Lúc ăn cơm, Miêu Doanh Cửu vô tình nói đến, dượng của cô bị xơ gan rất nặng, chỉ mới là việc của mấy hôm nay, bây giờ đang chờ nguồn gan.
Cố Tam Nhi đã nghĩ rất lâu, mới nhớ ra dượng của Miêu Doanh Cửu chính là cha của Nam Lịch Viễn, cũng chính là cha cô.
“Cha chị bị làm sao?” Tay cầm đũa của Cố Tam Nhi khựng lại một lúc, cực kì ngạc nhiên.
Khương Thục Đồng vừa nghe thấy “Cha chị” cũng rất kì lạ, nhưng nghĩ rất lâu, mới nhớ ra, Miêu Doanh Cửu đang nói đến Nam Lịch Viễn, cô cũng rất quan tâm.
Miêu Doanh Cửu nói dượng cô lúc trẻ rất liều mạng, gan có vấn đề, bây giờ rất nghiêm trọng, nhưng anh cô giàu có đến mấy đi nữa, cũng không tìm được nguồn gan.
Cố Tam Nhi ngơ người, Nam Lịch Viễn không có nói với cô.
Những chuyện gần đây, chắc là trước khi cô phải đi Pháp, anh không muốn ảnh hưởng cảm xúc của cô, nên lựa chọn không nói cho cô biết.
Cố Tam Nhi rất buồn bã.
Tối hôm nay, Miêu Doanh Cửu ăn cơm tối xong rồi về, Khương Thục Đồng rửa chén.
Nếu như Nam Lịch Viễn không muốn để cô biết, thì cô coi như không biết, Cố Tam Nhi gọi điện cho anh hai, dù sao anh cũng là người trong giới y học, nghĩ chắc có một số tài nguyên có tiền cũng không mua được.
Nghe Cố Niệm Đồng nói như vậy, Cố Hành Cương nói, “Chuyện này anh Nam không nói với anh, bác Nam bệnh, anh nhất định giúp hết sức mình!”
Cố Tam Nhi phải cúp máy, trước khi cúp lại nói với anh một câu, “Có tin tức gì thì báo cho em ngay nhé, không chờ được!”
“Biết rồi!”
Trong lòng Cố Tam Nhi cảm thấy cực kì bồn chồn khó chịu.
Anh xem bản thân là trẻ con sao? Bản thân một chút khả năng chịu đựng cũng không có?
Khương Thục Đồng nói với Cố Tam Nhi, nói nếu như Nam Lịch Viễn muốn đến, ngày mai bà phải dọn đến khách sạn ở quảng trường thời đại, Cố Minh Thành đã đặt khách sạn cho bà rồi, chuyện này, cũng đả kích không nhỏ đến Khương Thục Đồng, mặc dù có chút không hài lòng với Nam Lịch Viễn, nhưng với Nam Minh Tuấn thì lại không, người ta cũng không có chỗ nào có lỗi với Tam Nhi, việc thay gan này, nếu như ông ta không tìm được nguồn gan, bà chỉ có thể gọi điện tìm Cố Minh Thành thôi.
Nhưng mà trước mặt Tam Nhi, Khương Thục Đồng có những lời không nói được, vì vậy buổi chiều ngày hôm sau, bà gọi điện cho Cố Minh Thành, nói chuyện của Nam Minh Tuấn, cũng đã nói việc Nam Lịch Viễn không cho Tam Nhi biết, không biết sao lại nhắc đến Diệp Mậu Thâm, còn nói mẹ của Diệp Mậu Thâm là làm thuốc đông y.
“Mẹ anh ta là làm gì?” Trọng tâm của Cố Minh Thành hiển nhiên không đặt ở Diệp Mậu Thâm.
“Là làm thuốc đông y!”
“Là người trong giới y học à? Tưởng chỉ có nhà họ là người trong giới y học sao?” Cố Minh Thành nói với giọng nghiêm nghị.
Khương Thục Đồng lại không hiểu câu nói này của Cố Minh Thành có ý gì.
Cố Minh Thành lại hiểu là, nếu như để tên Diệp Mậu Thâm này đi trước một bước, tìm được nguồn gan, nghĩ chắc là, Nam Lịch Viễn sẽ có cái để Diệp Mậu Thâm nắm thóp.
Chiêu này, Cố Minh Thành ông đang đề phòng tiểu nhân, không phải đề phòng quân tử!
Đối nhân xử thế, phải hơn người ta một cái đầu.
Sau khi cúp máy của Khương Thục Đồng, Cố Minh Thành liền gọi cho Cố Hành Cương, Cố Hành Cương đã biết chuyện này rồi, nói với Cố Minh Thành, “Cha, vừa rồi con đã hỏi viện trưởng và bạn bè trong giới y học, thứ nhất là con không biết chỉ số các mặt bộ phận gan của bác Nam, hai là, bây giờ cả nước đều thiếu, cơ quan con người vốn đã thiếu, có tiền cũng không mua được!”
“Cha muốn con hỏi một người khác!”
“Ai vậy? Cha?”
“adam!”
Cố Hành Cương suy nghĩ một lúc, đúng rồi, daddy làm việc ở Thụy Sĩ, đã làm ở địa vị rất cao, nghĩ chắc, tin tức của ông sẽ rộng lớn rất nhiều, so với chỉ tìm ở Trung Quốc, cách này sẽ dễ dàng hơn nhiều!
Có khi nguồn gan dùng tiền không mua được, có khả năng trong bệnh viện, có thể nhận được miễn phí ngay, những việc này, nếu như không phải trong giới y học, rất khó biết được.
Nhưng tại sao cha không tự gọi điện cho daddy?
Cố Hành Cương gọi điện cho adam ở Thụy Sĩ!
Nam Lịch Viễn đến New York trong một buổi tối.
Lúc vào tiểu khu, nhìn thấy Diệp Mậu Thâm đi ra từ trong tiểu khu, anh cắn chặt răng.
Anh lại không biết, trước khi anh đến, Diệp Mậu Thâm đứng dưới lầu của Cố Tam Nhi, đã đứng gần nửa tiếng đồng hồ, cũng đã hút nửa tiếng đồng hồ thuốc rồi.
Số tầng nhà Cố Tam Nhi, là hôm đó sau khi anh nhìn thấy Cố Tam Nhi bấm thang máy, anh ở lầu dưới chờ, nhìn thấy thang máy dừng ở tầng nào, anh suy ra như vậy.
“Diệp Tổng đến nhà tôi, cũng không chào hỏi tôi một tiếng sao?” Nam Lịch Viễn với dáng vẻ phong trần mệt mỏi, nhưng lại che giấu cơn tức giận.
Diệp Mậu Thâm trên tay kẹp điếu thuốc, híp mắt cười rồi nói, “Xin lỗi.”
Đi lướt qua người Nam Lịch Viễn, lúc định đi qua, anh ta nói một câu, “Nghe nói gần đây bác trai gan có vấn đề, cần tôi giúp thì nói. Mẹ tôi cung cấp thuốc cho các bệnh viện lớn, có thể có tài nguyên về mặt này.
“Cảm ơn!” Nam Lịch Viễn nói xong câu này, liền đi lên lầu.
Vì vậy, Diệp Mậu Thâm bây giờ đã bắt đầu tiến hành từng bước rồi sao?
……
Từ sau cái ngày Miêu Doanh Cửu nấu bữa cơm cho mẹ, Khương Thục Đồng mỗi ngày đều nhắc nhở Cố Tam Nhi học tập Miêu Doanh Cửu, Cố Tam Nhi nhớ về Nam Lịch Viễn, đã đi học trong hai ngày mất tập trung, nhưng mà đồ ăn nấu ra, lại có vài điểm coi được, dù sau Miêu Doanh Cửu dạy cũng tận tâm.
Sau khi Khương Thục Đồng dọn đến khách sạn, Miêu Doanh Cửu và Cố Tam Nhi ở đây.
Lúc ăn cơm, Miêu Doanh Cửu nhận được một cuộc điện thoại, nói cô ra ngoài một chút sẽ về, đảm bảo trước khi Tam Nhi ngủ sẽ về đến.
Tam Nhi nói, “Nửa đêm rồi, cậu đừng về vội quá. Tối nay tớ ở một mình được rồi.”
Sau đó, chuông cửa reo, Nam Lịch Viễn bước vào.
“Chú Nam? Sao anh về muộn thế?” Cố Tam Nhi từ bàn ăn đứng lên, đi đến trước mặt Nam Lịch Viễn, nhón chân lên hôn anh.
Nam Lịch Viễn nhìn hai chén cơm trên bàn ăn, nói, “Vừa rồi có người đến à?”
“Uhm, Tiểu Cửu vừa đi. May mà anh đến, nếu không tối nay em sợ đến chết mất.” Cố Tam Nhi vừa cởi áo khoác ngoài cho Nam Lịch Viễn vừa nói, “Đã lâu không gặp, Tam Nhi nhớ chú quá!”
Tiểu cửu vừa đi?
Người đó không vào nhà?
Cố Tam Nhi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt có chút mệt mỏi của Nam Lịch Viễn.
“Cha bị làm sao vậy?” Hai tay Cố Tam Nhi chắp sau lưng, ngước mặt lên, nhìn vào mặt Nam Lịch Viễn hỏi.
“Em biết rồi à?”
“Uhm! Tiểu Cửu nói cho em biết! Anh đừng nôn nóng. Em tin cha nhất định bình an vô sự mà.” Cố Tam Nhi kéo Nam Lịch Viễn đến bên bàn ăn.
“Nguồn gan rất khó tìm. Cả nước đều rất khó tìm.” Nam Lịch Viễn ngồi vào bàn ăn nói, Cố Tam Nhi còn chưa ăn xong, vẫn đang ăn cơm.
“Uhm, sao đó thì sao?”
Nam Lịch Viễn nhìn chằm chằm Cố Tam Nhi, “Nếu như thực sự tìm không được, có thể anh sẽ hiến gan cho cha!”
“Uhm.” Cố Tam Nhi đáp.
Nam Lịch Viễn cau mày, ánh mắt đáng nghi nhìn Cố Tam Nhi, “Anh đem gan của mình hiến cho cha, em đồng ý à?”
Cố Tam Nhi ngẩng đầu lên, nói rất nghiêm túc, “Em đồng ý chứ!”
Bộ dạng nói chuyện, giống như là một người vô cảm, Nam Lịch Viễn giận đến nghiến chặt răng.
Cố Tam Nhi lại cúi đầu xuống, chuẩn bị ăn cơm, cằm bỗng nhiên bị Nam Lịch Viễn nâng lên, hướng mặt về phía anh, “Nói lại lần nữa, em đồng ý!”
Anh bấu Cố Tam Nhi một cái rõ đau, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai đối xử với Cố Tam Nhi như vậy.
“Tại sao em lại không đồng ý chứ? Chẳng lẽ đứng nhìn cha chết sao? Anh cũng nói rồi, trong trường hợp bất khả kháng mà!” Bộ dạng của Cố Tam Nhi, quả thật rất giống với một con người vô cảm.
Cô cũng đã nghĩ qua rồi, việc này, làm hết sức rồi, chỉ có thể nghe theo ý trời, nếu như thực sự tìm không được, hơn nữa chỉ có cận huyết thống mới có thể cứu được, Nam Lịch Viễn hiến gan, cô sẽ đồng ý.
Nam Lịch Viễn nhìn chằm chằm Cố Tam Nhi một hồi lâu, chỉ muốn giáng cho cô một bạt tai.
Tay của anh đột nhiên hất qua một bên, thả Cố Tam Nhi ra.
Một cô gái yếu đuối như vậy, anh không nỡ ra tay.
Trong mắt Cố Tam Nhi, vẫn là ánh mắt vô tội.
“Cũng đúng. Là anh đơn phương tình nguyện trói buộc em, em chẳng qua chỉ là tìm người nấu ăn miễn phí, rửa chén, ngủ chung, mua nhà, đóng học phí cho em thôi! Đúng vậy không, Cố Niệm Đồng? Em có thể không hỏi câu nào, tùy tiện phá bỏ đứa con của anh, cũng có thể tùy tiện nói lời yêu thương! Em không có bất cứ trách nhiệm nào hết.” Nói xong, Nam Lịch Viễn lên giường ngủ.
Bước ra từ bệnh viện của Nam Minh Tuấn, Nam Lịch Viễn trực tiếp ra sân bay, dù sao đã không gặp Tam Nhi của anh lâu như vậy rồi.
Không ngờ gặp được một kẻ khiến anh khó ưa trong khu vực sống, người thực sự khó ưa, vẫn còn ở trong nhà.
Căn loft này, tổng cộng có hai phòng ngủ.
Anh không vào căn phòng mà Cố Tam Nhi ngủ.
Cố Tam Nhi nhìn theo bóng dáng anh tức giận bỏ đi, không biết bản thân đã làm sai điều gì.
Là không nên đồng ý sao?
Nhưng mà nếu như cha mẹ của cô bệnh, cô cũng sẽ hiến cho họ mà, người khác có muốn cản cũng cản không được.
Cố Tam Nhi vẫn ngồi dưới lầu ăn cơm, nước mắt chảy lách tách trong chén, không thể nào ăn tiếp được nữa.
Đèn trên lầu của anh tắt rồi, chắc là đã ngủ rồi.
Cố Tam Nhi vào bếp, học rửa chén, còn bất cẩn làm bể một cái.
Tiếng động vang trời như vậy, Nam Lịch Viễn vẫn không có động tĩnh gì.
Chắc là giận cô thật rồi!
Động tác rửa chén của Cố Tam Nhi rất chậm, luôn dùng tiếng nước chảy để che đi tiếng khóc của cô.
Rửa chén xong, cô liền đi ngủ.
Cố Tam Nhi gọi điện cho cha cô.
Bây giờ, Trung Quốc vẫn là ban ngày.
Cố Minh Thành đang ở nhà, Hề Dao đến tận nhà rồi.
Cố Minh Thành ngồi trên sofa, dáng vẻ của một ông vua, nói với Hề Dao, “Trước giờ tôi chỉ thích gái trinh, nếu như hôm đó khách bao cũ của cô cũng đến rồi, cô nói tôi còn làm gì được? Trước giờ tôi không thích chia sẻ một người phụ nữ với người đàn ông khác. Vợ tôi cũng vậy, người phụ nữ khác càng là như vậy! Vì vậy, bây giờ, cô làm sao thì làm.”
Hề Dao đứng trước mặt Cố Minh Thành, cả người cực kì hoảng loạn.
Hôm đó rõ ràng là Cố Minh Thành hẹn cô đi khách sạn, nhưng mà ai biết được người bước vào lại là một người 40 mấy tuổi, người này thua xa Cố Minh Thành.
Hề Dao đã nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được, người này là lúc cô làm việc ở hộp đêm, người khách đầu tiên mà cô tiếp!
Cái người 40 mấy tuổi đó nói với Hề Dao, “Đã làm gái, thì đừng làm bộ trong sạch nữa!”
Vừa đúng lúc này, Cố Minh Thành bước vào, nói một cách vô cùng bất ngờ, “Thì ra cô từng làm việc ở hộp đêm.”
Khoảnh khắc đó, trái tim của Hề Dao phút chốc từ thiên đàng rơi xuống địa ngục.
Cố Minh Thành vừa nhìn thấy cuộc gọi của Tam Nhi, bắt máy lên, “Sao vậy? Tam Nhi?”
Cố Tam Nhi khóc trong điện thoại, câu nói thế nào cũng không nghe rõ nữa, chỉ là nói, “Làm sao bây giờ, cha?”