Miêu Doanh Đông đi khỏi, anh ngồi ở bàn bên cạnh đối diện Kiều Duyệt Nhiên.
Sau khi Kiều Duyệt Nhiên ngồi xuống, chỉ có thể nhìn thấy lưng anh, anh đang xem điện thoại.
Sau một lát, nhân viên phục vụ mang đồ ăn đã đóng hộp rồi đưa cho Miêu Doanh Đông.
Lần này anh không ăn ở đây, mà đóng hộp mang đi.
Hôm nay Hứa Thế An vốn muốn mời Kiều Duyệt Nhiên ăn cơm, nhưng lúc này Kiều Duyệt Nhiên lại không còn một chút tâm trạng nào.
Len lén nhìn sang Miêu Doanh Đông rồi bắt đầu nghe Hứa Thế An nói chuyện.
Chủ đề Hứa Thế An nói rất nhẹ nhàng, Kiều Duyệt Nhiên nghe chữ được chữ không.
Đến lúc Miêu Doanh Đông cầm đồ ăn đi rồi, Hứa Thế An mới nói, “hóa ra ethan là sếp của anh!”
Hứa Thế An bây giờ đã biết những tài liệu này rốt cuộc từ đâu mà đến!
Hứa Thế An rất hiểu tình cảm con người đối xử với nhau lúc này lúc khác, giữa người với người có những quy tắc nhất định, anh biết có một thứ tình cảm xảy ra vượt ngoài ý muốn, nhưng thứ tình cảm này thật đáng sợ, bởi vì sự phát triển của nó và lòng người lại trái ngược nhau hoàn toàn, không muốn phát triển nhưng nó càng phát triển mạnh mẽ hơn.
Nói chung Kiều Duyệt Nhiên không muốn ở bên Miêu Doanh Đông, Miêu Doanh Đông cũng không có ý định lấy Kiều Duyệt Nhiên, cản trở càng lớn, tình cảm phát triển càng nhanh!
Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sanh!
(nghĩa là: Lửa dại đốt cũng không thể chết được, vì khi gió xuân thổi là tất cả cỏ dại sẽ xanh tốt trở lại ngay)
Tình yêu như thế, tiến triển không thuận lợi, nhưng càng không thuận lợi, hai người hiểu lầm càng nhiều, tình yêu càng sâu đậm1
Đặc biệt là tình yêu mà đã ngủ với nhau rồi!
Anh có ý định chia tay, nhưng nếu chia tay thì phải nói như thế nào, tất cả Duyệt Nhiên làm đều là vì anh mà
Anh hiểu rất rõ.
Ăn cơm xong, Kiều Duyệt Nhiên gọi xe đưa Hứa Thế An về nhà, rồi tự mình bắt xe buýt về trường.
Cô ngồi dựa đầu vào cửa số, tâm trạng rối bời, cô không biết Miêu Doanh Đông sẽ trừng phạt cô như thế nào.
Cô không biết mình và Hứa Thế An còn có thể tiếp tục được không!
Ban đầu yêu cầu đối với Hứa Thế An là: còn sống là tốt rồi, nhưng bây giờ đã không phải sinh ly tử biệt nữa, sống mà phiền não càng nhiều.
Tin nhắn đến, là Miêu Doanh Đông gửi.
“Ngoài việc em đánh cắp tài liệu, đánh cắp người, còn đánh cắp cái gì nữa không?” anh hỏi.
Khuôn mặt Kiều Duyệt Nhiên bỗng đỏ ửng lên, cô phản bác: em không có đánh cắp người.
Ý là việc đánh cắp tài liệu cô đã thừa nhận.
“Anh, không phải em đã đánh cắp rồi sao?”
Tim Kiều Duyệt Nhiên đập thình thịch, cô sắp phát khóc.
“Bạn trai em bị bệnh, công ty Aio chắc chắc vào không được. Em chỉ là muốn giúp anh ấy, sẵn tiện đưa chìa khóa cho anh!” Kiều Duyệt Nhiên trả lời.
“Đưa chìa khóa, việc đánh cắp tài liệu như thế, tại sao lại không nói với anh?” Miêu Doanh Đông lại hỏi tiếp.
“Em sợ anh!”
Miêu Doanh Đông xem ba chữ này, trầm ngâm một chút, “sợ cái gì chứ?”
“Sợ anh lại hỏi em chuyện của người đàn ông thứ hai, cơ bản là không có! Em đã bán một miếng ngọc của mình, số tiền dành dụm được, anh đều không tin!” tay Kiều Duyệt Nhiên bấm tin nhắn rất nhanh.
Miêu Doanh Đông đọc tin nhắn này, lại trầm ngâm, hóa ra cô ấy có ngọc quý? Xem ra rất có giá trị.
Kiều Duyệt Nhiên ngồi rất lâu, rồi lại gửi một tin nhắn: anh Miêu, bạn trai tôi sức khỏe không tốt, gia đình cũng rất bình thường, anh ấy đang làm trong công ty ông, anh có chuyện thì đừng gây khó dễ cho anh ấy, tôi sẽ chịu thay! Sức khỏe tôi rất tốt, có thể chịu đựng được, một lần nữa xin lỗi chuyện đã đánh cắp tài liệu của anh, bạn trai tôi thật sự là một người rất có tài.
Tin nhắn của Miêu Doanh Đông gửi đến: sức khỏe của em thật sự rất tốt! Ngày mốt đi công tác với tôi!
Kiều Duyệt Nhiên đọc tin nhắn này, mắt trợn to, đi công tác với anh ấy là có ý gì, cô hiểu rất rõ.
Đã đắc tội Miêu Doanh Đông thì phải trả giá cả cuộc đời của mình!
Cô cắn răng suy nghĩ rất lâu, Hứa Thế An vừa mới đến aio, công việc này anh lại rất thích, không thể để tuột mất.
Muốn Hứa Thế An bị mất việc, chỉ cần một câu nói của Miêu Doanh Đông!
Suy nghĩ một hồi, Kiều Duyệt Nhiên gửi tin nhắn “được”.
Một lần và 100 lần thật ra không có khác biệt.
“10 giờ sáng ngày mốt, đợi em trước cổng trường!”
Kiều Duyệt Nhiên lại gửi một chữ “được!”
Ngày hôm sau, Miêu Doanh Đông nói với anh cổ đông, “cái người họ Hứa đó, biểu hiện như thế nào?”
“Rất tốt, tên này rất cố gắng!”
Miêu Doanh Đông mỉm cười, “ngày mai tôi phải đi công tác, bảo anh ta đi cùng, để học hỏi kỹ năng đàm phán!”
Anh cổ đông mỉm cười nói, “ethan, muốn chuẩn bị truyền đạt kỹ năng cho người khác nhanh như vậy à?
“Không phải đã già rồi sao!” Miêu Doanh Đông cười.
Sáng ngày hôm sau, Kiều Duyệt Nhiên mang ba lô, đứng ở trước cổng trường chờ Miêu Doanh Đông.
Vừa rồi cô nhìn thấy một loạt xe rất sang trọng trước cổng trường, nói chung là đến đưa nữ sinh đi học, trong số những người lái mấy chiếc xe đó, có người lớn tuổi, có người còn rất trẻ, nhưng giàu có đẹp trai giống như Miêu Doanh Đông thì rất rất ít.
Nhìn thấy mấy cảnh này, trong lòng Kiều Duyệt Nhiên đấu tranh mấy phút, có rất nhiều phụ nữ họ đều làm những việc này, hơn nữa, chủ cái ví tiền của họ rất nhiều người đã kết hôn rồi.
Ít nhất Kiều Duyệt Nhiên không có áp lực đối diện với người vợ chính.
Xe của Miêu Doanh Đông đã đến, Kiều Duyệt Nhiên nhanh chóng lên xe, khi lên xe, theo bản năng cô lướt mắt nhìn ra phía sau, bởi vì cô lo sợ Miêu Doanh Đông lại để cho Hứa Thế An biết, giống như lần trước ở trong nhà hàng…nói thẳng tuốt tuồn tuột ra hết!
Chỗ ngồi phía sau không có ai, cô rất an tâm!
Cô nhìn cái gì, Miêu Doanh Đông rất rõ, nhưng anh không nói gì hết.
Rốt cuộc cô ngây thơ hay ngu ngốc, có thằng lính nào đi công tác mà ngồi xe của sếp không?
Trên xe, anh nhẹ nhàng hỏi tình hình học tập của Kiều Duyệt Nhiên, Kiều Duyệt Nhiên nói gần đây rất tốt, cô cảm thấy mình học ngành đá quý có rất nhiều điều kiện bị hạn chế, chi bằng đi học đá nguyên thủy, cô thích mấy cục đá chưa qua mài dũa, xuất thân hoang dã, không bị người ta biết đến, nhưng nếu có người phát hiện, thì những cục đá này sẽ trở thành ngọc thành công cụ, phát huy giá trị của chúng, cô muốn làm người tìm ra đá nguyên thủy!
Miêu Doanh Đông im lặng.
Đến một châu lục khác, Miêu Doanh Đông đi công tác luôn có những tiêu chuẩn cao nhất, phòng ốc cấp kim cương, chỉ đặt một phòng, đây là lần đầu tiên Kiều Duyệt Nhiên đi công tác với Miêu Doanh Đông!
Nếu như trước đây, cô cảm thấy mình ban ngày làm việc, ban đêm là người phụ nữ phục vụ cho anh ta, còn bây giờ, cô cảm thấy vai trò của mình đã thay đổi….người tình bí mật không ai có thể phát hiện!
Hai người bước vào phòng, bởi vì Kiều Duyệt Nhiên sợ sự thú tính của Miêu Doanh Đông sẽ bộc phát, cho nên cô thể hiện rất ngoan ngoãn, chủ động sắp xếp đồ dùm anh, nấu ăn không tiện, hai người chỉ có thể đi ra ngoài ăn.
Sau khi Miêu Doanh Đông nằm xuống, Kiều Duyệt Nhiên chủ động mát xa cho anh.
Miêu Doanh Đông cười lạnh lùng, ngoan ngoãn cũng không thoát được đâu!
Buổi chiều Kiều Duyệt Nhiên ở trong khách sạn ngủ một giấc, Miêu Doanh Đông ra ngoài đàm phán.
Trước khi anh về, Kiều Duyệt Nhiên đã tắm xong, ở trên giường chờ anh.
Thấy anh về, lập tức chạy lại, cởi áo cho anh.
Miêu Doanh Đông đi tắm, lên giường, Kiều Duyệt Nhiên tắt đèn, bắt đầu hôn anh, hôn khắp người anh để cho anh thỏa mãn!
Miêu Doanh Đông trở người qua đè cô xuống, dùng sức cắn cô một cái, “em đã chạm vào giới hạn sự chịu đựng của tôi, có biết không?”
Kiều Duyệt Nhiên gật gật đầu, nói, “xin lỗi anh Miêu!”
“Không phải đã nói rồi sao, lúc trên giường gọi tôi là ethan.”
“Xin lỗi ethan! Em không phải cố ý.” Kiều Duyệt Nhiên bắt đầu rưng rưng.
Đối với cô, Miêu Doanh Đông thật sự là kẻ cướp bóc điên rồ, anh muốn nuốt chửng cả người cô, nuốt từng miếng từng miếng da của cô, và anh giống như một cây đinh từng nấc từng nấc đóng vào trai tim cô, đóng vào cơ thể mình từng chút từng chút một, rồi có một sự va chạm hoàn chỉnh.
Tình yêu và thù hận của Kiều Duyệt Nhiên đối với anh đan xen vào nhau, cô không hiểu, sự đan xen tình yêu và thù hận này càng sâu thì chứng minh điều gì!
Miêu Doanh Đông cũng hận Kiều Duyệt Nhiên, sự thù hận này thể hiện trên cơ thể, chính là muốn xé toạt mọi ngóc ngách trong người cô, rồi làm lại cái mới, biến cô thành một người mới, trở thành Kiều Duyệt Nhiên 18 năm về trước chưa quen biết Hứa Thế An.
Tiếng rên rỉ của Kiều Duyệt Nhiên đêm nay rất lớn, tiếng khóc hòa lẫn tiếng nước.
Trước đây anh chưa bao giờ đối xử cô như vậy.
Kiều Duyệt Nhiên mệt thở không ra hơi.
“Thể lực em không phải rất tốt sao? Là do em nói, có thể chịu đựng được tôi mà!” Miêu Doanh Đông ghé sát tai cô, liếm vành tai cô!
Ngôn ngữ cũng chứa đựng sự thù hận.
“Em không có nói như vậy, em nói là nếu là em, em có thể chịu mọi đả kích!” Kiều Duyệt Nhiên nước mắt giàn giụa ướt hết cả gối.
“Tôi nói rồi, số 8 với tôi không phải là con số tốt! Đồng thời việc không tốt còn có em! Đắc tội với tôi thì phải trả giá!” Miêu Doanh Đông nói bên tai Kiều Duyệt Nhiên.
Kiều Duyệt Nhiên nằm sấp xuống gối, ánh mắt không có hồn, cả người không có chút tinh thần nào, cô săp ngủ tới nơi rồi!
MDD cũng mệt, dù sao nửa đêm cũng qua rồi.
Kiều Duyệt Nhiên mệt quá ngủ thiếp luôn.
Miêu Doanh Đông vừa chạm vào ngực cô, cô khóc trong mơ, “đau”.
Miêu Doanh Đông ôm chặt cô.
Ngày hôm sau, khi Kiều Duyệt Nhiên tỉnh dậy đã 10 giờ.
Miêu Doanh Đông đã thức rồi, mặc áo choàng tắm màu trắng ngồi ở cạnh giường đọc báo, Kiều Duyệt Nhiên muốn đi tắm.
Khi thức dậy, cô hơi chao đảo.
Cô nhìn trộm sang Miêu Doanh Đông, Miêu Doanh Đông nhìn tờ báo, môi vểnh lên một chút.
Kiều Duyệt Nhiên ở trong toilet, ngâm mình trong bồn tắm, lại ngủ thiếp đi.
Khi đi ra, cả người có tinh thần lên rất nhiều, khuôn mặt trắng bốc giống như cái trứng vừa mới lột vỏ xong, tóc xõa xuống giống như rong biển, cô cũng mặc áo choàng tắm màu trắng.
Đây là lần đầu tiên cô và Miêu Doanh Đông mặc đồ giống nhau.
Mặc dù người trong khách sạn đều mặc như vậy, nhưng Kiều Duyệt Nhiên đứng bên cạnh nhìn Miêu Doanh Đông.
Vì có một cảm giác trọn đời trọn kiếp, nhưng cảm giác này nó mơ hồ, cô không thể nắm giữ được.
Cô đứng đờ người ra đấy, tay đang thắt dây thắt lưng bỗng dừng lại một lúc.
Miêu Doanh Đông đứng phía sau, nói “em nhìn gì vậy?”
“Không có gì!”
Chuông cửa vang lên, Miêu Doanh Đông nói, “đi mở cửa!”
Kiều Duyệt Nhiên không suy nghĩ nhiều, cô tưởng là nhân viên phục vụ phòng, thắt lưng đã thắt xong, liền đi đến cửa phòng.
Chỗ mở cửa, Hứa Thế An đang đứng ở đó!
Kiều Duyệt Nhiên đứng trơ ra 10 phút, không có phản ứng gì hết.
Hứa Thế An cũng không có phản ứng gì cả.
Miêu Doanh Đông nghiêng đầu nhìn Hứa Thế An đứng ở cửa, thốt lên, “tài liệu đến rồi à?”
Hứa Thế An không trả lời.
Anh biết ethan cố ý để cho anh xem.
Bởi vì trên cổ Kiều Duyệt Nhiên còn để lại dấu vết nụ hôn rất rõ.
Hứa Thế An nắm chặt tay thành nắm đấm.
Anh sớm biết Kiều Duyệt Nhiên và Miêu Doanh Đông đã ngủ với nhau, nhưng chưa từng chứng kiến.
Hôm qua Kiều Duyệt Nhiên nói với anh là đi ra ngoài tìm đá nguyên thủy!
Cô đến đây tìm đá nguyên thủy sao?
Bắt đầu lừa dối anh rồi sao!
Miêu Doanh Đông nhìn hai người không ai nói lời nào, anh từ trong phòng đi ra, tay vịnh vào vai Kiều Duyệt Nhiên, kéo cô lùi về phía sau một chút, anh đứng trước cửa, “tài liệu tối qua đã làm xong rồi sao?”
“Dạ vâng!” Hứa Thế An nắm chặt tay thành nắm đấm.
Anh nhìn chằm chằm Kiều Duyệt Nhiên, Kiều Duyệt Nhiên cúi đầu nhìn chăm chăm xuống sàn nhà!
Miêu Doanh Đông nhận tài liệu rồi nói, “được rồi, anh có thể đi!”