Tay Miêu Doanh Đông vừa mới định khởi động xe, nghe Cố Nhị nói như vậy, anh liền nói, “Không có, sao vậy?”
Cố Nhị ánh mắt ngờ vực nhìn Miêu Doanh Đông, anh từ trên vị trí lái xe cầm lên một sợi tóc rất dài, với lại trong xe còn có một mùi rất nồng, mặc dù rất nhạt nhưng với kinh nghiệm tình trường hơn xa Miêu Doanh Đông, anh thừa sức ngửi ra mùi gì.
Suy cho cùng, Miêu Doanh Đông và Kiều Duyệt Nhiên vừa mới trải qua một trận mây mưa trên xe đi.
“Làm sao? Trên xe có tóc của phụ nữ không được sao? Của khách hành.” Miêu Doanh Đông nói.
Cố nhị không nói gì, chỉ là một sợi tóc của phụ nữ, sau đó anh ném vào thùng rác nhỏ trước xe.
Đi đến bệnh viện của bác sĩ Sử Mật Tư phải đi qua một con đường, con đường này đi qua phía trước trường của Kiều Duyệt Nhiên.
Miêu Doanh Đông đang lái xe bỗng nhìn thấy một cô gái, phía sau rất giống Kiều Duyệt Nhiên, hình như cô còn mang áo quần mới mua lúc trưa. Cụ thể cô mua áo quần gì anh không biết, nhưng dáng đi còn có thân ảnh ấy rất giống.
Cô uốn tóc, chỉ là uốn mấy lọn nhỏ,cũng không thay đổi gì lắm.
Cô đi cùng một người bạn người nước ngoài, hình như là cô bạn hôm trước Miêu Doanh Đông gặp ở kí túc xá Kiều Duyệt Nhiên.
Miêu Doanh Đông vì chú ý đến tình hình bên ngoài xe, nên lái xe rất chậm.
Cố nhị nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn thấy bên đường có hai cô gái, nhưng ảnh chỉ nhìn thấy được phía sau.
Lần trước, ở công ty điện ảnh, Cố nhị có nhìn thấy Kiều Duyệt Nhiên, nhưng chỉ là thoáng qua thôi. Lúc Tiểu Cửu ở trong bệnh viện, anh toàn bộ tâm tư đều đặt trên người cô, không chú ý đến người phụ nữ khác, nên cũng không thể nào liên tưởng được đó là Kiều Duyệt Nhiên.
“Nhìn không ra, anh Đông và anh Lịch Viễn đều giống nhau, thích trâu già gặm cỏ non, không hổ là an hem!” Cố Nhi cười.
Anh tưởng rằng Miêu Doanh Đông thích kiểu sinh viên đại học.
Có loại phụ nữ nào mà Miêu Doanh Đông chưa gặp qua chứ? Loại phụ nữ nào cũng không qua được tâm tư của anh, nhưng những năm gần đây, nhìn thấy những kiểu phấn son trang điểm, đi đi lại lại đầy trên đường, Miêu Doanh Đồng căn bản không thèm để ý đến họ.
Anh cũng không có ý định tìm nữ nhân.
Một thân độc thân này cũng không có gì đáng sợ cả.
Xe Miêu Doanh Đông lái đi ngang qua bên cạnh Kiều Duyệt Nhiên. Cô nhìn thấy biển số xe anh, với lại xe anh sang trọng như vậy, rất chói mắt. Trên xe hình như còn có một người, không rõ là nam hay nữ.
Kiểu Duyệt Nhiên ngẩn ra, cô bạn bên cạnh lay tỉnh cô, “Nhiên, cậu làm sao đó?”
Kiều Duyệt Nhiên lúc này mới hồi thần lại, nói, “Hình như vừa thấy một người quen!”
Cô bạn cũng không để ý cái này, liền tiếp tục nói chuyện lúc nãy.
Đến bệnh viện, Miêu Doanh Đông không lên trên, chỉ có một mình Cố Nhị đi lên, bởi vị Miêu Doanh Đông không thích tính cách ông bác sĩ Smith này, rất hay bắt bẻ. Lúc nãy anh có gọi điện qua cho ông ta, nói cần phải đi gặp một người bạn.
Cho dù Cố Vi Hằng muốn đào người đi Trung Quốc làm việc, chắc cũng phải tốn không ít công sức.
Đợi xem đi.
Miêu Doanh Đông cầm điện thoại lên, nhắn cho Kiều Duyệt Nhiên một cái tin: Cô nhuộm tóc?
Kiều Duyệt Nhiên trả lời: Đúng vậy. Lúc nãy nhìn thấy một chiếc xe đi ngang qua bên cạnh tôi. Thì ra thật sự là anh.
Miêu Doanh Đông “Ừm” một tiếng, sau đó bỏ điện thoại xuống, đầu dựa vào sau ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Cố Vi Hằng nửa tiếng sau xuống lại, Miêu Doanh Đông nhìn là biết anh đàm phán không thành. Như thế cũng tốt, có thể giữ Cố nhị lại Mỹ thêm một thời gian.
“Lần sau khi nào lại đến mái nhà tranh của Cố nhị?” Miêu Doanh Đông thuần thục quay xe.
“Không cần đến nữa, Nói xong rồi!” Cố Nhị rất mặc nhiên nói.
Miêu Doanh Đông liếc anh một cái, hỏi, “Nói xem, như thế nào mà đàm phán thành công?”
“Tôi nói Miêu Doanh Cửu chính là vợ của tôi, sắp phải đi Trung Quốc làm việc! Anh ta sùng bái Miêu Doanh Cửu lâu như vậy, cho nên đương nhiên cũng đi!” Cố Nhị nói.
Cố Hành Cương cũng nói qua, cái người Smith này cho dù muốn ba người nhà họ Cố cũng không nhất định là mời được. Nghĩ không ra, bị Cố Nhị dễ dàng nắm được rồi.
“Núp bóng ánh hào quang của Tiểu Cửu nhà tôi! Cậu không nói cậu cũng có quen biết tôi sao?” Miêu Doanh Đông hỏi.
“Nói rồi. Tính cách anh ta và anh không giống nhau. Còn cố ý hỏi tôi có quen biết Miêu Doanh Cửu không, tôi nói quen, Miêu Doanh Cửu nhà tôi sắp cùng tôi đi Trung Quốc rồi!” Cố Nhị dường như đang nói chuyện đại chiến thế giới một cách rất bình thường.
“Tiểu Cửu đi Trung Quốc với cậu làm gì? Nó không quán lý AAK nữa rồi?”
“AAK ai thích quản thì quản, tôi không quản, Tiều Cửu đi Trung Quốc đương nhiên là để kết hôn và làm việc rồi!”
Miêu Doanh Đông chỉ cười một cái.
AAK không có đơn giản như Cố Nhị nghĩ.
Cố Vi Hằng muốn đi đến thăm Miêu Doanh Cửu, Tiểu Cửu nói hôm nay cô muốn uống canh hàu.
Cố nhị không biết làm, nhưng anh sẽ học.
Ở nhà của Miêu Doanh Đông, anh lên mạng tìm phương pháp nấu canh hàu, nhưng rất nhiều thứ như lượng dùng hay cái gì gì đó, anh không canh chuẩn được. Cũng không phải là người nấu ăn, anh đương nhiên không làm được mấy cái đó.
“Anh Đông, cơm lần trước Tiểu Cửu ăn là ai nấu? Để cô ấy dạy tôi đi!” Cố Nhị nhìn những quyển sách dạy nấu ăn khó hiểu này, hỏi Miêu Doanh Đông.