Cố Tam Nhi mới vừa mới quay người định ngồi xuống một chỗ khác ăn cơm, người nọ liền đưa tay ngoắc ngoắc,kêu cô đi qua.
Cố Tam Nhi đi qua, ngồi đối diện anh ta. Buổi tối ở khách sạn ăn theo kiểu bufett, Cố Tam Nhi ăn không nhiều nên lấy rất ít.
“Cuộc thi ngày mai không phải là thế mạnh của em, chú ý phát huy tay trái của mình một chút!” Diệp Mậu Sâm vừa ăn, vừa chậm rãi nói với Cố Tam Nhi.
Cố Tam Nhi hoài nghi nhìn Diệp Mậu Sâm: “Tay trái của tôi? Sao anh biết?”
Quả thực so với tay phải, tính linh hoạt của tay trái cô có chút kém hơn.
“Quan sát thấy”. Diệp Mậu Sâm như có như không trả lời.
Cố Tam Nhi bắt đầu ăn cơm, nghĩ đến việc lá gan, cô hỏi Diệp Mậu Sâm: “Tại sao lại tích cực muốn cha tôi sử dụng lá gan anh đưa? Anh có điều kiện gì sao?”
“Cha của em?”
“Đúng vậy. Cha của Nam Lịch Viễn chính là cha của tôi. Hai chúng tôi là người một nhà, anh chẳng lẽ nào không biết?”
Diệp Mậu Sâm cười nhẹ một tiếng: “Không có điều kiện gì. Chỉ là không muốn đối thủ của tôi thua trên đường đua thôi. Anh không nghĩ vì lá gan này mà đưa ra bất kì yêu cầu nào. Chỉ vậy thôi.”
Nói xong, Diệp Mậu Sâm đứng dậy bỏ đi.
Cố Tam Nhi yên tâm ăn cơm một mình, gửi cho Nam Lịch Viễn một tin nhắn, hỏi anh đang làm gì?
Nam Lịch Viễn lúc này đang ở Ninh Thành.
Hôm nay có một buổi tiệc xã giao,có mời đến viện trưởng bệnh viện quốc tế Ninh Thành nên mới biết được Cố Hành Cương bị đình chỉ công tác một năm, đồng thời cũng biết được adam bị đình chỉ hành nghề …năm năm.
Từ đầu đến cuối, vị viện trưởng này không hề biết Cố Hành Cương làm vậy là vì ai. Nhưng Nam Lịch Viễn thì biết.
Trên đường cao tốc từ Ninh Thành về Giang Thành, Nam Lịch Viễn vừa lái xe, vừa nghĩ lại tất cả những việc đã xảy ra.
Nếu không phải vì Cố Tam Nhi, có lẽ anh và Cố gia chỉ là quan hệ xã giao bình thường,. Nhưng đối với những gì Cố Hành Cương làm, về phương diện cá nhân, nếu như không có Tam Nhi, anh ấy cũng sẽ không làm đến bước này.
Hôm nay là ngày hai chin rồi,mai là sinh nhật của Tam Nhi.
Nam Lịch Viễn dừng xe, chuyển khoản cho Tam Nhi một trăm vạn.
Tam Nhi đang ở nước ngoài, nhìn thấy tin nhắn vô cùng, hỏi Nam Lịch Viễn sao chuyển cho cô nhiều tiền đến thế?
“Ngày mai là sinh nhật của em, với lại ở nước ngoài cần dùng nhiều tiền, cũng không bao nhiêu, nhiều hơn bình thường một chút thôi!” Xe Nam Lịch Viễn dừng lại bên đường, trả lời.
“Cảm ơn ông xã!”. Cố Tam Nhi trước đến nay không hề vòng vo, thích thì nói là thich.
Với lại, cô cũng chưa hề biết thế nào là vất vả kiếm tiền, trước đây cha mẹ cô cũng luôn vung tay nhiều như vậy.
Cô chính là thích nhiều tiền vậy.
Nam Lịch Viễn về bệnh viện Giang Thành nói với cha mình, lát nữa anh sẽ đi Roma, ngày mai là sinh nhật Tam Nhi, đây là lần sinh nhật đầu tiên sau khi lấy anh, anh không muốn bỏ qua, với lại đây cũng là lần đầu tiên đón sinh nhật ở nước ngoài, anh không yên tâm lắm.
NamMinh Tuấn bệnh tình cũng đã chuyển biến tốt, ở bệnh viện dưỡng sức nữa thôi, với lại Nam Lịch Viễn cũng đã tìm y tá chuyện chăm sóc rồi.
“Không sao, đi qua với con bé đi. Con bé một mình ở nước ngoài, không có người thân cùng đón năm mới đã rất buồn rồi! Con đã trả qua ba mấy năm đón nam mới cùng cha rồi, năm nay đi cùng cô vợ nhỏ của con đi.” Nam Minh Tuấn cũng rất thích Cố Niệm Đồng, nhưng không vì mình đang bệnh mà để con trai cảm thấy áy náy trong lòng.
Cố Tam Nhi có nói vị trí khách sạn cho Nam Lịch Viễn rồi. Nam Lịch Viễn một đường bay đến đây, thời gian ở Bắc Kinh sớm hơn ở Roma bảy tiếng, lúc anh đến, Cố Tam Nhi vừa mới thức dậy.
Cô mặc áo ngủ, mắt nhắm mắt mở mở cửa cho Nam Lịch Viễn. Nhìn thấy anh đứng ở cửa, Cố Tam Nhi liền có tinh thần lại ngay lập tức.
Cô nhảy lên người Nam Lịch Viễn, nói: “Chú Nam, anh đến rồi, đến đón sinh nhật với Tam Nhi sao?”
Tay áo cô trễ xuống vai, làm lộ ra cả một bờ vau trắng mình, hai chân quắp lấy lưng Nam Lịch Viễn.
“Cùng em đón sinh nhật, cùng em đón năm mới, cùng em đi thi đấu, thích không?’ Anh hỏi.
“Thích! Tam Nhi thích chết được. Tam Nhi rất nhớ chú Nam.” Đầu Tam Nhi dựa vào trên vai Nam Lịch Viễn.
“Ồ, ở đâu nhớ?”
“Anh nói xem ở đâu nhớ? Trong lòng nhớ, thân thể cũng đều nhớ.”
Hơi thở của Nam Lịch Viễn cũng bắt đầu gấp gáp, anh để Cố Tam Nhi ép lên tường, đem váy ngủ của cô quấn lên, sau đó bế cô lên trên giường. Hai người đều đang ở thời kì năng lượng tràn trề, Cố Tam Nhi chưa bao giờ miễn ép mong muốn phương diện này. Trong khánh sạn cho bao cao su, Cố Tam Nhi không muốn lúc này có con.
Cố Tam Nhi trèo lên trên người Nam Lịch Viễn, hôm xuống mặt anh, môi anh, tay còn sờ mó…
Nam Lịch Viễn kéo Cố Tam Nhi xuống.
Hai người đang trên giường lăn lộn được một lúc, bỗng có tiếng gõ cửa.
“Anh đi mở cửa!” Nam Lịch Viễn mặc lại quần áo đi đến mở cửa.
Trong tay Diệp Mậu Sâm cầm một chồng giấy tờ, nói: “Thì ra là Nam tổng, tôi còn tưởng tôi đi nhầm phòng.”
“Tìm Tam Nhi?”
“Đúng vậy, có một số tài liệu cần đưa cho cô ấy.”
“Ai vậy chú Nam?” Cố Tam Nhi trên giường hỏi.
Nam Lịch Viễn không trả lời cô.
“Tôi đem vào cho cô ấy.” Nam Lịch Viễn cầm lấy chồng tài liệu trong tay Diệp Mậu Sâm.
“Tôi còn có một vài vấn đề cần nói với cô ấy. Thủ pháp cắt sợi, còn có thủ pháp làm xoắn ốc của cô ấy cũng chưa đúng lắm…” Diệp Mậu Sâm nói.
Anh biết Nam Lịch Viễn nghe không hiểu, dù như Nam Lịch Viễn cũng hiểu về đá quý thì anh ta cũng sẽ nghe không hiểu. Bởi vì đây la thuật ngữ chuyên ngành cho thầy Edward phát minh ra, chỉ có đồ đề của ông nghe mới hiểu được.
Quả nhiên, Nam Lịch Viễn gọi người đang ở trong phòng một tiếng, “Tam Nhi”.
Cố Tam Nhi mặc lại quần áo đi ra, Diệp Mậu Sâm đứng ở cửa, dường như đang tránh hiềm nghi nói một câu: “Hôm nay cô chú ý đến thủ pháp bỏ đáy xoắn ốc, còn có, chú ý đến tuyển thủ người Anh kia nữa. Chỉ vậy thôi.”
Nói xong, anh ta liền rời đi, giống như sợ làm phiền đến thời gian của hai vợ chồng Nam Lịch Viễn và Cố Niệm Đồng. Đúng là kì lạ.
Tâm tư Diệp Mậu Sâm, Nam Lịch Viễn vừa nhìn đã thấy. Anh ta muốn dùng chuyên ngành để cách ly anh ra.
Chính xác là anh không học về đá quý. Anh cũng không muốn dùng chuyên ngành về đá quý kéo gần khoảng cách giữa anh và Cố Tam Nhi.
Trận đấu hôm nay, Nam Lịch Viễn đi cùng Cố Tam Nhi, chẳng qua lần này, anh chỉ có thể ngồi dưới dưới khán đài.
Cố Tam Nhi lúc tập trung rất hấp dẫn người khác, Diệp Mậu Sâm ngồi ở bên dãy ban giám khảo.
Hôm nay Cố Tam Nhi thi đấu hết cả một buổi sáng. Sau khi kết thúc, cô với Nam Lịch Viễn đi dạo xung quanh.
“Roma thật đẹp, ông xã nhỉ.” Ở Roma có rất nhiều người Hoa, năm mới thành ra cũng có chút không khí.
Đây là lần đầu tiên Cố Tam Nhi đón năm mới ở nước ngoài, nhưng vì có Nam Lịch Viễn ở bên cho nên không có cảm giác xa nhà, ngược lại có cảm giác chỉ hai người ở trong biển người xa lạ ở nơi đất khách quê người thật là tốt.
“Đẹp thật, đây là lần đầu anh đến Roma. Trước đây có đi châu Âu, Nam Mỹ, Úc. Lúc ở Havard, có một lần định đi cùng bạn học, nhưng sau đó vì thi cử nên không đi nữa. Mới đó đã mười năm rồi.” Nam Lịch Viễn nắm tay Tam Nhi.
“Em cũng lần đầu đến Roma”. Cô cười. Cô mua trên đường một cây kem rất to.
“Không sợ lạnh sao?” Nam Lịch Viễn hỏi.
“Lâu lâu ăn một lần thôi.” Cố Tam Nhi đứng trên đường, đứng đối diện với Nam Lịch Viễn, cầm một muỗng đút cho anh ăn, cười hỏi: “Ngon không?”
Nam Lịch Viễn thở dài một tiếng, “Anh hình như hai mấy năm rồi chưa ăn lại mấy loại kem này.”
Cố Tam Nhi lại cười, dưới ánh mặt trời lại càng rạng ngời xinh đẹp, cô khoác lấy cô anh, “Sao lại nói mấy lời như ông già vậy chứ? Chỉ cần Tam Nhi không chê anh già, ai dám nói gì chồng em chứ?”
Nam Lịch Viễn bật cười, sau đó liếm chút kem còn dính trên môi Tam Nhi.
“Hôm nay là sinh nhật Tam Nhi, với lại chung ta kết hôn một năm rồi, em muốn gì nào?|” Nam Lịch Viễn lại hỏi.
“Đúng nhr, chúng ta đã kết hôn một năm rồi! Hôn nhân không thể do một bên bỏ ra thôi, anh tặng anh cho em, em cũng muốn tặng anh một thứ. Tam Nhi muốn tặng chú Nam giải nhất lần này, chú tin không?” Cố Tam Nhi vòng tay lên cổ Nam Lịch Viễn.
“Tin. Tam Nhi của anh sớm muộn gì cũng là người đứng trên đỉnh vinh quan của thế giới. Lúc đó đừng có chê chồng em là được.” Nam Lịch Viễn nói.
“Sẽ không!”
Về đến khách sạn, Cố Tam Nhi gọi điện cho ba mẹ, cảm ơn công dưỡng dục của họ. Năm nay đón Tết ở nước ngoài, không thể về nhà, nhưng có Nam Lịch Viễn bên anh nên cô rất vui, đây là sinh nhật đặc biệt nhất mà cô từng có.
Cố Minh Thành nghe xong câu này liền nói, “Cùng con đón hai mấy cái sinh nhật đều không hề bình thường qua quýt, giờ không bằng một chút của người khác!”
Trong nhà mặc dù thiếu đi một Cố Tam Nhi, nhưng lại nhiều hơn một Đỗ Nhược.
Dù cho trong lòng không bình ổn lắm, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Sau sinh nhật Tam Nhi chính là ngày công bố giải thưởng, cô thực sự rất khẩn trương.
Đây là cuộc thi công khai, hình thức phổ thông thôi, cho nên Tam Nhi tham gia lần này, căn bản cũng thuộc top được chọn lựa rồi.
Nhưng cho dù là đã được chọn lựa, cô cũng rất căng thẳng, cô năm chặt tay Nam Lịch Viễn, đến khi được xướng lên ngôi vị quán quân tên “Niantonggu” cô mới thả lỏng được tâm tình.
Không nghĩ đến người trao giải là Diệp Mậu Sâm.
MC giới thiệu Diệp Mậu Sâm và Cố Niệm Đồng đều là đồ đệ của giáo sư Edward, đây cùng như là sư huynh trao giải cho sư muội.
Nam Lịch Viễn ngồi dưới khán đài nhíu mày, sao hai người là đồng môn nhưng anh lại không biết?
Lúc Diệp Mậu Sâm trao giải cho Cố Niệm Đồng, anh quay lưng về phía khan giả nói thầm bên tai vô một câu, “Anh tin, em sớm muốn gì cũng đứng trên đỉnh vinh quang thế giới. Đến chung kết, anh sẽ cho em một kinh hỉ cực kì to lớn!” Nói xong câu này, anh đeo huy chương vào cổ cho cô, trao cúp sau đó quay về vị trí ban giám khảo.
Cố Niệm Đồng cả người mông lung rồi.
Anh ta vẫn luôn trầm mặc, lẽ nào sau lưng còn có hậu chiêu gì sao?
Chung kết vẫn sớm lắm, ít nhất hai năm sau.
Sauk hi đi kết thúc cuộc thi, Nam Lịch Viễn vì trong nước còn có việc không thể không giải quyết, nên sớm rời đi. Nhưng anh lúc nào cũng quan tâm đến tin tức ở bên Roma, anh biết Cố Tam Nhi lần sau sẽ đi Ý, nghe nói Diệp Mậu Sâm cũng rời đi rồi, không làm giám khảo trận này nữa.
Ngày Nam Lịch Viễn về Trung Quốc thì nhìn thấy tin tức về đá quý ở Roma, nói rằng thế giới đá quý nay đã xuất hiện ngôi sao mới, phát triển rực rỡ nhanh như vũ bão, Ngoài ra còn đề cập đến sư huynh của viên ngọc mới phát hiện này, trên báo còn đăng hình của Cố Tam Nhi và Diệp Mậu Sâm.
Tấm hình này được chụp trực tiếp. Vốn dĩ Nam Lịch Viễn ngồi ở phía sau, không nhìn thấy Diệp Mậu Sâm nói chuyện, cũng không biết anh ta có nói gì đó với Tam Nhi. Nhưng giờ xem hình này, thấy trên mặt Diệp Mậu Sâm nở nụ cười, nói nhỏ bên tai Cố Tam Nhi.
Mà, truyền thông còn xưng tụng Cố Tam Nhi và Diệp Mậu Sâm chính là một đôi “Kim đồng ngọc nữ”!