Sau khi xong chuyện, Kiều Duyệt Nhiên lại ngủ một giấc trên giường.
Khi tỉnh dậy, Miêu Doanh Đông muốn dẫn cô ta ra ngoài ăn cơm, sau đó mua quần áo cho cô ta.
Khi mua quần áo, Miêu Doanh Đông đưa tiền cho cô ta, cho cô ta tự đi mua.
Kiều Duyệt Nhiên biết vì sao Miêu Doanh Đông muốn cô ta đi mua quần áo, là vì cảm thấy cô ta ăn mặc quá giản dị.
Nếu như anh ta chê bản thân, cho nên, Kiều Duyệt Nhiên đương nhiên phải ăn mặc đẹp lên.
Phụ nữ làm đẹp vì người khen mình mà.
Miêu Doanh Đông luôn ở bãi đậu xe dưới lầu đợi cô ta, một mình Kiều Duyệt Nhiên tự đi mua quần áo, không hề cảm thấy có chỗ nào không ổn cả, cô ta đã giữ lại chặt chẽ chuẩn mực trong lòng của bản thân, biết được khoảng cách giữa cô ta và Miêu Doanh Đông.
Tuyết đối không tiến sâu vào trong, tuyệt đối không nhắc đến chuyện kết hôn, tuyệt đối không nhắc đến thân phận của cô ta.
Cô ta chỉ là say mê hơi ấm trên người của anh ta.
Tuy là hơi ấm này sớm muộn cũng sẽ biến mất, nhưng hiện nay cô ta đang nắm bắt được.
……
Thời gian Miêu Doanh Đông đợi Kiều Duyệt Nhiên, Cố Hành Cương gọi điện thoại cho Cố Vi Hằng, nói là anh ta nhìn thấy trong bệnh viện không có thành lập chuyện khoa tâm lý, hiện nay chuyên khoa tâm lý đang rất thiếu thốn, lần này Cố nhị đến Mỹ, không chỉ phải ôm được mỹ nhân về đây, còn có một bác sĩ chuyên khoa tâm lý vô cùng nổi tiếng – – Giáo sư Smith, Cố Hành Cương hy vọng Cố Vi Hằng dù phải tam cố mao lư cũng phải mời được giáo sư này, ngay lập tức danh tiếng của bệnh viện sẽ được nêu lên tên tuổi, dù sao cũng là bệnh viện mới, danh tiếng vô cùng quan trọng.
Cố Vi Hằng ở bệnh viện, mang chuyện này nói với tiểu Cửu.
Anh ta đã hình thành thói quen chuyện lớn hay nhỏ đều nói cho tiểu Cửu biết.
“Giáo sư Smith sao? Giống như anh hai của em quen biết đó. Để em gọi điện thoại cho anh hai.” Miêu Doanh Cửu nói.
Quả nhiên, quen được Miêu Doanh Cửu, cũng giống như đã đi hết khắp nước Mỹ.
Miêu Doanh Đông nói quen biết, chiều nay anh ta đến chi nhánh công ty, đón theo Cố nhị, sau đó đến bệnh viện của giáo sư Smith.
“Nhưng Doanh Doanh vẫn chưa xuất viện! Tôi không thể đi được!” Cố nhị nói.
“Tôi sẽ nhờ trợ lý chăm sóc cho Doanh Doanh, anh ra đây một tiếng, giáo sư Smith là một lão ngoan cố đó! Chỉ có hôm nay, mấy ngày khác tôi không muốn gặp ông ta!” Khi Miêu Doanh Đông nói đến giáo sư Smith, có chút không kiên nhẫn.
“Anh đi trước đi, chuyện lớn quan trọng hơn!” Lần nay Doanh Doanh không phải giả vờ như lo cho đại cuộc, không giống với lo cho đại cuộc của Miêu Chánh Đào và Từ Thiến.
Miêu Doanh Đào luôn nghĩ Từ Thiến biết suy nghĩ, cho nên rất nhiều chuyện nhỏ đã bỏ lỡ bà ta.
Mà Cố Vi Hằng đối với tiểu Cửu, luôn đối đãi như một phụ nữ, Miêu Doanh Cửu hy vọng anh ta trên công việc càng bỏ vào nhiều tâm tư hơn.
“Em thực sự không vấn đề sao?” Cố Vi Hằng hỏi.
“Bệnh của em trên cơ bản đã khỏe rồi. Không sao đâu. Anh đi đi!” Miêu Doanh Cửu hối thúc anh ta.
Chiều nay, trước tiên Miêu Doanh Đông chở Kiều Duyệt Nhiên đến trường học.
Khi gần xuống xe, Kiều Duyệt Nhiên suy nghĩ rất lâu, cuối cùng, cô ta đã dồn hết can đảm, hôn lên mặt của Miêu Doanh Đông.
Sau khi hôn xong, thì mặt đỏ lên.
Miêu Doanh Đông nhìn vào cô ta, “Hiện nay những nữ sinh bé nhỏ, đều có can đảm như vậy sao?”
Buổi sáng mới nói không thích bạn trai của mình, đã thích người khác, chiều nay thì bắt đầu với người đàn ông này có cử chỉ thân mật, đương nhiên, trước đó hai người đã có động tác thân mật rồi, nhưng mà đó là do bị động, lần này là cô ta chủ động.
Thay đổi quá nhanh, không phải là một chuyện tốt.
Tình cảm mười tám năm, nói quên đi thì quên đi.
“Xin lỗi, anh Miêu. Là em quá cố tình!” Nói xong, thì kiều Duyệt Nhiên xuống xe.
Chiếc xe của Miêu Doanh Đông từ từ lái đến bệnh viện, anh ta lên thăm tiểu Cửu một lát, thì dẫn theo Cố nhị đi.
Cố nhị khổng có lái xe, phải ngồi xe của Miêu Doanh Đông.
Cố nhị muôn ngàn không nở rời xa Miêu Doanh Cửu.
“Đừng nhìn nữa, thời gian sau này còn dài mà! Tôi đoán bác gái của anh đã biết anh đến Mỹ rồi đó, cho nên, đã quyết định ở lại bên Mỹ. Nếu như không ở nổi khách sạn, có thể đến nhà của tôi ở!” Miêu Doanh Đông có chút đùa giỡn nói.
Vừa mới bước ra phòng bệnh của Cố nhị, thì Cố nhị bỏ đôi tay vào trong túi quần, bộ dạng hăng hái.
Lần này gặp được tiểu Cửu, anh ta đã bước ra một bước lớn, chuyện sau đó, Cố Minh Thành sẽ lo cho anh ta, anh ta cũng không muốn lao tâm nữa!
Hiện nay, thì chỉ đợi thái độ của Từ Thiến thôi.
Bước lên xe, khi Cố nhị cài dây an toàn, mũi đang ngửi khắp nơi, anh ta lại nghi ngờ nhích qua đó ngửi mùi trên người của Miêu Doanh Đông, sau đó, và nói, “Anh Đông, anh có phụ nữ rồi sao?”