“Em thích ăn gì?”
Trong căn tin sinh viên, Diệp Mậu Sâm hỏi Cố Tam Nhi.
“Rất nhiều. Tôi không kén ăn, chồng tôi làm món nào tôi cũng thích!” Cố Tam Nhi trả lời, nhưng cô không nói ra mình rất thích ăn món trứng cá muối.
Vậy gọi món salad tôm hùm.
Diệp Mậu Sâm chỉ mỉm cười, anh gọi nhiều món âu, bò bít tết, trứng cá muối, salad, tóm lại món âu có bao nhiêu món anh đều gọi hết.
Cố Tam Nhi sửng sốt nhìn anh, “Anh có thể ăn nhiều thế à?”
Diệp Mậu Sâm chỉ mỉm cười, không nói gì.
Sau khi ăn xong, Cố Tam Nhi về ký túc xá.
Một ngày sau, Miêu Doanh Cửu nói cô về Mỹ rồi, muốn chuyển đến nhà Cố Tam Nhi ở, Cố Tam Nhi đương nhiên vô cùng hoan nghênh.
Chập tối, Cố Tam Nhi ở nhà dọn dẹp, dọn dẹp lại mấy cái album của mình ở nhà.
Tự nhiên lấy ra xem, đây là lúc giáng sinh chụp ở nhà, trên đó cũng có Lịch Viễn, còn có hình chụp chung với gia đình.
Nhìn tấm ảnh chụp cả gia đình, Cố Tam Nhi ngồi bất động trên ghế sofa.
“Đang xem gì vậy?” Miêu Doanh Cửu hỏi.
“Ảnh chụp gia đình!”
Miêu Doanh Cửu hiếu kỳ, gia đình Cố Tam Nhi ngoài anh hai và chị dâu ra, những người còn lại Miêu Doanh Cửu đều chưa gặp qua.
“Ý, người này là ai vậy?” Miêu Doanh Cửu chỉ vào người ở trên cùng.
Cố Tam Nhi nhìn Miêu Doanh Cửu, “Anh ấy làm sao?”
“Anh ấy rất đẹp trai, vô cùng đẹp trai.”
“Anh ấy giống cha tôi nhất. Là anh hai tôi.” Cố Tam Nhi trả lời.
“Là anh ba cô à, vậy chị dâu cô chắc đẹp lắm.” Miêu Doanh Cửu lại hỏi tiếp.
Cố Tam Nhi nhìn chằm chằm Miêu Doanh Cửu, “Anh hai tôi vẫn chưa có bạn gái!”
“Như vậy…”
……
Cùng lúc đó, Hải Thành.
Mẹ Hề Dao phải làm phẩu thuật, cuộc phẩu thuật thành công, Hề Dao rất vui mừng.
Trước đây thăm dò hẹn Cố Minh Thành mấy lần, nhưng Cố Minh Thành không có phản ứng, vả lại mỗi lần đều đứng ra hẹn.
Hình như Cố Minh Thành không phải như người ta đồn là luôn giữ khoảng cách với phụ nữ, Hề Dao dương dương tự đắc, cảm thấy mình không giống những phụ nữ khác, cho nên gan cũng lớn, bắt đầu thường xuyên hẹn Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành cũng không phản đối, thậm chí còn tặng Hề Dao một bó hoa.
Cố Minh Thành từ đó giờ rất ít khi có hành động lãng mạn như thế, nghe nói lúc anh còn trẻ, rất ít khi tặng hoa cho bà Cố.
Hề Dao càng cảm thấy mình là người phụ nữa không giống thiên hạ.
Hơn nữa trong bó hoa này Hề Dao phát hiện có một tấm thẻ phòng, là tối ngày mai.
Đương nhiên Hề Dao hiểu ý.
Hề Dao cảm thấy Cố Minh Thành dễ dụ hơn Nam Lịch Viễn, chỉ cần bám vào Cố Minh Thành, thì sau này nhà cửa, xe cộ, tiền bạc thì khỏi cần nói.
Cố Minh Thành về đến nhà, gọi điện cho Cố Vi Hằng, “Anh ba, giúp cha xử lý một người!”
“Không thành vấn đề thưa cha!”
……
Miêu Doanh Cửu có xe riêng, nơi cô làm việc cách nhà Cố Tam Nhi không xa lắm, cho nên ban ngày cô phụ trách gọi Cố Tam Nhi dậy đưa cô đi học, buổi tối nếu có thời gian thì đi rước Cố Tam Nhi về.
Cứ như thế đã qua 2- 3 ngày.
Một ngày nọ, Cố Tam Nhi đang trên xe đột nhiên hỏi, “những ngày tháng như thế này, một năm còn qua không được, bốn năm thực sự quá lâu!”
“Anh tôi không phải thường xuyên đến à?”
Cố Tam Nhi không nói gì.
Tâm trạng đang lúc yêu cuồng nhiệt lại lo được lo mất.
Cứ như thế đã qua 2- 3 ngày.
Buổi chiều hôm nay, Cố Tam Nhi đang ở trong phòng thực hành của giáo sư Edward làm một chiếc vòng cổ kim cương tên là “Aurora”, chiếc vòng cổ này sẽ để trong phòng triễn lảm cùng với chiếc “Scorpion” của giáo sư Edward, hình Cố Tam Nhi đã vẽ rất lâu, cũng đã làm khuôn phôi, nhưng có một thiết kế cô không làm được, có thể là muốn đánh giá kỹ thuật và tay nghề người ta.
Hôm nay Cố Tam Nhi lại làm đến chỗ khó, chính là chỗ cô làm thế nào cũng không tốt.
Cô nằm gối tay trái lên đầu, tay phải cầm viên kim cương chưa thành hình, nằm trên bàn thao tác nhìn nó.
Hết đường xoay sở.
Muốn đi ngủ rồi.
Giáo sư Edward có phòng thực hành riêng, phòng thực hành này không lớn, nhưng rất yên tĩnh, bây giờ giáo sư Edward không có ở đây, chỉ có một mình cô.
“Thiết kế hình thoi thay đổi thành hình trái tim, làm thêm một mặt cắt, chà bóng, khảm, hình trái tim thể hiện cho tình yêu, đẹp hơn nhiều so với hình thoi!” một giọng nói bên cạnh vang lên, cô nằm gối lên tay mình, vẫn chưa nhìn thấy người mới vừa nói, nhưng giọng của anh ra đã thể hiện rất rõ…Diệp Mậu Sâm.
Cố Tam Nhi đột nhiên tay bắt mặt mừng, chính xác là có thể làm như thế, cô cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Giống như có một người trong chốc lát đã giúp cô khai thông trí não, sáng tỏ thông suốt.
“Chính là như thế này. Chờ tôi một chút!” Cố Tam Nhi bắt đầu mài viên kim cương lại, chế tạo mặt cắt.
Chà bóng và mài kim cương không phải nhanh thế, chớp mắt cái trời đã tối.
Cố Tam Nhi không chú ý người kế bên mình, đang chăm chú nhìn cô.
Một buổi chiều, Diệp Mậu Sâm ngồi bên cạnh quan sát xung quanh, chờ Cố Tam Nhi làm xong.
Lúc cô làm kim cương, kỹ thuật rất tinh tế, có một cảm giác đẹp bẩm sinh, ngón tay cô thon dài, nhìn rất đẹp, cô mang mắt kính, lâu lâu nghiêng đầu, Diệp Mậu Sâm có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của cô.
Chờ đến khi cô làm vai mỏi lưng đau mới sực nhớ đến người bên cạnh.
“Anh tại sao còn ở đây?” Cố Tam Nhi vừa dọn đồ vừa mang ba lô lên chuẩn bị về nhà.
“Tôi đến tìm giáo sư Edward, ông ấy không có, đúng lúc gặp cô đang làm! Đều là người làm nghề kim cương, cảm giác này tôi hiểu.” Diệp Mậu Sâm nói.
Cố Tam Nhi khóa cửa phòng thực hành.
Cảm giác này Cố Minh Thành đương nhiên hiểu.
Giống như vô tình đi mua săm thấy người ta sửa chữa đồ trang sức, cô cũng có thể xem rất lâu lại không thấy thời gian đó là lâu, đó là cảm giác của những người làm cùng nghề.
Bụng Cố Tam Nhi bắt đầu sôi lên.
“Mời em đi ăn cơm thế nào?” Diệp Mậu Sâm nói.
Cố Tam Nhi nhìn điện thoại, Miêu Doanh Cửu nói rằng hôm nay cô về trễ, để Cố Tam Nhi khỏi chờ cô, tự mình bắt xe về nhà, cô về trễ một chút.
Dù sao Cố Tam Nhi về một mình cũng sợ, nên cô đồng ý yêu cầu đi ăn với Diệp Mậu Sâm.
Thành thật mà nói, lúc này Cố Tam Nhi bắt đầu buồn ngủ rồi, lại tập trung tinh thần làm kim cương cả buổi chiều, càng buồn ngủ hơn, nên nhiệm vụ gọi món là giao cho Diệp Mậu Sâm.
Căn tin ở trong trường, Cố Tam Nhi qua mấy lần tiếp xúc cảm thấy Diệp Mậu Sâm ít nói, nhìn không ra anh ấy có tâm sự gì, cũng có thể giống như những gì anh đã nói, anh không phải là loại người bần tiện.
Diệp Mậu Sâm bắt đầu gọi món trứng cá muối, sau đó là bò bít tết.
Giống như lần trước gọi nhiều món như vậy mà ăn có hai người.
Trứng cá muối bày ra trước mặt Cố Tam Nhi.
“Không phải thích ăn trứng cá muối sao? Tại sao không ăn đi?” Diệp Mậu Sâm hỏi.
Cố Tam Nhi rất ngạc nhiên, “Tại sao anh lại biết tôi thích ăn trứng cá muối?”
“Lần trước tôi đã gọi tất cả các món âu, em ăn nhiều nhất là món trứng cá muối, cho nên anh đoán vậy.” Diệp Mậu Sâm điềm nhiên trả loiw, sau đó tiếp tục xem thực đơn.
Khuôn mặt Cố Tam Nhi đỏ dần lên.
Thành thật mà nói, mấy năm nay Diệp Mậu Sâm là người đàn ông duy nhất Cố Tam Nhi nể mặt mà đi ăn cơm.
Cô lại không biết có phải tất cả đàn ông đều có tâm tư giống như vậy.
Khi Cố Tam Nhi ăn cơm, không có nói gì nhiều.
Ăn cơm xong Cố Tam Nhi muốn về nhà, cô khăng khăng muốn về một mình, nói gọi taxi rất tiện.
“Cũng đúng, nếu em biết nơi ở của em, thì rất dễ làm phiền tới em, nhưng tiểu thư Cố à, ý đồ của em rõ ràng như vậy đã bị anh nhìn thấu, em còn từ chối không thấy rất ngại sao?” Diệp Mậu Sâm lái chiếc Bugatti màu xám bạc của mình.
Tại sao suy nghĩ nhỏ nhặt của Cố Tam Nhi mà anh ta lại dễ dàng nhận ra?
Cố Tam Nhi im lặng lên xe của anh.
Cô đã buồn ngủ lắm rồi, ôm túi xách ngủ trên xe.
Diệp Mậu Sâm không làm phiền cô.
Cố Tam Nhi không có ngủ sâu, khi đến khu dân cư gần nhà Cố Tam Nhi, Cố Tam Nhi xuống xe, cô không nói với Diệp Mậu Sâm vị trí thực tế của nhà mình, chỉ nói là khu dân cư kế bên.
Cố Tam Nhi ôm túi xách chạy xuống xe.
Diệp Mậu Sâm lái xe đi.
……
Nam Lịch Viễn hôm nay trở lại Mỹ.
Khi nấu cơm, anh phát hiện thấy trên tử kế bên bàn ăn có túi thuốc Cố Tam Nhi uống còn dư, loại thuốc trung y này vô cùng đắt, chỉ có một công ty trung dược nổi tiếng ở Mỹ sản xuất, hơn nữa chủ tịch công ty trung dược này là mẹ của Diệp Mậu Sâm.
Anh bỏ túi thuốc xuống.
Cố Tam Nhi mở cửa, phát hiện đèn sáng, cô gọi “Tiểu Cửu”, nhưng không có ai trả lời.
Lại nhìn thấy Nam Lịch Viễn đang nấu ăn trong bếp.
Cố Tam Nhi vui mừng rạng rỡ, ném cái túi xuống chạy lại ôm Nam Lịch Viễn, “Anh về cũng không nói với em một tiếng?”
Nam Lịch Viễn bế Cố Tam Nhi đặt lên kệ bếp, “không phải lần nào anh về cũng thế sao? Em bị cảm à?”
“Tại sao anh biết?” Cố Tam Nhi rất ngạc nhiên.
“Thấy túi thuốc rồi, bây giờ hết bệnh chưa?” Nam Lịch Viễn đặt tay lên trán Cố Tam Nhi, sờ sờ trán cô.
“Một ngày là hết rồi, lúc nào cũng nhớ anh!”
Sau đó, cô ôm chặt cổ Nam Lịch Viễn bắt đầu hôn tới tấp, kiểu như hôn thế nào cũng thấy không đủ.
Nam Lịch Viễn ôm chặt cô, kéo cả người cô ôm chặt vào lòng, làm thế nào cũng thấy không đủ.
Người cô mềm mại, thơm phức, mùi hoa cúc dịu nhẹ.
Hành động của cô cũng y như Nam Lịch Viễn, anh bế cô lên lầu.
“Em sợ Tiểu Cửu về đột xuất.” Cố Tam Nhi nắm chặt quần áo Nam Lịch Viễn.
Chỉ cần Nam Lịch Viễn đến, trong mắt cô luôn lộ nụ cười tươi như hoa.
“Cô ấy sẽ không về. Hôm nay cô ấy có lý do rồi!” Nam Lịch Viễn nói vậy rồi bế Cố Tam Nhi đặt lên giường.
Cố Tam Nhi nghe giọng nói trầm ấm của anh, cái cảm giác vô cùng thoải mái đã lâu rồi không cảm nhận được.
“Hôm nay em về như thế nào vậy?” Nam Lịch Viễn hành động vừa chậm vừa sâu.
“Em gọi taxi!” Cố Tam Nhi ôm lưng anh thật chặt.
Động tác của Nam Lịch Viễn rất nhịp nhàng.
Khá lâu sau anh gọi “Tam Nhi”.
”
“Uhm!”
“Bây giờ em còn học cách lừa dối anh có phải không?
Trong bóng tối, trái tim Cố Tam Nhi đập thình thịch.
Nam Lịch Viễn cũng tăng tốc động tác của mình, chuyển sang rất mạnh.
Cố Tam Nhi vốn rất buồn ngủ, bị anh làm mạnh đến nỗi đầu óc quay cuồng, cô lấp bấp “Em…không có, thật sự không có.”
“Lại còn không muốn nói sự thật hả? Ai đưa em về?”
Cố Tam Nhi bám chặt vào tấm drap giường, nếu cô nói Diệp Mậu Sâm đưa cô về, chắc chắn phải giải thích bữa ăn tối hôm nay, đó là lý do cô nói dối… ngày hôm đó Diệp Mậu Sâm nói rằng để cô ở bên anh.