Hôm sau là ngày cuối tuần, Cố Vi Hằng dậy rất trễ, Triệu Thế Tổ hẹn anh đi đánh gôn, dù gì hôm nay anh cũng rảnh nên đồng ý.
Kĩ thuật chơi gôn của anh học từ Triệu Thế Tổ, Triệu Thế Tổ trừ việc là cao thủ gôn ra thì không biết gì cả, anh từng tham gia CLB gôn và thường hay đi tham gia đánh gôn, cũng kiếm được tiền nhưng không nhiều.
“Cố Nhị, sao lại mặt ủ mày chau thế kia?” Triệu Thế Tổ hỏi.
“Không vui cũng cần lý do à?” Cố Nhị chán chường đánh gôn.
“Cố Nhị, nói với anh đi, cô gái hôm kia rốt cuộc là ai? Tôi cảm thấy đã gặp qua cô ấy ở đâu rồi nhưng không nhớ.” Triệu Thế Tổ vẫn thắc mắc về thân phận của Miêu Doanh Cửu.
“Không nói! Với lại về sau để ý chút, đừng ra ngoài nói linh tinh.” Cố Vi Hằng nhớ hôm đó anh gọi cuộc điện thoại trớt quớt cho mình lại thấy điên người.
Ngày ấy, anh và Miêu Doanh Cửu không vui lắm, gặp nhau không vui, và sự không vui đó kéo dài tới tận lần gặp mặt sau đó.
Vì vẫn có tâm sự ngăn cách trong lòng hai người.
Triệu Thế Tổ thấy Cố Nhị giận dỗi thì im miệng, tập trung đánh gôn.
“Được đó, Cố Nhị, thầy giỏi hơn trò rồi, giờ kĩ thuật của cậu ngày càng cao! Sắp siêu hơn tôi luôn.” Triệu Thế Tổ nói.
Cố Vi Hằng im lìm.
Trên đường về nhà, Triệu Thế Tổ chợt nhớ lại lúc ở Đức, ở bar gặp Cố Nhị, sau lưng anh có mang theo phần thưởng hoạt động, Cố Nhị ngày đó không về nước, anh vẫn luôn cảm kích Cố Nhị, hình như đó là cô gái này.
Khi về tới nhà, Triệu Thế Tổ tìm đoạn clip đó khắp nơi, clip nước ngoài phải crack tường lửa, anh khó khăn lắm mới tìm được đoạn clip trao giải “Top 10 nữ doanh nhân có tầm ảnh hưởng”.
Không sai, đúng là cô gái trên điện thoại Cố Nhị, cũng là cô gái gặp tại sân bay.
Cô gái này ngủ với Cố Nhị?
Cố Nhị cũng tài thật!
Triệu Thế Tổ tải clip Miêu Doanh Cửu nhận thưởng vào group “Tam Quan Chính”.
Group “Tam Quan Chính” đều là các con ông cháu cha Hải Thành lập ra, Triệu Thế Tổ kéo Cố Nhị vào nhưng Cố Nhị rất ít khi nói chuyện ở trong ấy.
Cố Nhị luôn đóng thông báo của group này nên có nói gì anh cũng thường không xem.
“Cô gái này là ai vậy? Mọi người gặp qua chưa?” Triệu Thế Tổ hỏi.
“Miêu Doanh Cửu, giờ là nữ doanh nghiệp, nghe nói đang độc thân! Chả biết chàng trai tài ba này có thể đeo đuổi được nữa.”
“Đeo đuổi được cũng chỉ để dựa hơi thôi!”
“Tôi muốn theo đuổi lắm mà cả mặt còn chả được gặp.”
“Năm nay vừa kế nghiệp gia đình đó, xem chừng bảng xếp hạng năm sau sẽ còn tăng nữa!”
“Bộ ngực khá đó, còn cao nữa, không biết trên giường sẽ thế nào đây.”
“Lão Triệu nè, đừng nói để ý cô ta à? Đừng có mơ nữa! Chú mày còn không bằng được móng tay người ta.”
Triệu Thế Tổ thật không hiểu một cô nữ thần nhường này, người thường không gặp được tại sao lại tùy tiện ngủ với Cố Nhị?
Trước mặt Cố Nhị giờ anh cũng không dám nói bậy nữa.
Lúc Triệu Thế Tổ vừa gửi clip vào group đã @ tất cả mọi người, nên Cố Vi Hằng có đóng thông báo vẫn thấy được.
Anh mở ra thì thấy clip của Miêu Doanh Cửu, cô đang cúi đầu chơi điện thoại, lúc này chắc đang chơi cờ vây với anh.
Thấy bên dưới có người đang nghĩ bậy bạ với Miêu Doanh Cửu, anh nói: Bạn gái tôi!
Những người dưới đó nháo nhào cả lên, bình luận rần rần:
Cố Nhị, tôi biết nhà cậu làm ăn to, nhiều tiền, nhưng cô ta ở Mỹ, tay cậu có dài tới đâu cũng đâu thể vươn tới Mỹ đúng không; Đùa hả?
“Cố Nhị, ngày đó cậu có bảo đây là bạn gái cậu đâu, bảo là bạn giường mà!”
Câu này đã chọc cho Cố Nhị điên lên, “Bạn gái cậu thì không lên giường với cậu à? Hay cậu không ngủ với cô ấy? Phương diện tình dục có vấn đề?”
Bên dưới vẫn còn vài bình luận, vì đa số ai cũng biết Cố Vi Hằng rất ít nói, càng không nói xạo ba hoa, nếu đã nói thì chắc chắn là thật.
“Đúng là tức chết dân FA.”
Triệu Thế Tổ thấy giọng điệu là biết Cố Nhị đang bực dọc, Triệu Thế Tổ không nói thêm nữa.
Anh chỉ pm riêng Cố Vi Hằng: “Bạn gái cậu thật hả?”
“Đúng đó, quen một cô gái còn giỏi hơn cả mình đấy!” Giọng nói của Cố Nhị có chút gì đó buông xuôi chán nản.
Anh rất muốn tới Mỹ.
Sau khi gặp “bà cô” của Triệu Thế Tổ, anh nhớ Doanh Doanh nhà anh rồi.
Cô gái kia so với cô, chẳng đáng xách dép.
Tâm trạng của Cố Vi Hằng rất tệ, anh muốn tới Mỹ ngay để gặp Tiểu Cửu.
Ngồi máy bay cả đêm, ngủ thiếp vài tiếng trên máy bay, lúc tới Mỹ đã là buổi tối.
Anh không nói với Miêu Doanh Cửu anh tới nên Miêu Doanh Cửu không có ở nhà.
Anh đứng dưới cầu thang đợi cô.
Hai tay đút túi, dựa lưng lên tường, dáng vẻ rất kiêu ngạo.
Từ xa, anh trông thấy một chiếc xe chạy tới trước cổng khuôn viên.
Dừng trước cửa điện nhà cô.
Là xe của Tiểu Cửu.
Cố Vi Hằng tới gần, thấy Dịch Bá Thành từ ghế lái bước xuống, rời mở cửa xe cho bên kia, Miêu Doanh Cửu bước ra, nói, “Cám ơn anh Dịch, tối nay đã phiền anh rồi!”
“Có thể giúp sức cho Miêu tiểu thư là phúc phần của tôi!” Dịch Bá Thành lịch thiệp đặt tay lên ngực, cúi lưng.
Tiếp đó, từ cốp xe, anh cầm một bó hoa đã chuẩn bị sẵn đưa cho Miêu Doanh Cửu, nói: “Hoa tươi xứng với giai nhân!”
Tối nay Miêu Doanh Cửu uống nhiều rượu, có chút say, cô nói, “Lần nào anh Dịch cũng tặng hoa cho tôi, biết tôi thích hoa hồng, cám ơn!”
Cố Vi Hằng đứng trong góc tối, lạnh lùng nhìn cảnh này.
Bắt đầu bắt cá hai tay rồi à?