Tam Nhi là một người rất lương thiện, không muốn dùng cao quí và thấp hèn để phân biệt người khác.
Tuy đẳng cấp này luôn tồn tại trong đầu con người ta, nhưng một khi nói ra, sẽ bị biến chất.
Cô “Suỵt” một tiếng với Miêu Doanh Đông, không nói về việc này nữa.
Tam Nhi và Nam Lịch Viễn ăn cơm xong là đi, Tam Nhi luôn cười híp mắt.
Miêu Doanh Đông nhìn cô thế nào cũng không cảm thấy đủ, anh nói với Nam Lịch Viễn, hay là để Tam Nhi ở lại đây?
“Xem tôi là thằng ngốc à?” Nam Lịch Viễn đáp lại.
Miêu Doanh Đông hai tay đút túi quần, cười sảng khoái.
Anh vốn cũng chỉ là nói đùa.
Kiều Duyệt Nhiên từ nhà bếp bước ra, nói, “Anh Miêu, nhiệm vụ hôm nay đã xong, tôi đi trước đây.”
Nói xong, cô đeo lại ba lô của mình.
Mặc dù trên mặt cô không thể hiện ra điều gì, nhưng mà suy cho cùng là thanh niên trẻ, buồn vui trên mặt vẫn là có vết tích để lại.
Miêu Doanh Đông là người trước nay chưa từng xin lỗi ai, biết là những lời nói lúc nãy của mình khiến Kiều Duyệt Nhiên không vui.
Cao sang thấp hèn, đã đụng đến lòng tự tôn của cô.
Bất kể thế nào, Kiều Duyệt Nhiên cũng là người được xem như tiếp xúc nhiều với anh, bên cạnh anh vốn không có phụ nữ.
Hơn nữa, còn là một phụ nữ nhỏ 21 tuổi.
Có thể tuổi tác giống như Tam Nhi vậy, vì vậy anh đã động lòng trắc ẩn đối với Kiều Duyệt Nhiên.
“Giận rồi à?” Anh hỏi cô, khom người xuống tìm kiếm ánh mắt cô.
Kiều Duyệt Nhiên cúi đầu, “Không có. Tôi làm sao dám giận chủ mình chứ, cho dù cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám.”
Miêu Doanh Đông nhếch môi, cười với vẻ cao ngạo, “Như vậy đi. Cô muốn gì, nói với tôi, có thể đáp ứng một yêu cầu của cô.”
“Tôi không cần gì hết.”
“Cho phép cô hôm sau mới đưa ra.”
Kiều Duyệt Nhiên suy nghĩ một lúc, “Được.”
Nói xong, Kiều Duyệt Nhiên đã đi khỏi.
Cách ngày, chuyên ngành của Kiều Duyệt Nhiên, tổ chức một cuộc thi thiết kế trang sức, không phải nhà trường tổ chức, phí tham gia khá cao, phải 50 ngàn, dù sao kim cương gì đó, những nguyên vật liệu hao phí cũng khá lớn, Kiều Duyệt Nhiên rất muốn tham gia, nhưng cô không có tiền.
Những cuộc thi như vậy trước đây, cô cũng là né được thì né, dù sao cũng không có tiền.
Nhưng mà lần này, liên quan đến tốt nghiệp tìm việc làm, nếu như đến cả một cuộc thi ra hồn cũng không lấy được, làm sao cô tìm việc làm? Cũng không thể cả đời làm nhân viên bán thời gian được nhỉ?
Bị người khác xem thường!
Thậm chí là người tuyể dụng cô, cũng xem thường cô.
Nghĩ đến Miêu Doanh Đông từng nói qua, đồng ý một yêu cầu của cô.
Thực ra nói trắng ra, Kiều Duyệt Nhiên có thể có yêu cầu gì chứ? Cô chính là – thiếu tiền.
Rất thiếu rất thiếu.
Nói cô là một phụ nữ thực dụng cũng được, tham tiền cũng được, cô lại không quan tâm nhiều như vậy.
Hôm đó lúc đến nhà Miêu Doanh Đông làm việc, cô cố ý nấu cho anh rất nhiều món ngon, thịt cừu Cumin, xương bò chưng, cần tây bách hợp, còn có màn thầu do cô tự hấp.
Hôm nay, cô đặc biệt năng nỗ.
Miêu Doanh Đông vừa bước vào cửa, cô đã chạy đến, trơ bộ mặt dày ra nói, “Anh Miêu, về rồi à?”
“Uhm.”
Miêu Doanh Đông cởi áo khoác ngoài ra, đưa cho Kiều Duyệt Nhiên.
Kiều Duyệt Nhiên nhanh nhảu treo lên cho anh, ánh mắt khẩn thiết nhìn Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông nhìn cô một lúc, ngồi xuống ghế.
“Có việc à?”
Kiều Duyệt Nhiên đứng trước mặt Miêu Doanh Đông, hai tay lắc lẻo, “Anh Miêu, những lời anh nói lần trước có giữ lời không?”
“Tôi đã nói gì?”
“Việc đồng ý điều kiện của tôi.”
“Giữ lời.”
“Tôi phải tham gia một cuộc thi trang sức của trường, nhưng mà tôi đóng không nổi phí ghi danh, tôi muốn ứng trước 50 ngàn.” Kiều Duyệt Nhiên có thể cũng biết yêu cầu này của bản thân hơi quá đáng, vì vậy, lúc nói luôn khá thấp thỏm.
Miêu Doanh Đông ngồi trên ghế, quan sát Kiều Duyệt Nhiên, “Ứng trước, là cần có vốn. Không có gì đáng giá, làm sao tôi tin cô được? Lỡ như cô chạy mất, chẳng phải tôi lỗ nặng sao?”
Lỗ nặng mà Miêu Doanh Đông nói, thực ra là nói sẽ không tìm được đầu bếp phù hợp như vậy nữa.
Dù sao tài nghệ nấu ăn của Kiều Duyệt Nhiên quả thực không phải là nói quá.
“Tôi sẽ trả.”
“Những người mượn tiền thông thường đều nói như vậy.”
Kiều Duyệt Nhiên nhìn cả người mình, quả thực không có gì đáng giá, ngoài con người cô.
Nhưng mà cô biết, con người cô, Miêu Doanh Đông chắc chắn không cần, dù cho cần, cô cũng không thể cho.
Cô cũng đã có bạn trai rồi.
“Cả người tôi từ trên xuống dưới, không có gì hết.”
“Vậy thì còn chưa chắc!” Miêu Doanh Đông nhìn Kiều Duyệt Nhiên từ trên xuống dưới.
Anh nói không được bản thân đã động lòng gì, cảm thấy cô gái nhỏ này nhan sắc không tệ, thân hình cũng chuẩn.
Anh đối với con gái ở tuổi này, trước giờ không miễn dịch.
Cũng giống như lúc đầu anh trêu chọc Tam Nhi vậy.
Nhưng mà trêu chọc Tam Nhi, anh có giới hạn, nói chuyện với Kiều Duyệt Nhiên, anh không cần e dè bất cứ giới hạn nào.
Cô gái này, vốn đã xuất thân từ tầng lớp thấp của xã hội, không có người thân, không có bất cứ bối cảnh nào, mang theo một sự đau đớn và niềm vui để người ta mặc sức giày vò.
Giây phút đó, trong lòng Miêu Doanh Đông không biết đã có ý nghĩ xấu xa gì, anh cực muốn giày vò cô gái này.
Anh đã 33 tuổi, không phải thánh nhân, cũng có nhu cầu sinh lí.
Hơn nữa, bên cạnh anh một người phụ nữ cũng không có, thậm chí cũng không có lấy một người gây chú ý đến anh.
Phụ nữ không tìm anh, anh cũng không rảnh tìm đến họ.