Sau khi Cố Vi Hằng lên xe, thì Triệu Thế Tổ gọi điện thoại đến, hỏi tâm trạng gần đây của Cố Vi Hằng như thế nào rồi.
“Vẫn như vậy!”
“Cô gái lần trước anh không có lên sao, không giống với Cố nhị như anh đó.” Triệu Thế Tổ nói, “Cố nhị, tâm trạng anh không tốt, muốn gì đó, anh cứ nói ra đi, muốn ngôi sao trên trời tôi cũng hái cho anh đó, muốn mặt trăng tôi cũng cho đó, anh như vậy không nói đến một câu, tôi khó chịu lắm đó!”
“Tôi đâu phải là vợ anh, có cần như vậy không!” Cố nhị đề máy xe, thì đi.
Cúp máy điện thoại, không nể mặt của Triệu Thế Tổ.
Triệu Thế Tổ, cả ngày cứ như con chim sấm vậy.
… …
Cố Tam Nhi có ý muốn Cố Vi Hằng đến Mỹ, Tam Nhi nói gần đây cô ta có một cuộc thi, muốn Cố nhị qua đó chung vui.
Sau khi đầu tư vào công ty, công ty vẫn hoạt động bình thường, cũng đã vào quỹ đạo, Cố Vi Hằng gần đây thực sự cũng không có việc gì.
“Yên tâm, em nghe mẹ nói, anh và tiểu Cửu chia tay rồi. Em không có gọi chị ấy, anh bận như vậy, ước tính một ngày là về rồi, nhất định không gặp được chị ấy.”
“Vậy sao?” Cố Vi Hằng đứng trước cửa sổ, bỏ tay vào trong túi nói.
Anh ta nhờ Dương Liễu đặt cho anh ta vé máy bay của đêm nay, anh ta ngủ một đêm trên máy bay, sáng mai khi đến Mỹ, đúng lúc cũng là buổi chiều bên Mỹ rồi, anh ta đi gặp Tam Nhi thì quay về, thực sự ở lâu tại một nơi nào đó, thì dễ gây nên phiền phức.
Khi anh ta đến nhà của Cố Tam Nhi, Nam Lịch Viễn đang làm cơm, lần này không có ra ngoài ăn, ăn ở nhà gần gũi hơn, hơn nữa bụng của Tam Nhi cũng lớn rồi, không tiện đi lại.
Nam Lịch Viễn cố tình lấy ra rượu thương hạng, muốn uống cùng Cố Vi Hằng.
Nam Lịch Viễn cũng không hiểu được trên người Cố nhị rốt cuộc có sức hút gì, anh ta cũng muốn biết được.
Quan hệ trước đây của anh ta với Cố Hành Cương tốt hơn, không chú ý đến đứa em trai này, anh ta xưa nay cũng không nhiều lời.
Nhưng theo thời gian thay đổi, anh ta ngày càng phát hiện, Cố Vi Hằng cứ như một kho báu vậy, khiến người muốn thăm dò, rõ ràng hận anh ta đến nghiến răng, nhưng mà trong một khoảnh khắc, lại bị anh ta làm đến ruột gan thắt lại, anh ta xưa nay có bản lãnh này.
Cố nhị, anh ta cũng có bản lĩnh đó, đại khái đây chính là sực quyến rũ cá tính của anh ta.
Tam Nhi theo sự chỉ thị dẫn trước đó của Nam Lịch Viễn, bước lên trên lầu.
Bởi vì uống rượu với người trong nhà, cho nên Cố Vi Hằng không kiềm chế lại, cũng không có đề phòng, tuy rằng tửu lượng của anh ta rất tốt, cũng uống rất say, anh ta vốn dĩ cũng muốn một trận say rượu như vậy.
Khi rượu đã thấm vào, Nam Lịch Viễn nói, “Nghe nói lần này anh đã thành công vượt qua một nguy cơ kinh tế, rất hay đó, mỗi lần cũng có quý nhân hỗ trợ, tiểu Cửu cũng giúp sức không ít. Nhưng mà nếu như là tôi, phụ nữ của tôi đầu tư cho tôi, tôi sẽ không chịu nhận đâu!”
Dù sao Nam Lịch Viễn vẫn có chủ nghĩa của người đàn ông.
“Anh Nam, anh xưa nay cũng biết không nhắm vào những thứ này mà.” Cố Vi Hằng gần đây đặc biệt không muốn nghe được mấy chử “Tiểu Cửu”.
“Vậy sao anh không mang tập đoàn đi cầm cố?” Nam Lịch Viễn lại hỏi.
Cố Vi Hằng luôn cúi đầu uống rượu sầu, chuyện qua năm cửa ải, anh ta đồng thời không muốn cho Nam Lịch Viễn biết.
Sau đó, anh ta cúi đầu miễn cưỡng cười, “Muốn gần với cô ta một tí.”
“Cái gì?”
“Muốn gần cô ta hơn.”
Nam Lịch Viễn đã suy nghĩ rất lâu về ý nghĩa của câu nói này, mới hiểu được tâm tư của Cố Vi Hằng là gì, tiểu Cửu đã đầu tư vào, nhất định sẽ thường xuyên đến Trung Quốc, đến tập đoàn Minh Thành, đến khi đó, đương nhiên sẽ được ở gần hơn.
Không như giờ này, anh ta ở bên Trung Quốc, cô ta ở bên Mỹ.
Hai người vĩnh viễn cũng mỗi người một nơi.
Sự đau khổ đó, Nam Lịch Viễn đã từng nếm trải.
Hơn nửa họ là vô thời hạn xa cách, có thể cả đời này cũng không thể giải quyết vấn đề này.
Rất nhiều người đã thua vì yêu nhau hai nơi.
Nam Lịch Viễn vỗ vào vai của Cố Vi Hằng.
Đây mới nhìn thấy trong khóe mắt của Cố Vi Hằng quả nhiên có nước mắt đang rơi.
Cố Tam Nhi ở trên lầu, nhìn thấy như vậy, quả nhiên cũng không nhịn được khóc lên.
Lần trước cô ta đến đây, là mùa thu, anh ta và cô ta cùng nhau đi dạo trên Hải Thành.
Khi đó anh ta đã nghĩ: Nếu như ngày nào cũng như vậy, ngày nào cũng bên nhau, vậy tốt biết mấy!
Nhưng mà – – Ngày đêm nhớ mong không gặp nàng.
Sau đó anh ta đã đồng ý sự đầu tư của cô ta.
Không ngờ đến anh hai của Miêu Doanh Cửu lại đợi anh ta ở đây, đây lại là sự thử thách.
Cố Vi Hằng đương nhiên không chịu được sự thử thách này, không được tôn trọng, bị lừa dối.
Anh ta vốn dĩ đã chịu đủ giày dò của sự tương tư.
Cố Vi Hằng là một người đàn ông, đã rơi nước mắt.
Đến mức Cố Tam Nhi, ở trên lầu, nhìn thấy anh ba rơi nước mắt, cũng đặc biệt không nhịn được nước mắt.
Từ nhỏ, anh ba chính là người được cưng chiều nhất trong nhà, được cưng chiều hơn anh hai, so với cô ta, anh ba lại là con trai, đương nhiên cũng có nhiều điều kiện riêng biệt, dù cho cha thường xuyên đánh anh ba, đó cũng là vì yêu.
Cố Tam Nhi ở trên lầu, nhìn thấy như vậy, quả nhiên lại rơi nước mắt.
Đêm nay, Cố Vi Hằng ngủ lại trên lầu của Cố Tam Nhi.
Dù sao cũng là đàn ông mà, không như phụ nữ vậy, hơn nữa lại là anh ba của Tam Nhi.
Cố Tam Nhi nhìn thấy anh ba chịu nhiều giày vò như vậy, trong lòng vô cùng không phục.
Vốn dĩ cũng thương xót vì tiểu Cửu, hiện nay, cô ta thương xót anh ba hơn.
Nam Lịch Viễn cũng có nhiều cảm xúc, sáng mai sau khi Cố Vi Hằng rời đi, anh ta đã gọi điện thoại cho tiểu Cửu, nói lại phản ứng của Cố Vi Hằng.
Miêu Doanh Cửu trầm tư rất lâu.
Vốn dĩ Cố nhị muốn kéo gần lại tình cảm với tiểu Cửu, bị anh ta xem như một thử thách, nhưng Cố Vi Hằng rõ ràng không biết đây là sự thử thách, vì sao đột nhiên lại chia tay với tiểu Cửu chứ?
Chẳng lẽ Cố Vi Hằng đã biết được điều gì rồi?
Miêu Doanh Đông nói cho Miêu Doanh Cửu biết phản ứng của Cố nhị, còn hỏi Miêu Doanh Cửu có phải đã nói với Cố Vi Hằng chuyện anh ta thử thách anh ta.
Miêu Doanh Cửu nói, chuyện thử thách anh ta, em vốn dĩ cũng không đồng ý, càng không thể tự đi tìm sự đau khổ cho bản thân.
Nhưng mà, phản ứng của Cố Vi Hằng, cô ta rất hài lòng, cũng nằm trong sự dự đoán.
Nếu như không phải như vậy, vậy anh ta thực sự không đáng làm con trai của Cố Minh Thành!
Dương nhiên cũng không xứng với sự cực nhọc lâu nay của cô ta.