Thứ tư, Hứa Thế An muốn mời Kiều Duyệt Nhiên đi ăn cơm.
Anh còn đặc biệt hỏi một câu, “Có tiện không? Nếu anh ta không vui thì cũng không sao!”
“Tiện chứ. Ăn một bữa cơm mà cũng phải tránh phải né, mới thật sự là có vấn đề!” Kiều Duyệt Nhiên nói.
Lúc ăn cơm, Hứa Thế An hỏi cô ở bên Miêu Doanh Đông có vui vẻ không?
“Rất vui!”
“Có thể thấy được. Mặt mày hồng nhuận! Da trắng môi hồng, vừa nhìn là biết công gái đang giai đoạn yêu đương.” Hứa Thế An thông tình đạt lý nói.
Dù cho đau lòng, nhưng cũng mừng cho hạnh phúc của cô.
Kiều Duyệt Nhiên cười, mặc dù cô không cho rằng cô với Miêu Doanh Đông đang yêu nhau!
Hôm nay, Miêu Doanh Đông về sớm một ngày.
Sau khi Kiều Duyệt Nhiên ăn cơm với Hứa Thế An xong, bời vì anh còn làm việc, nên lên lầu trước.
Kiều Duyệt Nhiên thì chậm hơn.
Lúc ở cửa của tiệm ăn, cô nhìn thấy Khánh Du đang đứng ở đại sảnh của công ty, hình như đang chờ Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông không phải đi công tác rồi sao?
Sao lại có thể về được?
Một lúc sau, một chiếc xe từ xa chạy đến, chắc không phải là xe của Miêu Doanh Đông, bởi vì đây không phải là chiếc anh thường lái, là một chiếc Bentley màu đen.
Kiều Duyệt Nhiên đứng đối diện bên kia đường. Nhìn thấy Khánh Du mặt mày tươi vui đi đến, trong tay biểu diễn ảo thuật lấy ra một cái hộp. Chiếc Bentley dừng lại, Khánh Du đi đến bên cửa sau, đưa hộp cơm cho người ngồi trong.
Hình như là Miêu Doanh Đông, mà hình như cũng không phải.
Khánh Du nói xong, còn cúi lưng xuống, hình như làm động tác thân mật gì đó với người trong xe.
Sau đó cô rời đi.
Xe tiếp tục lái về phía trước, Miêu Doanh Đông chỉ cần liếc một cái, liền nhìn thấy Kiều Duyệt Nhiên đứng ở bên kia. Trong tay anh cầm hộp cơm lớn, nói với tài xế: “Anh đi dừng xe đi, để tôi xuống trước cửa công ty.”
Miêu Doanh Đông xuống xe, một thân tây trang nghiêm chỉnh, dáng vẻ cực kì cao quý vạn phần.
Kiều Duyệt Nhiên nhìn thấy, cắn chặt môi, tay tựa vào cái cột bên cạnh.
Hộp cơm trong tay Miêu Doanh Đông không phải là tùy tiện cầm, mà là của Khánh Du đưa.
Anh về lúc nào? Cô không biết, nhưng Khánh Du biết.
Cũng đúng, cô là anh triệu kiến mới đến, là người tình được gọi mới đến. Lịch trình của anh, không nhất thiết phải nói với cô, anh qua lại với bao nhiêu người phụ nữ khác, tuyệt đối cùng cô không có can hệ gì.
Đúng lúc có một chiếc xe bus đến, cô lên xe rời đi.
Miêu Doanh Đông quay người vào thang máy, thang máy đối diện với chỗ lúc nãy Kiều Duyệt Nhiên đứng, cô ấy đi rồi!
Miêu Doanh Đông đến phòng làm việc, cầm hộp cơm đưa cho người cộng tác, “Chia cho mấy người khác đi.”
“Ethan, cậu lúc nào trở thành một người đàn ông gia đình thế này hả?”
“Người đàn ông gia đình thì không tốt sao?”
“Lần đầu tiên đó, chia cho các đồng nghiệp, đây là gì vậy?” Người đồng sáng lập mở nắp nộp ra.
“Cụ thể là cái gì thì tôi không biết, nhiều lắm, là món ăn truyền thống của Trung Quốc, toàn sơn hào hải vị!” Miêu Doanh Đông vừa cởi áo khoác vừa nói.
Kiều Duyệt Nhiên hôm nay không phải là đến tìm anh, bởi vì anh không nói cho cô là anh về, lần trước anh cũng nói là anh đi một tuần.
Với lại cô cũng không dám to gan đến công ty tìm anh, ngoại trừ anh, vậy còn ai?
…
Hôm nay Tiểu Cửu ra viện!
Miêu Doanh Đông không đến, vì chỉ cần có Cố Vi Hằng ở đó, anh trở nên dư thừa.
Cô mới khỏi bệnh, vẫn còn rất suy yếu, cô ngồi trên giường, hai chân không chạm vào nền.
Cố nhị đã thu dọn xong đồ đạc của cô.
Miêu Doanh Cửu vừa muốn xuống, Cố nhị liền đi qua, ôm lấy cô. Đi qua chỗ hành lý, thuận tay xách luôn túi hành lý.
“Gầy đi rồi!” Cố nhị nói.
Miêu Doanh Cửu không nói gì, chỉ ôm chặt lấy anh, đó là loại hơi thở đàn ông của anh!
Chính là loại cảm giác xưa nay Cố Vi Hằng chưa từng làm qua, khiến Miêu Doanh Cửu trầm mê trong đó. Cô cười, đầu tựa vào trước ngực anh. Đã sắp một năm rồi, mới được tiếp xúc gần như thế.
Cố Vi Hằng bồng cô thẳng đến lên trên xe, trước khi khởi động xe, còn với người qua hôn cô một lúc.
Về đến nhà Miêu Doanh Cửu.
Đến nơi Cố Vi Hằng ôm cô lên lầu, đến cửa, Miêu Doanh Cửu bước xuống, mở cửa. Vừa mới vào cửa, Cố nhi liền ép cô lên cửa, hôn đến quên trời đất, giống như cả đời này chưa bao giờ từng như vậy, như dã thú tìm thấy con mồi hợp khẩu vị.
Anh vừa hôn cô, vừa cởi áo quần của cô ra. Miêu Doanh Cửu suy cho cùng vừa mới ốm dậy, cơ thể còn rất yếu nhược, xương quai xanh của cô đều lộ ra ngoài, bờ vai cũng gầy đi không ít.
Cái loại dụ hoặc này, như muốn đòi mạng Cố nhị vậy!
Nhưng, hai người sắp một năm không gặp rồi, có nhiều phương diện, Miêu Doanh Cửu hơi lạ lẫm, huống hồ Miêu Doanh Cửu trong tình yêu, trước nay hơi chậm chạp.
Cởi áo quần xong, anh bế cô lên giường.