Rất nhanh sau đó, cơm đã được nấu xong, trời cũng đã tối rồi.
Bánh bao đường ba góc nóng hổi được cô mang ra.
“Anh ăn thử xem, xem mùi vị như thế nào, có hợp ý anh không?” Kiều Duyệt Nhiên khẽ cười nói.
Đã lâu lắm rồi Miêu Doanh Đông chưa được ăn bánh bao đường ba góc nóng hổi do cô làm, nói thật thì, món này, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng ăn qua bao giờ, Kiều Duyệt Nhiên là người đầu tiên làm món này cho anh ăn, cô giúp việc sau này không biết làm món này, cô chỉ biết nấu ăn, bánh dày cô cũng không biết làm.
Lúc Kiều Duyệt Nhiên đưa tay lấy đũa cho Miêu Doanh Đông, đúng lúc Miêu Doanh Đông cũng vừa đưa tay ra, anh vô tình nắm phải tay cô, Kiều Duyệt Nhiên liền đỏ mặt.
Anh buông tay ra, Kiều Duyệt Nhiên tiếp tục lấy đũa giúp anh.
“Có ngon không? Kiều Duyệt Nhiên hớn hở, cô hy vọng sẽ được Miêu Doanh Đông khen.
“Rất ngon.”
“Em phát hiện Tam Nhi rất thích ăn xôi, còn anh thì sao? Ăn những thức ăn làm bằng bột mì nhiều một chút.” Kiều Duyệt Nhiên ngồi một bên nhìn Miêu Doanh Đông ăn cơm, còn cô thì không ăn, có thể cô cảm thấy mình nên ăn cơm trong nhà bếp.
“Còn em? Em thích ăn gì?” Miêu Doanh Đông hỏi cô.
“Em sao?” Kiều Duyệt Nhiên ngẩng đầu suy nghĩ, “Lúc còn nhỏ, món nào có thể ăn no bụng, thì em ăn món đó. Sau này thì học nấu ăn, người ta thích ăn món gì thì em làm món đó. Không có sở thích, khẩu vị gì cả, cho đến tận bây giờ em nhớ lần mà mình ăn uống vui vẻ nhất, là lúc mình ở cô nhi viện, Hứa Thiếu An cho em một miếng bánh mì, lúc đó đã mấy ngày rồi em chưa được ăn cơm, nên em cảm thấy bánh mì quả thật rất ngon!”
Kiều Duyệt Nhiên cười rồi nói.
Dường như những quá khứ đó, chỉ là khoảng thời gian cực khổ của người khác.
Miêu Doanh Đông không nói thêm gì nữa.
Vẫn còn chưa ăn cơm xong thì trời đã đổ mưa, còn là cơn mưa rất lớn.
Kiều Duyệt Nhiên đến bên cửa sổ, mưa lớn như vậy, sao cô về trường đây? Trời có vẻ cũng sẽ không tạnh mưa.
Lúc Kiều Duyệt Nhiên rửa chén, Miêu Doanh Đông đang lấy đồ trong tủ để chén đĩa phía trên, chiếc tủ đó ở ngay trên đầu Kiều Duyệt Nhiên.
Miêu Doanh Đông đứng cạnh cô, anh đứng hơi sát Kiều Duyệt Nhiên, anh mở tủ, lấy đồ xong rồi rời đi.
Những món đồ để trong tủ, Miêu Doanh Đông đều có thể dễ dàng nhìn thấy chúng, nhưng còn Kiều Duyệt Nhiên, cô thấp hơn anh một chút, nên chẳng nhìn thấy gì cả.
Kiều Duyệt Nhiên rửa chén xong rồi nói với Miêu Doanh Đông: “Ông Miêu à, em phải đi rồi!”
“Mưa lớn như vậy, thôi em đừng đi!” Lúc nãy Miêu Doanh Đông mới đi tắm, thay bộ đồ dùng để mặc ở nhà.
Kiều Duyệt Nhiên hoảng hốt đến đỏ cả mặt.
Không đi? Nó có những ý nghĩa gì đây.
Miêu Doanh Đông trầm ngâm nhìn cô “Yên tâm đi, em sẽ ở một phòng khác!”
Lúc này Kiều Duyệt Nhiên mới thở phào.
Dù sao nhà của Miêu Doanh Đông, trước đây cô cùng từng ở đây, nên cô cũng có phần yên tâm.
Tuy trước đây cô từng làm chuyện đó với Miêu Doanh Đông, nhưng đó cũng chỉ là vì hợp đồng, bây giờ đã hết hợp đồng, cô không cần ngủ với anh nữa.
Buổi tối, cô ngủ rất say.
Sấm chớp giữa đêm khuya cũng không thể làm cô thức giấc.
Hứa Thiếu An ở trong bệng viện,anh nhìn thấy trời đổ mưa, những hạt mưa đang rơi trên cửa kính.
Anh gọi điện đến kí túc xá của Kiều Duyệt Nhiên, hỏi xem cô ấy đã về chưa?
Nhưng xem ra bạn cùng phòng của cô ấy đã ngủ rồi, nên lúc nghe máy giọng cô lè nhè, ngái ngủ “Nhiên à? Chưa về.”
Hứa Thiếu An trả lời một tiếng “Ừ”, rồi tắt máy.
Thật ra anh rất muốn nhìn thấy kết quả này, Kiều Duyệt Nhiên đã theo người đàn ông khác rồi, sau này trong lòng cô sẽ không còn nghĩ đến người phiền toái, chỉ toàn đem đến rắc rối như anh nữa, như vậy tốt biết mấy.
Nhưng trong lòng anh vẫn đau như dao cắt.
Mười tám năm rồi, Kiều Duyệt Nhiên vẫn người con gái quan trọng trong lòng anh.
Xem ra, đối với Duyệt Nhiên người đàn ông đó cũng rất quan trọng.
Đi làm bánh đường ba góc chỉ là cái cớ thôi, đi ngủ với anh ta mới là chính.
Sáng hôm sau, sau bài học lần trước để Miêu Doanh Đông tự mình làm điểm tâm, hôm nay mới sáng sớm, cô đã thức, rồi làm điểm tâm sáng cho anh, sáng hôm nay, cô làm mì tay cầm, thêm cà chua và rau bina, còn có trứng luộc.
Nhưng chỉ là những món ăn ngày thường thôi.
Miêu Doanh Đông lại cảm thấy rất ngon.
Bắt đầu từ tối hôm qua, anh đã mê mẩn những món thức ăn giản dị này rồi.
Anh khác hẳn so với mọi hôm, một người có địa vị, cũng không giống với những người giàu khác, không ăn những món bình dân.
Mùi của những món ăn này làm anh cảm thấy bản thân như hoà mình vào cuộc sống hằng ngày của những người dân lao động, rất chân thực, rất thực tế, và cũng rất ấm áp.
“Món mà em biết làm cũng khá nhiều đấy.” Miêu Doanh Đông nói.
Kiều Duyệt Nhiên ngồi một góc bàn, ăn cơm với anh.
Kiều Duyệt Nhiên chỉ cười cười, không nói gì.
Sau khi ăn cơm xong, cô phải đến bệnh viện tiếp, chăm sóc cho bạn trai mình.
Miêu Doanh Đông thì rảnh rỗi, muốn đến nhà Tam Nhi chơi, tiện thể cho Kiều Duyệt Nhiên đi nhờ.
Xe dừng phía dưới lầu, phòng bệnh của Hứa Thiếu An thì ở phía trên, Kiều Duyệt Nhiên lên lầu.
Hứa Thiếu An nhìn thấy Kiều Duyệt Nhiên đến, anh mới hỏi cô chuyện làm bánh đường ba góc tối qua như thế nào rồi.
Kiều Duyệt Nhiên nói cô làm rất tốt.
“Tối qua mưa lớn, may là em về trường mà không bị cảm!” Hứa Thiếu An nói.
“Dạ, đúng vậy, em mượn chủ nhà một chiếc dù, rồi đón một chiếc taxi về, hơn nữa, sức khoẻ của em trước giờ đều rất tốt!” Kiều Duyệt Nhiên vui vẻ nói.
Cô có một bản lĩnh, chính là nói dối mà không bao giờ bị phát hiện.