Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 181

Tác giả: Độc Bạch Đích Tiểu Mã Lệ
Chọn tập

Khương Thục Đồng ở kế bên cài dây an toàn, nằm xuống, Cố Minh Thành ngoáy đầu nhìn cô chăm chú, nước mắt trào ra giàn giụa.

Sống 30 mấy năm rồi, chưa từng khóc qua như bây giờ, khóc đến nỗi anh cũng cảm thấy bản thân không phải đàn ông nữa.

Đầu Cố Minh Thành hướng về phía cửa sổ kế bên, để nuốt nước mắt vào trong, tập trung lái xe, vẫn lái rất chậm như thường lệ.

Lúc đến tầng hầm, Cố Minh Thành từ từ bế Khương Thục Đồng ra khỏi xe, đặt cô lên giường của anh.

Khương Thục Đồng vốn đã uống vài ngụm rượu vang đỏ, lúc nãy khóc đến mệt rồi, tối qua cả đêm không ngủ, nên ngủ thiếp đi mà thôi, trong cơn mơ hồ, cô biết Cố Minh Thành bế cô lên, biết đã đặt lên giường của anh.

Cô cố ý không mở mắt lên.

Cố Minh Thành vừa định đứng dậy, cổ lại bị Khương Thục Đồng níu lại.

Trong phòng, không mở đèn, rất tối.

Cái cảm giác tối tăm u ám thêm vào sự ảm đạm hoang vắng của mùa thu ngoài giường, hai người họ rũ bỏ hết tất cả sự lạnh lẽo và rét buốt.

Cả thế giới, chỉ còn lại hai người họ mà thôi.

Khương Thục Đồng vừa hôn anh, nước mắt rơi trên chiếc gối bên cạnh.

Nụ hôn đáp lại của Cố Minh Thành vốn rất lạnh nhạt thờ ơ, nhưng mà suy cho cùng, người hôn anh là Khương Thục Đồng, dù cho sức khống chế của anh có mạnh mẽ đến đâu, cũng có điểm yếu của bản thân.

Khương Thục Đồng chính là điểm yếu cả đời anh!

Anh bắt đầu phản công cô, tấn công quyết liệt giữa đôi môi cô, Khương Thục Đồng từ từ nhắm mắt lại, say sưa ngất ngây.

Đây mới là cảm giác từ trước đến giờ mà anh hôn cô.

Có người nói, giữa vợ chồng với nhau, biết đối phương phản bội luôn luôn là người kia.

Khương Thục Đồng cảm thấy, người nói những lời này, chắc chắn không kết hôn, hoặc là chưa từng trải qua tình yêu đích thực, bởi vì dù là một chút lỗi lầm của đối phương, cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của người kia.

Vì vậy, cô cảm thấy, người đầu tiên biết đối phương có vấn đề nhất định là người kia, chỉ là, cô là người cuối cùng tin tưởng mà thôi, là không tin, không muốn tin, không dám tin.

Cũng như Khương Thục Đồng đối với Cố Minh Thành, anh bình thường như mọi ngày, nhưng Khương Thục Đồng biết, anh hoàn toàn không bình thường như vậy.

Lần này Khương Thục Đồng muốn chủ động một chút, xem anh ta có sập bẫy vào cơ thể cô không.

Khương Thục Đồng thừa nhận như vậy là vô đạo đức, bị nghi ngờ bắt cóc Cố Minh Thành, nhưng mà hai người trong tình yêu, con đường đã đi qua, những trận cãi vã nhau, thường không phải là dựa vào lí trí.

Khương Thục Đồng rất thích rất thích cái cảm giác anh hôn cô, cả một rừng hoa nở rộ.

Tay của cô đang gỡ nút áo của Cố Minh Thành, tháo thắt lưng của anh.

Cố Minh Thành lại không từ chối, rất chủ động.

Cái cảm giác không thể chờ được nữa, khiến Khương Thục Đồng cảm thấy sự thỏa mãn và dâng trào trong lòng, hai núm dâu tây của Khương Thục Đồng có cảm giác cương cứng mơn mởn trương phồng lên, cô cảm thấy, ngày mai khuôn ngực mình sẽ to lên 2 cỡ.

Cố Minh Thành vừa thúc vừa đẩy vào cơ thể cô, cái cảm giác thư giãn và sảng khoái, khiến Khương Thục Đồng nhắm nghiền hai mắt lại.

Cố Minh Thành bồng cô đi rửa sạch sẽ, cả một quá trình, ánh mắt của Khương Thục Đồng luôn nhìn theo Cố Minh Thành.

Nhờ ánh đèn từ phòng vệ sinh, Cố Minh Thành mới nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Khương Thục Đồng.

“Lại khóc à?”

Khương Thục Đồng hai tay choàng qua cổ của Cố Minh Thành, nghẹn ngào nói, “Đừng rời xa em!”

Cố Minh Thành vỗ vào tấm lưng trần của cô.

Khi nãy lúc từ trên giường bước xuống, hai người đều không một mảnh vải che thân, Khương Thục Đồng bám chặt lấy Cố Minh Thành.

Hai người bắt đầu tắm, tóc của Khương Thục Đồng ướt rồi, đen nhánh.

Ngay cả lúc tắm, cô cũng ôm lấy cổ Cố Minh Thành.

Trước đây rời xa anh, là vì cô biết bản thân không thể sinh con, không muốn làm Cố Minh Thành có một người phụ nữ không hoàn hảo, bây giờ cô biết tỉ lệ bản thân sinh con rất cao rồi, cô muốn cùng Cố Minh Thành ở bên nhau trọn đời trọn kiếp.

Gột rửa giữa hai chân Khương Thục Đồng rồi.

Hai người chìm vào giấc ngủ rồi.

Từ rất lâu đến nay, lần đầu tiên Khương Thục Đồng có cảm giác an toàn, bởi vì cô đang ôm Cố Minh Thành ngủ.

Ngày thứ hai, Khương Thục Đồng dậy rất trễ, Cố Minh Thành đã không ở trên giường nữa.

Trong giây phút mơ hồ, Khương Thục Đồng nghe lấy anh đang gọi điện thoại ngoài ban công, nội dung cuộc nói chuyện nghe không rõ, trong đầu mê man.

Lúc Cố Minh Thành bước vào trong phòng, Khương Thục Đồng ngồi trên giường với dáng vẻ lười biếng, phủ chiếc chăn, điệu bộ mê hoặc này Cố Minh Thành thấy rồi, không kiềm được cơ thể siết chặt lại, huống hồ gì, tối qua sau khi tắm xong, cô không mặc gì cả, cứ như vậy ở với anh cả đêm, giữa lúc đó, hai người đã làm vài ba lần.

“Anh có việc phải ra ngoài một chút, em có việc gì thì gọi cho anh.” Cố Minh Thành nựng khuôn mặt Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng tưởng công ty anh có việc, nên gật gật đầu.

Sự ngọt ngào của thiếu nữ ở trong lòng, làm môi cô hé nụ cười, lại ngại ngùng không dám ngẩng đầu rõ rệt, dẫu sao hôm qua cũng vừa làm xong, hơn nữa còn làm tốt như vậy, khiến trong cả trái tim Khương Thục Đồng đều là người đàn ông này.

Cô rất yêu anh.

Trạng thái huyền hoặc lại rụt rè của người con gái này, khiến Cố Minh Thành cũng bần thần một lúc, động tác muốn đi cũng chậm lại.

Vừa định đi, tay lại bị Khương Thục Đồng kéo lại, “Đừng đi!”

Cô ngẩng đầu khẩn cầu, cổ tay của Cố Minh Thành, cô với không tới, thế là dùng hai tay kéo lại, đang lắc lư lấy anh.

Cô biết là anh nhất định phải đi, nhưng cô chính là muốn xem xem anh dỗ cô như thế nào.

Cố Minh Thành quay người lại, đè Khương Thục Đồng xuống giường, trên môi cô, trên mặt, núm dâu tây trước ngực.

Khương Thục Đồng bắt đầu cười nhẹ “hehe”.

“Nghe lời, ngoan ngoãn ở nhà đợi nào.”

Nói xong, Cố Minh Thành rời khỏi.

Trả về lại sự tĩnh lặng khắp phòng.

Khương Thục Đồng không muốn mặc quần áo, chỉ muốn ở trên giường cảm nhận sự ấm ấp tối qua, tối qua, cô đã hoàn toàn đạt được mãn nguyện.

Cô cắn nhẹ lấy môi dưới, mỉm cười.

……

Cố Minh Thành trở về chung cư Bán Sơn, bởi vì có người nói với anh, đã tìm thấy Diệp Hạ, dẫu sao Diệp Hạ là một người không có hộ khẩu, chẳng làm được gì, tìm một người quen giúp bà ta vượt biên qua đây, mọi việc đều làm rất bí mật, không ai biết được.

“Ba của tôi biết không?” trong lúc Cố Minh Thành bước lên lầu, hỏi người đón Diệp Hạ đến, đều là người của mình, khá là tin cậy.

“Không biết, tôi ở Canada đã sắp xếp rất nhiều người, chuyên làm nhiễu loạn tầm nhìn của lão gia, manh mối này, lão gia thế nào cũng nghĩ không ra, vì chúng tôi chưa từng để ông ấy thấy hành tung của chúng tôi! Ông dậy lúc nửa đêm 4 giờ, đã bị người của chúng tôi theo sát, thì ra ông đã đưa phu nhân chuyển đến bên trong một ngọn hải đăng bỏ hoang sát biển!” người bên cạnh trả lời rất căng thẳng, còn có chút hoảng sợ, may mà việc này làm tương đối tuyệt mật, nếu không, vượt biên là phạm pháp, nhưng mà cũng tốt, cuối cùng đã qua đây rồi.

Cố Minh Thành nhíu chặt mày lại, bước chân không chậm trễ giây phút nào, trực tiếp đi lên lầu.

Trong một căn phòng hoang sơ ở trên lầu, có một người đang ngồi trong lặng lẽ.

Người này bước ra từ trong kí ức của Cố Minh Thành, dạy anh đọc sách, dạy anh viết chữ, nói với anh về đạo lí làm người.

Bà rất ốm, nhưng khí chất không thay đổi.

Cố Minh Thành nhìn người phụ nữ gầy gò trước mắt, môi nở nụ cười, nhưng đôi mắt thì ướt đẫm.

Diệp Hạ không nhìn thấy Cố Minh Thành bước vào, vẫn chỉ thở dài, không biết đang than thở điều gì.

“Mẹ!” Cố Minh Thành thốt ra từ này, rất xa lạ, dẫu sao hai mươi mấy năm không gọi rồi.

Diệp Hạ không có phản ứng.

Cố Minh Thành lại gọi một tiếng nữa, Diệp Hạ mới chậm rãi quay đầu lại.

Phong thái tài hoa cùng với sự thanh lịch hào phóng năm xưa từ lâu đã rời xa bà rồi, Cố Minh Thành bất giác có chút chạnh lòng.

Những ngày này, những lần anh chạnh lòng tương đối nhiều, vì Khương Thục Đồng mà chạnh lòng, vì Diệp Hạ mà chạnh lòng.

Diệp Hạ lúc này mới chầm chậm quay đầu lại, nhìn thấy Cố Minh Thành, giống như là không quen biết.

Thực ra cũng đúng là không quen biết.

Cố Minh Thành đi đến trước mặt Diệp Hạ, nói, “Mẹ, con là Minh Thành.”

Diệp Hạ hình như đã mất đi khả năng nói chuyện rồi, cũng không nhớ ra Cố Minh Thành là ai, dẫu sao đã 20 năm rồi, thật tàn nhẫn!

Cố Minh Thành chỉ nghĩ đến sự tàn nhẫn của thời gian và cha mình đối với mẹ, nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ đối phó ông, cũng tàn nhẫn như nhau.

Đứa trẻ mười mấy tuổi, mất đi mẹ, đó là sự đả kích như thế nào?

Mặc dù đã từng thấy đời người vô thường, nhưng anh tuyệt đối không ngờ rằng, cuộc đời của mình mới thật là vô thường!

Diệp Hạ dường như không hề quen biết Cố Minh Thành, tiếp tục đắm chìm trong thế giới của mình, trống rỗng, còn có chút sợ hãi.

Cố Minh Thành quỳ kế bên Diệp Hạ, cười, dù sao người mà anh nghĩ là đã qua đời, một lần nữa còn sống sờ sờ xuất hiện trước mặt anh, anh cảm kích cuộc sống này vô cùng.

Đối với Cố Thanh Nguyên, anh vừa yêu vừa hận.

Cố Minh Thành đặc biệt cho người tìm công việc làm 24 giờ, chăm sóc Diệp Hạ, hầu hạ một ngày ba bữa cho bà, cuộc gọi vừa gọi ra ngoài, vẫn chưa tìm được người.

Diệp Hạ tự mình ở một phòng, sát bên phòng của Cố Minh Thành.

Buổi tối, Cố Minh Thành không về Quốc Tế Phong Thành, nói là biệt thự Bán Sơn có việc, đầu dây bên kia, Khương Thục Đồng có chút không vui.

“Chờ anh làm xong việc sẽ về, ngoan!” Buổi tối, Cố Minh Thành ở trong phòng của mình hút thuốc, tắt đèn, trong bóng tối, chỉ còn thể nhìn thấy làn khói phảng phất, anh nằm nửa người trên sofa trong phòng mình.

Khương Thục Đồng cúp điện thoại.

Việc của mẹ, Cố Minh Thành cũng chưa nghĩ ra phải làm sao, không biết phản ứng của Khương Thục Đồng sau khi biết được mối thù của bản thân cô và Cố gia sẽ ra sao, anh không dám thử.

Tuy là lúc Khương Thục Đồng còn rất nhỏ, bà ngoại đã qua đời, nhưng tình thân vẫn còn, huyết thống vẫn còn.

Vả lại mối quan hệ bị lợi dụng này, Cố Minh Thành không dám đoán tiếp.

Điều khó khăn hơn chắc là việc trong nhà anh, đấu tranh nội bộ của thành viên trong gia đình, là tàn khốc nhất, Cố Minh Thành biết nếu việc này để lộ ra ngoài, cha anh chỉ có một con đường chết, tập đoàn Minh Thành cũng chỉ có con đường chết, nhưng mẹ là người còn sống sờ sờ đây, cũng không thể xem là “hắc hộ” sống trên đời.

Thật sự khó khăn!

Nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Cố Minh Thành đi ra ngoài, thì ra là mẹ muốn đi nhà vệ sinh, nhưng bà không biết đi như thế nào.

Đột nhiên Cố Minh Thành rất muốn khóc, tay của mẹ đặt vào trong tay anh, anh dìu mẹ, từng bước từng bước đi đến nhà vệ sinh.

Lúc ở trước cửa nhà vệ sinh, anh vẫn điếu thuốc trên miệng —

Diệp Hạ còn chưa nói chuyện được, ít ra anh phải ở cùng với mẹ, đến khi bà từ từ chuyển biến tốt.

Cố Minh Thành cười đau khổ.

Hơ, cuộc đời đáng chết này.

Ngày hôm sau, Cố Minh Thành không đi làm, anh cùng mẹ đến công viên Hải Thành, lúc nhỏ, mẹ và anh ở đây đánh cầu, đọc sách, tin rằng Diệp Hạ chắc sẽ có chút hồi ức về những chuyện trước đây.

Sau khi dạo xong, anh liền cùng mẹ ngồi trên chiếc ghế dài bên đường.

Y tá chăm sóc 24 giờ đã tìm được rồi, Cố Minh Thành dành chút thời gian về Quốc Tế Phong Thành một chuyến, nhớ người phụ nữ đó rồi.

Không ngờ là, câu đầu tiên Khương Thục Đồng nói khi gặp anh chính là, “Tìm được bác gái rồi à?”

Chọn tập
Bình luận
× sticky