Chiều hôm đó mới nhớ ra gói bánh xếp cho Cố Minh Thành,Khương Thục Đồng đang nghĩ,Cố Minh Thành tại biệt thự bên Hải Thành cũng chưa từng gói qua bánh xếp đó,bản thân gói một tí đem qua cho anh ta。
Mới gói, đã nấu xong,lần này cô ta mang theo hai hộp cơm,Cố Minh Thành đang trong công ty,cô ta đón xe qua đó。
Đúng lúc đang là giờ ăn trưa,khi Cố Minh Thành đang muốn đặt cơm,Khương Thục Đồng đã mang bánh xếp bước vào。
Cố Minh Thành sâu sắc nhìn hai hộp bánh xếp này,“Nhân thịt bò sao?”
Khương Thục Đồng phủ nh ậnhỏi ngược lại,“Sao anh biết vậy?”
Khoé môi của Cố Minh Thành giương lên,nhưng Khương Thục Đồng nhìn là biết ý,rõ ràng không phải đang cười mà。
“Đoán đó!”
Đúng lúc điện thoại của Khương Thục Đồng reo lên,tình cờ nhìn thôi,mới biết được Diệp Thu gửi wechat cho cô ta,là một tấm hình,bên trong là di chúc của cha Cố Minh Thành,sau này con của Cố Minh Thành sẽ kế thừa chín mươi phần trăm cổ phần!
Khương Thục Đồng nhìn thấy bản di chúc đó,Diệp Thu đang châm biếm cô ta,đang châm biếm cô ta không sinh con được。
Người giàu lập đi chúc sớm giống như theo trào lưu vậy。
Nhưng mà Diệp Thu lợi dụng chuyện này làm mưa làm gió,Khương Thục Đồng có chút hận đó。
Giống như chuyện sinh con,càng gấp càng sinh không ra,mỗi lần nghĩ đến chuyện này,Khương Thục Đồng như muốn chết đi vậy。
Phụ nữ không sinh được con。
Trong lòng rối loạn,vì chuyện này,cũng không chú ý đến biểu tình của Cố Minh Thành。
Cố Minh Thành nhờ người mang bánh xếp đến lò vi sóng hâm nóng,Khương Thục Đồng ngồi trên ghế sofa trong phòng làm việc của anh ta。
“Em cũng gói bánh xếp cho anh ta sao?” Khẩu khí lạnh lùng của Cố Minh Thành。
“Ừ。”
“Vì sao vậy?Quan hệ không thể cắt đước sao?”
“Không phải,” Cố Minh Thành như một quả bơm có tính giờ vậy,khiến cho Khương Thục Đồng buồn phiền,Khương Thục Đồng cảm thấy,cô ta lập tức muốn khóc rồi đó,“Anh ta rất đáng thương mà!”
“Anh ta đáng thương? Vậy còn anh?”
Khương Thục Đồng giờ mới ý thức được cảm xúc của Cố Minh Thành,ngẩng đầu lên nhìn anh ta,chỉ nói một câu,“Ăn cơm thôi。”
Từ Mậu Thận hiện nay đã trở thành chủ đề không vui vẻ giữa hai người,sau cùng,ai cũng không nhắc đến。
Đang ăn,Cố Minh Thành giống như không cam tâm vậy lại hỏi một câu,“Có phải đã thích người đàn ông dại đó rồi không?Anh giúp em theo đuổi anh ta?”
Khương Thục Đồng sửng sờ người ra,từ khi nào Từ Mậu Thận trở thành người đàn ông dại vậy?Hơn nữa,cô ta khi nào nói theo đuổi Từ Mậu Thận chứ?
Nghe khẩu khí này của Cố Minh Thành,mùi vị ghen rất nồng đó。
“Đâu có?” Khương Thục Đồng vội vàng phản bác,“Bánh xếp em cho anh ta là bánh xếp đông lạnh,của anh do em mới gói đó!”
Vì đang rửa tội cho bản thân,cho nên,mặt của cô ta phỉnh đỏ lên,tiếp đó cúi đầu tiếp tục ăn。
Có thể Cố Minh Thành cũng không nghĩ đến có yêu một người hay không,là dùng chi tiết bánh xếp “Đông lạnh” hay “ Mới gói” để quyết định đó。
Trong giây lát,trong lòng trở nên vô cùng ấm áp。
“Anh đi tìm Từ Mậu Thận rồi sao?” Khương Thục Đồng lại hỏi một câu,theo lý mà nói Cố Minh Thành sẽ không đi tìm Từ Mậu Thận đâu,sự hiềm khích giữa họ sâu nặng như vậy。
“Không có。Chuyện công việc thôi,người bên phòng hành chánh đi tìm anh ta,quay về nói anh ta đang ăn bánh xếp nhân thịt bò,anh đoán không thể nào do anh ta tự gói được!Chỉ là không ngờ đến – – Đúng thật là em!” Câu nói này của Cố Minh Thành có ý nghĩa sâu sắc đó。
Còn nhấn mạnh bốn chữ “Đúng thật là em。”
Nhưng Khương Thục Đồng vẫn đang thấp thỏm vì câu nói của Diệp Thu。
Sau khi tan sở,Khương Thục Đồng ngồi xe của Cố Minh Thành về nhà,vẫn khó chịu như thường lệ。
Về đến nhà,cô ta quay người ôm lại Cố Minh Thành ,nhăn lại chân mày,khẩu khí lo âu,“Minh Thành,em không sinh được con phải làm sao đây?Em rất sợ!Rất sợ!”
Cố Minh Thành ôm lại cô ta,“Ai lại nói gì rồi?”
“Diệp Thu。Diệp Thu hôm nay gửi bản di chúc của cha anh cho em xem,giống như đã ám chỉ em không thể sinh con。Em không muốn trở thành một người phụ nữ không thể sinh con – – Em không muốn。” Nói xong,bộ dạng Khương Thục Đồng thì nước mắt rong rong。
Cố Minh Thành lấy điện thoại của Khương Thục lên xem,tiếp đó mang chiếc điện thoại vứt qua một bên,“Tài sản của anh và cha của anh là chia ra đó,tiền của ông ta giữ lại cho cháu,bởi vì bản thân anh cũng có tiền。Còn về em,có thể sinh con hay không,thử thì biết thôi?”
Đang nói,anh ta nhấc lưng Khương Thục Đồng lên bế cô ta lên lầu。
Anh ta luôn bị khí chất dịu dàng như nước của Khương Thục Đồng hít vào bên trong,sau cũng không ra được 。
Sau một trận,Khương Thục Đồng trần chuồng đôi vai nằm trên giường nghỉ ngơi。
Khi lật điện thoại qua,nhìn thấy một tin wechat,là tin nhắn lời thoại。
Quả nhiên là Từ Mậu Thận,tin tức do Từ Tranh Dương gửi qua đó:Dì ơi,hôm nào,con muốn đi công viên Disney chơi,dì có muốn đi chung với con không?
Cố Mình Thành đang ngồi bên cạnh xem tạp chí,anh ta cũng để lộ thân trên,nghe được những lời này,Khương Thục Đồng đã nghe được tiếng lật tạp chí rất lớn tiếng。
Vốn dĩ Khương Thục Đồng muốn từ chối。
“Đồng ý đi。” Cố Minh Thành mở miệng。
“Hả?” Khương Thục Đồng không hiểu。
Quan hệ của hai người không phải rất căng thẳng hay sao?
“Anh có ý gì đây?” Khương Thục Đồng nghiêng đầu qua,tay kê lên trên má,hỏi Cố Minh Thành。
“Tác hợp cho hai người!” Bộ dạng không quan tâm của Cố Minh Thành。
Khương Thục Đồng trong thấp thoáng cảm thấy như có tật trong lòng vậy,“Ý anh là gì đó?”
“Nãy không phải nói rồi sao,tác hợp cho hai người đó?”Cố Minh Thành đang nói,để xuống cuốn tạp chí đang cầm trên tay,lấy qua điện thoại của Khương Thục Đồng,nói với Từ Tranh Dương một câu:Chú đồng ý đó,nhờ dì đi chung với con,khi nào đây?Đi như thế nào。
Khương Thục Đồng thực sự không thể hiểu rõ Cố Minh Thành。
Khi anh ta đang ghen tuông,cô ta cảm thấy khó chịu,khi anh ta chịu buông tay,cô ta lại cảm thấy như có tật trong lòng vậy,nghĩ là anh ta không quan tâm mình。
Sau một hồi,Từ Tranh Dương mới đem đường đi nói với Khương Thục Đồng,cụ thể là:Hôm đó đón xe buýt đến Thượng Hải,sau đó đến công viên Disney,nhưng mà trẻ con không biết sắp xếp hành trình,cho nên muốn Khương Thục Đồng sắp xếp。
Nhưng mà hành trình,Cố Minh Thành đã làm ra rồi,sợ Từ Tranh Dương chưa biết nhiều chữ,cho nên nói bằng miệng。
Cứ như vậy,người nói chuyện lại là Cố Minh Thành và Từ Tranh Dương。
Từ Tranh Dương đang nói,cách xa bên đó truyền lại một giọng nói, “Tranh Dương đang làm gì đó?”
Cho nên,có thể chuyện muốn Khương Thục Đồng đi công viên Disney,Từ Mậu Thận là không biết chuyện,càng không phải ý của anh ta。
Khương Thục Đồng thì biết,Từ Mậu Thận không phải người như thế này。
Sau khi hai người nói xong,Khương Thục Đồng hỏi Cố Minh Thành một câu, “Anh đi không?”
“Không đi!”
Khương Thục Đồng có chút cảm thấy có tật trong lòng quá,vì có một vấn đề quan trọng,cô ta không có hỏi Từ Tranh Dương,cũng không dám hỏi。
Đó chính là:Từ Mậu Thận có đi không?
Sáng mai,Cố Minh Thành chở Khương Thục Đồng đến trạm xe buýt,thì quay về,y như Khương Thục Đồng muốn đi gặp ai,gặp được rồi lại có kết quả như thế nào,anh ta đều không quan tâm。
Giống như thực sự đang giúp Khương Thục Đồng theo đuổi Từ Mậu Thận vậy。
Anh ta rộng lòng qua đó?
Từ Tranh Dương nắm lại tay của Từ Mậu Thận đến đây。
Anh ta giải thích với Khương Thục Đồng,Bạch Mi không có ở đây,dì giúp việc không có đến Thượng Hải,đối với tình trang Disney bên Thượng Hải không rõ lắm,dì ấy đi theo,xem như Khương Thục Đồng dẫn theo hai đứa trẻ đi vậy,cũng khó xử lắm,anh ta cũng chỉ có thể đi theo。
Ba người đã lên xe buýt,trên xe,Từ Trang Dương và Khương Thục Đồng ngồi chung một dãy,Từ Mậu Thận tự ngồi một dãy。
Trên đường đi,Từ Tranh Dương luôn nói những chuyện mới lạ,những đứa trẻ đối với thế giới luôn có một cách nhìn riêng,Khương Thục Đồng cũng không tập trung nghe,vì cô ta ngước mắt lên,ánh mắt của bản thân lại đụng ngay với ánh mắt của Từ Mậu Thận trên mặt kính。
Điều nay khiến cô ta nhanh chóng cúi đầu。
Trên đường đi,nếu không cần thiết,Khương Thục Đồng cũng không nói chuyện nói Từ Mậu Thận,đã đến công viên Disney,Khương Thục Đồng vẫn nắm lại tay của Từ Tranh Dương tham quan xung quanh。
Một nơi xa,xe của Cố Minh Thành và trợ lý xa xa theo sau。
Ba người đã bước vào cổng lớn của công viên Disney,Cố Minh Thành không còn nhìn thấy được họ nữa。
Tay anh ta đang sờ dưới cằm,chân này nhăn nhẹ một cái。
Trợ lý đang ngồi trên ghế tài xế lén lén lấy ống dòm ra,đưa cho Chủ tịch。
Cố Minh Thành nhìn thấy ,hỏi một câu,“Đây là ý thứ gì? Ý gì đây?”
Sáng hôm nay,Cố Minh Thành đi đến chi nhánh công ty,nói với trợ lý,cùng anh ta đi một chuyến công viên Disney,trợ lý là một người rất tinh anh,biết được công viên Disney là nơi phụ nữ và trẻ con thích đến,Chủ tịch chắc chắn không đi với anh ta rồi,cho nên ,anh ta đã tự chuẩn bị ống dòm。
Ánh mắt của Cố Minh Thành có chút híp lại , nhìn vào ống dòm trên tay trợ lý,“Tôi không rộng lượng như vậy sao?”
Trong lòng trợ lý nghĩ: “Rộng lớn còn cần theo dõi sao?”
Nếu như Chủ tịch không cần đến,trợ lý đã cất giữ lại。
Qua một hồi,Cố Minh Thành xa xa nhìn thấy hai người đó,không nhịn được nữa,nói với trợ lý,“Đem qua đây!”
Trợ lý đã ngoan ngoãn đưa ống dòm cho Cố Minh Thành。
Là Khương Thục Đồng đã mua cho Từ Tranh Dương cây kem,hai người mỗi người một cây,Khương Thục Đồng giống như không cẩn thận,rơi một ít trước ngực,cô ta muốn từ trong túi lấy khăn giấy ra lau,ai ngờ bị Từ Mậu Thận giành trước。
“Đã lớn như vậy rồi , không biết cẩn thận sao?” Từ Mậu Thận chăm chút nhìn vào chiếc khăn choàng đã bị dơ bẩn của Khương Thục Đồng。
Dưới ánh nắng,dáng người Từ Mậu Thận rất cao,nhẹ nhàng nhăn mày đang giúp Khương Thục Đồng lau đi những vết bẩn của kem,Khương Thục Đồng cảm thấy – – Vượt mức rồi。
Giống như ba người muốn ngồi bánh xe vòng xoay,nơi họ đang đứng,Cố Minh Thành từ trước cổng có thể nhìn thấy được。
Khoé môi của Cố Minh Thành hé ra một nụ cười lạnh lùng, “He,trước ngực sao?”
Đúng là biết tìm chỗ đó!
Khi đang đi,trong lòng Khương Thục Đồng đã nãy sinh một chút hối hận,cũng không nghĩ đến gửi wechat cho Cố Minh Thành ,sợ Cố Minh Thành sẽ suy nghĩ nhiều,trong lòng thấp thỏm bất an!
Cuối cùng,ba người đã ngồi xe quay về Hải Thành,Cố Minh Thành đã trước một bước quay về Hải Thành。
Khi trên xe,Khương Thục Đồng gửi cho Cố Minh Thành một tin wechat nói,cô ta đang quay về。
Cố Minh Thành trả lời: Đêm nay anh không có ở nhà,đến nhà ba em ngủ đi。
Khương Thục Đồng sửng sờ,rõ ràng là đang viết hai chữ “Từ chối ” mà。
Hôm nay,cô ta đã lo lắng cả ngày,trong thấp thoáng cảm thấy trong lòng rất ấm ức,là anh ta tự kêu bản thân đi mà,giờ đây lại đối xử với bản thân như vậy。
“Anh cuối cùng là ý gì chứ? Do anh cho em đi,hiện nay em đã quay về anh lại lấy bộ dạng như thế này đối xử với em! ” Trạm xe,cha còn họ Từ đã quay về? Chỉ còn lại Khương Thục Đồng một mình tức giận,đứng đó gửi tin wechat cho Cố Minh Thành 。
“Bản thân tự kiểm điểm! ”Cố Minh Thành bỏ xuống mấy chữ này。
Khương Thục Đồng không hiểu,không biết bản thân đã làm sai chỗ nào, quay về nhà của Khương Lịch Niên。
Khi nguyên đã về qua một lần,hiện nay lại quay về lần nữa,đối với sự khác thường của Khương Thục Đồng ,Khương Lịch Niên đã thấy được,dù sao,họ cũng từng là một đôi cha con chưa cùng nhau qua tết mà。