Lúc Hứa Thế An đến phòng làm việc của Miêu Doanh Đông, thì Miêu Doanh Đông đang quay mặt ra hướng cửa sổ đọc tài liệu.
Anh nghiêng người, áo sơ mi và quần tây phẳng phiu trên người làm anh nhìn trông cực kỳ bảnh bao.
“Đặt giấy tờ lên bàn và anh có thể đi được rồi!” Miêu Doanh Đông thờ ơ nói.
Hứa Thế An thầm nghĩ, có lẽ lần này chỉ đơn giản là đưa tài liệu thôi.
Lúc đặt tài liệu lên bàn, chữ haydi phía sau cái đĩa phút chốc đập vào mắt anh ta.
Cái đĩa này được đặt lên giá, phần mặt hướng về phía Miêu Doanh Đông còn phần lưng thì quay ra phía ngoài.
Hayti, chỉ có thể là do Kiều Duyệt Nhiên tặng cho Miêu Doanh Đông thôi.
Xem ra, cái đĩa này được làm bằng thủ công, giá trị không nhỏ!
Duyệt Nhiên lấy tiền ở đâu ra để mua đồ quý giá như vậy tặng cho Miêu Doanh Đông chứ?
Nói thật lòng Hứa Thế An cảm thấy rất ghen tị!
Sau khi Hứa Thế An để tài liệu lên bàn liền rời đi.
Anh ta hiểu rất rõ đây là lời nhắc nhở của ethan dành cho anh ta, sau này phải cách Duyệt Nhiên xa một chút, nếu không anh sẽ trừng phạt nặng hơn.
Buổi chiều, Kiều Duyệt Nhiên lại đến đón Hứa Thế An tan làm, cô vẫn đi đến con đường nhỏ bên cạnh đó, Hứa Thế An vừa quẹo qua thì cô liền khoát lấy tay anh ta, “Hôm nay có mệt không? Công việc có vui không? Buổi tối chúng ta đi ăn gì đây?”
乔悦然还是跟许世安在一起的时候,比较自在。
Kiều Duyệt Nhiên vẫn là lúc ở bên Hứa Thế An sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Hứa Thế An rút tay mình lại.
“Duyệt Nhiên, lần này em đi Hayti đã mua những gì?”
“Không mua gì hết!” Kiều Duyệt Nhiên quả thật không mua gì cho mình cả, ngoài việc tìm đá thô cho Tam Nhi ra, nhưng cái này không cần tốn tiền, thì cô chỉ mua bùa hộ mệnh cho Hứa Thế An, còn về cái đĩa kia thì cô không muốn nói ra, cái đó vốn là mua làm quà tặng cho Miêu Doanh Đông, là vì để báo đáp lại số tiền năm mươi ngàn của anh.
Còn về tại sao Miêu Doanh Đông lại cho cô năm mươi ngàn, lý do không hề vẻ vang gì đó cô lại càng không muốn nói ra.
“Duyệt Nhiên, rõ ràng em đã tặng anh ta cái đĩa, tại sao lại không nói cho anh biết?” Hứa Thế An hỏi.
Kiều Duyệt Nhiên đứng ngây ra tại chỗ, nhất thời không biết phải nói gì, cô đã mua cái đĩa nhưng cô vẫn chưa đem tặng mà.
“Làm sao anh lại biết chuyện về cái đĩa?” Hứa Thế An chưa từng gặp Tam Nhi, càng chưa từng liên lạc với cô ấy thì sao anh lại biết được chứ?
“Duyệt Nhiên!” Hứa Thế An nắm lấy vai Kiều Duyệt Nhiên, “Anh biết trong lòng em có anh ta, em càng muốn quên anh ta, thì chính là em càng muốn ở bên anh ta, em đừng tự lừa mình dối người nữa!”
Kiều Duyệt Nhiên ngây ngốc, đứng tại chỗ, cắn chặt môi đến mức bật máu.
Chuyện về cái đĩa, rốt cuộc là như thế nào?
Cô chỉ có thể hỏi Tam Nhi.
“哦,你说盘子啊,十月一日是大哥的生日,我想不起来送他什么,就把你送的那个盘子送给他了!反正是境外的产物,有特色!”三儿说得有几分没底气。
“À, cậu nói cái đĩa à, ngày 1/10 là sinh nhật của anh hai, tớ không nghĩ ra phải tặng anh ấy cái gì cả nên liền tặng cho anh ấy cái đĩa đó! Dù sao cũng là sản vật của nơi khác, rất đặc sắc!” Tam Nhi nói liền một hơi.
Dù sao cũng là do cô có ý đồ riêng.
“Sinh nhật của anh ấy cũng vào ngày 1/10?” Kiều Duyệt Nhiên kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy. Còn ai cũng giống vậy sao? Không phải là cậu đó chứ?” Tam Nhi hỏi.
Kiều Duyệt Nhiên im lặng không nói gì, mặt đỏ lên.
Xem ra là thật rồi!
Tâm trạng của Kiều Duyệt Nhiên mấy hôm nay rất xấu.
Ba ngày sau, cô nhận được tin nhắn của Miêu Doanh Đông: Anh muốn ăn món hàu sữa chiên, tối nay đến nấu cho anh ăn.
Kiều Duyệt Nhiên trả lời: Xin lỗi, anh Miêu, em phải đi học không có thời gian!
Miêu Doanh Đông nhắn lại: Em thật sự không biết, hay là giả vờ không biết, là chính tay em đã đưa bạn trai mình đến làm việc dưới quyền anh đấy!
Kiều Duyệt Nhiên không trả lời lại, bốn giờ chiều cô đã đi đến nhà anh.
Quả thật là do cô tự tạo nghiệp, không thể sống!
Cô hy vọng có thể làm xong sớm để về sớm.
可惜苗盈东家的锁已经换成密码锁了,她打不开,苗盈东还没回来。
Nhưng đáng tiếc khóa nhà Miêu Doanh Đông đã đổi sang khóa số, cô không mở được mà Miêu Doanh Đông thì lại chưa về.
Cô ngồi xổm trước cửa nhà chờ anh, cô dựa lưng vào tường.
Lúc Miêu Doanh Đông về nhà thì đã là sáu giờ rưỡi, hôm nay anh về trễ hơn bình thường một chút.
Nhìn thấy cô đang ngồi xổm trong góc tường, anh đưa tay ra muốn kéo cô dậy, nhưng Kiều Duyệt Nhiên không thèm để ý đến anh, hai tay chống vào bức tường ở sau lưng, tự mình đứng dậy.
Trong lòng cô cực kì oán giận anh!
Miêu Doanh Đông chỉ cười cười, rồi đi mở cửa, lúc mở khóa số, anh không hề che giấu Kiều Duyệt Nhiên.
Mật mã của anh, Kiều Duyệt Nhiên cũng không thèm để tâm nữa, cô đã ba lần bốn lượt bị anh làm cho thương tích đầy mình rồi.
Sau khi Kiều Duyệt Nhiên vào nhà liền đi về hướng nhà bếp, lúc đi ngang qua kệ gác đồ ở phòng khách cô đã nhìn thấy cái đĩa đang được đặt trên bàn.
Cô nhíu mày lại, Tam Nhi quả nhiên đã tặng cho anh.
Đây vốn dĩ cũng là mua để làm quà tặng cho anh, cũng xem như là đã được đưa vào tay đúng người.
Chỉ là cô vẫn chưa hiểu rõ lắm, Hứa Thế An sao lại biết được việc này?
Lẽ nào Miêu Doanh Đông đã nói gì với anh ấy sao?
“Anh Miêu, về cái đĩa này, anh rốt cuộc đã nói gì với Hứa Thế An?” Kiều Duyệt Nhiên vẫn chưa bỏ túi xuống, đã xoay người lại hỏi Miêu Doanh Đông.
“Một nhân viên cấp thấp như cậu ta, thì anh cần phải nói gì với cậu ta chứ? Hay là em cho rằng, anh sẽ giành phụ nữ với cậu ta?” Anh nhướng mày cười nhẹ.
“Nhưng tại sao Hứa Thế An lại biết đến cái đĩa này?” Kiều Duyệt Nhiên lại hỏi tiếp.
“Sao vậy? Hai người vẫn còn chưa dứt khoát sao? Là do cậu ta hết thuốc chữa, cho rằng bản thân có thể không hề để tâm mà ở bên cạnh một người phụ nữ đã từng ngủ với người khác, hay là do em quá ngây thơ? Cho rằng cậu ta có thể chấp nhận em?” Miêu Doanh Đông thản nhiên ngồi bắt chéo chân, cười nói với Kiều Duyệt Nhiên.