tam Nhi ở trong trường, ngoài lúc trước là anh cô, hiện giờ là bạn nữ trong cùng ký túc xá thì không có quan hệ tốt với bạn nam sinh nào. Tuy rằng nam sinh theo đuổi Cố Tam Nhi rất nhiều, nhưng Cố Tam Nhi đều nghĩ “bọn họ yêu thích là việc của bọn họ, không liên quan gì tới mình”, vì vậy cứ tiếp tục nhàn nhã sống qua ngày, vì lẽ đó, Hà Đỉnh buông lỏng cảnh giác.
Mãi đến tận khi anh nhìn thấy Nam Lịch Viễn cùng với dáng vẻ của Cố Tam Nhi, Hà Đỉnh mới chính thức cảm thấy được nguy hiểm.
Anh ở Mĩ không có bao nhiêu thời gian, sang năm anh đã tốt nghiệp thạc sĩ, anh có thể để cho cha mẹ đi đến nhà Cố Tam Nhi thăm dò ý tứ trước, tốt nhất là nói tới chuyện đính hôn, đỡ phải để cho quá nhiều người theo đuổi Cố Tam Nhi.
Cha mẹ Hà Đỉnh cũng đều là dân làm ăn, nghe nói con trai thích con gái Cố gia, đương nhiên là hài lòng không ngậm được miệng, nhưng có điều anh không ở đây, cha mẹ Cố gia vẫn chưa gặp được anh đã đề nghị kết thành thông gia, không thích hợp.
“Lửa cháy đến nơi rồi, con yêu thích Niệm Đồng nhiều như vậy, cha mẹ chắc cũng biết, hiện tại nhìn thấy người đàn ông khác muốn cướp cô ấy đi, con nhất định phải
Rút củi dưới đáy nồi (1): Đứng trước những thế lực mạnh có ưu thế hơn, nếu vội đối đầu tất sẽ chuốc hậu quả. Trước hết cần phải bình tĩnh làm giảm khí thế và suy yếu sức mạnh của đối thủ.
Cha mẹ Hà Đỉnh cũng nghĩ lại, nghe nói Cố gia chỉ có một đứa con gái này, là viên ngọc quý trên tay Cố Minh Thành, có thể đây là cơ hội duy nhất để kết thân với Cố gia, vì lẽ đó cha mẹ anh ta đặc biệt mua quà quý đến tặng Cố gia.
Hai nhà không ở chung một thành phố, cha mẹ Hà Đỉnh phải rời giường từ bốn giờ sáng, ngồi xe ba tiếng để đến nhà Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng vừa đi du lịch trở về, Cố Vi Hằng đã đi làm rồi.
Đây là lần đầu tiên cha mẹ Hà Đỉnh nhìn thấy Cố tổng, vóc người Cố tổng cao vút, khuôn mặt nghiêm túc thận trọng làm cho bọn họ không rét mà run.
Khương Thục Đồng mới vừa lên giường còn rất mệt.
“Cố phu nhân thật đẹp a.” mẹ Hà Đỉnh nhìn thấy Khương Thục Đồng liền thấy sang bắt quàng làm họ.
Đối với loại khách không mời mà đến này, Cố Minh Thành vẫn khẽ chau mày nói rõ chuyện trong tập đoàn mình đã không còn liên quan, để cho họ đi tìm Cố Vi Hằng.
“Cố tổng, lần này đến không phải là chuyện công việc, mà là chuyện gia đình. Tôi là cha của Hà Đỉnh bạn học của Cố tam tiểu thư. Hà Đỉnh vô cùng yêu thích Cố tam tiểu thư, nó muốn tốt nghiệp xong liền rời khỏi Havard, Cố tam tiểu thư cũng có tình cảm với Hà Đỉnh, vì vậy, hôm nay chúng tôi đến đây muốn hỏi ý kiến của Cố tổng một chút.” Cha của Hà Đỉnh cười cười nói chuyện với Cố Minh Thành.
Khương Thục Đồng vừa nghe xong dĩ nhiên là nổi giận, Cố Tam Nhi mới bao nhiêu tuổi cơ chứ?
“Tôi nhớ lần trước khi Niệm Đồng về nhà, tôi có hỏi con bé, con bé vẫn chưa có người yêu. Xin hỏi tình cảm này đến từ đâu?” Khương Thục Đồng nói chuyện có mang theo vài phần tức giận, chưa từng thấy cha mẹ nào không hiểu chuyện như vậy.
Đến tận cửa áp đặt người khác.
Cha Hà Đỉnh có chút khó coi: “Thiếu nữ mà, rất có thể là vì thẹn thùng. Đây là ảnh của con trai chúng tôi, hai vị có thể xem thử một chút.”
“Không cần nhìn, tôi mặc kệ con bé có tình cảm với ai, có điều chuyện tình yêu của Niệm Đồng, tôi nhất định phải xen. Được rồi, ý định đến đây của hai vị tôi đã hiểu, có thể đi rồi. Mang theo đồ vật các người mang tới đều đưa đi đi.” Cố Minh Thành ra lệnh đuổi khách.
Sắc mặt của cha mẹ Hà Đỉnh rất khó coi, bọn họ cũng biết hiện tại đi cầu hôn là quá sớm, bọn họ chính là muốn cho Cố Minh Thành nhớ rõ hai vợ chồng bọn họ, tương lai có cân nhắc ưu tiên gì cũng tốt, không nghĩ tới lại bị một vố đau như vậy.
Khẩu khí của Cố Minh Thành đối với bọn họ cũng không tốt.
Cuối cùng, cha mẹ Hà Đỉnh vẫn giống như không can tâm, quay đầu lại nói một câu: “Hà Đỉnh nhà chúng tôi thật sự rất ưu tú, rất xứng đôi cùng Cố tam tiểu thư.”
“Được rồi, có thể đi rồi.” Cố Minh Thành vô cùng không kiên nhẫn.
Sau khi bọn họ đi rồi, Khương Thục Đồng khoanh tay ở trên sô pha hờn dỗi, có điều chỉ một lát sau lại bắt đầu lau nước mắt.
Cố Minh Thành đi tới, ôm lấy bờ vai của cô: “Chọc Cố phu nhân tức giận thành như vậy?”
“Tam Nhi mới bây lớn, cậu ta đã muốn mang đi. Tam Nhi đã nói với em rất nhiều rằng sau khi anh hai về nước, con bé cũng không muốn ở Mỹ nữa, hiện tại có nhiều chuyện xảy ra với lưu học sinh đến vậy, Hà Đỉnh kia lại là bạn học với con bé, em sợ…” Khương Thục Đồng nói ra lo lắng của mình.
“Cậu ta dám, con gái của Cố Minh Thành anh, cậu ta dám đụng vào thử xem.”
“Em biết, nhưng suy cho cùng là Mỹ cũng cách chúng ta rất xa, hơn lúc em nhớ Tam Nhi thì làm sao bây giờ?” Khương Thục Đồng lại hỏi.
Suy nghĩ cho Cố Tam Nhi chuyển trường không phải là chuyện cô nghĩ trong một ngày hai ngày.
“Vậy phải làm sao mới có thể giải quyết mối lo lắng của Cố phu nhân bây giờ?”
“Em muốn để Tam Nhi về nước học đại học.”
“Để anh suy nghĩ một chút.”
Buổi tối, Cố Minh Thành gọi video cho Cố Hành Cương, nói chuyện ở trường của Cố Tam Nhi, muốn hỏi người con cả này một chút xem trường đại học nào có chuyên nghành thiết kế tốt.
Cố Hành Cương nói anh cũng không học đại học ở trong nước, để anh ta hỏi một người.
Cố Hành Cương gọi điện thoại cho Nam Lịch Viễn, nhưng Nam Lịch Viễn lại tắt máy.
Vừa nãy Nam Lịch Viễn đang ở trên máy bay từ Mỹ trở về nước, sau khi xuống máy bay là Hề Dao lái xe tới đón anh.
Trên đường trở về, anh lái xe, Hề Dao ngồi bên cạnh, Hề Dao có rất nhiều lời muốn nói với anh nhưng anh một câu cũng không nói.
Điện thoại báo tin nhắn, vừa nãy có điện thoại của Cố Hành Cương.
Cố Hành Cương nói, cha mẹ muốn cho Cố Tam Nhi chuyển trường, muốn hỏi hiện tại trong nước có trường đại học nào có chuyên nghành thiết kế tốt.
Khóe môi Nam Lịch Viễn hơi cong lên, anh đang đau đầu suy nghĩ biện pháp cho vấn đề này, không biết suy nghĩ chuyển trường cho con gái của vợ chồng Cố Minh Thành xuất phát từ đâu?
“Đại học Giang Thành có chuyên nghành thiết kế rất tốt.” Nam Lịch Viễn nói.
“Trong thành phố.”
“Sao vậy? Có lo lắng sao? Để tôi chăm sóc Cố Tam Nhi cậu không yên lòng sao?”
Cố Hành Cương vốn dĩ chính là đang thăm dò tâm tư của Nam Lịch Viễn, xem ra, anh ta thật sự rung động với Cố Tam Nhi.
Có thể Nam Lịch Viễn đã ba mươi tuổi, dù sao cũng không được trong sáng, hơn nữa cách biệt tới 11 tuổi…
Có điều nghĩ lại quá khứ của Cố Hành Cương so với anh ta cũng không trong sạch, nói không chừng còn dơ bẩn hơn Nam Lịch Viễn rất nhiều, anh lớn hơn Đỗ Nhược cũng không ít a.
Cố Hành Cương biết, nếu thật sự Nam Lịch Viễn động tâm tư với em gái anh, cả đời này Cố Tam Nhi có chạy cũng không thể thoát khỏi tay anh ta.
Hiện tại cô vô cùng tin tưởng Nam Lịch Viễn.
Cố Hành Cương cũng biết anh ta không ngăn cản được chuyện này, hơn nữa không thể ngăn cản, nhưng nếu có một ngày Nam Lịch Viễn khi dễ Cố Tam Nhi làm cho cô khóc thì anh sẽ không nói lý lẽ với anh ta.
Qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Cố Hanh Cương mâu thuẫn như vậy là vì chuyện của em gái.
Đại học Giang Thành đúng là có chuyên nghành thiết kế trang sức số một số hai toàn quốc, theo lý thuyết, Cố Tam Nhi chuyển tới trường này là thích hợp nhất.
Cố Tam Nhi nhỏ như vậy, thì đã có nhiều người thương nhớ như vậy rồi.
Càng buồn cười hơn là chính bản thân Cố Tam Nhi còn không biết.