Quý Hồng ở bên ngoài mắng càng ngày càng khó nghe, Kiều Duyệt Nhiên và Từ Thiến đi xuống xe.
Con đường này khá nhỏ hẹp, Kiều Duyệt Nhiên ngồi trên xe cảm thấy mệt mỏi nên muốn ra ngoài thẳng lưng một chút.
Quý Hồng mắng rất nhập tâm, nên vẫn chưa nhìn thấy Từ Thiến và Kiều Duyệt Nhiên.
Quý Hồng chỉ là ngẫu nhiên liếc mắt một cái, liền trông thấy Kiều Duyệt Nhiên người làm bà ta hận đến ngứa răng, và còn có cả Từ Thiến.
Người ở trên lầu bà ta chỉ muốn mắng một chút để thức tỉnh cô ta, để cho cô ta đừng có vọng tưởng gì với Khâu Minh Hạc, để tương lai sau này lúc chia tài sản, lúc đàn ông bị sắc đẹp mê hoặc thì có lẽ việc gì cũng có thể làm ra được.
Kiều Duyệt Nhiên, cũng chính là Khâu Đông Duyệt, đây chính là đứa con gái chân chính còn sống sờ sờ của chồng bà ta.
Đây là lần đầu tiên Quý Hồng chính mắt nhìn thấy Khâu Đông Duyệt.
Cô ấy còn đẹp hơn rất nhiều so với trong hình.
Gương mặt quả thật giống như khuôn đúc với Trần Nhã Ninh năm đó, nữ tính, xinh tươi, biết chịu đựng và kiềm chế.
Từ sau khi xảy ra việc ở toilet ngày đó, Quý Hồng luôn cảm thấy có tật giật mình, nhìn thấy Kiều Duyệt Nhiên liền nghĩ ngay đến Trần Nhã Ninh năm xưa, bà ta có chút sợ hãi, nhưng càng nghĩ thì tiếng mắng chửi càng lớn! Bà ta khoanh tay nói với Kiều Duyệt Nhiên: “Mấy ngày nay nghe nói cô giúp việc nhỏ của Ethan đã thăng chức lên làm bạn gái của cậu ta, hình thức thăng chức này tôi trước giờ đúng là chưa từng thấy qua, việc này cần phải có kỹ năng trên giường tốt đến mức nào, thì mới có thể leo được lên giường của Ethan chứ, lại nghe người ta nói, Ethan chính là Miêu Doanh Đông, cửa lớn của Miêu gia khó bước vào như vậy, một giúp việc nhỏ bé như cô đã học được bao nhiêu tư thế rồi? Trước khi làm giúp việc, có phải cô đã từng đến hộp đêm để học cách chiều lòng đàn ông rồi! Nếu không thì dựa vào cô làm sao có thể đứng cùng với Miêu Doanh Đông được chứ?”
Quý Hồng đứng đó thong dong nói.
Kỳ thực trong lòng đã lo lắng đến mức sợ hãi! Tuổi tác càng lớn thì bà ta càng sợ hãi, bà ta sợ âm hồn của Trần Nhã Ninh sẽ về tìm bà ta.
“Bà—”
Đối diện với lời nói trực tiếp và phóng đại của một người phụ nữ trung niên, mặt Kiều Duyệt Nhiên đỏ lên, mắt cô đỏ hồng, người này sao lại có thể gặp người nào cắn người đó như vậy được chứ! Từ Thiến đứng ở bên cạnh, bà rất là điềm tĩnh, “Chột dạ khi phải đối diện với Trần Nhã Ninh, nên bắt đầu muốn hắt nước bẩn lên đầu người vô tội sao?”
Đối với việc vì sao Kiều Duyệt Nhiên và Từ Thiến lại đi cùng nhau thì tất cả mọi người đều không hiểu lắm.
Quý Hồng lại càng không hiểu.
Bà ta khinh thường liếc nhìn Kiều Duyệt Nhiên, “Đồ hồ ly tinh, dụ dỗ đàn ông còn chưa tính, ngay cả mẹ chồng cũng dụ dỗ được!”
“Bà—”
Đối mặt với những lời mắng nhiếc của Quý Hồng, Kiều Duyệt Nhiên không nói được lời nào.
Cô xoay người đi lên xe.
Còn nữa, cô không hiểu, vốn là đến để xem kịch nhưng tại sao cô cũng bị Quý Hồng mắng chửi luôn chứ.
Cô đáng lẽ chỉ nên là một người qua đường mà thôi! Cô cảm thấy mình rất vô tội, nằm không cũng trúng đạn.
Kiều Duyệt Nhiên một mực ở trong xe nức nở, khóc đến mức khó chịu.
“Con đừng khóc.
Vì loại người này mà khóc rất không đáng! Con cần phải biết, những gì bà ta nói đều không có ý nghĩa gì cả! Vì để đả kích con nên mới nói những lời đó thôi!”
Từ Thiến vỗ nhẹ lên tay Kiều Duyệt Nhiên và nói.
Vốn dĩ chỉ định xuống xe để đến gần xem Quý Hồng rốt cuộc là người như thế nào, nhưng ai ngờ Quý Hồng lại như biến thành chó điên, gặp người nào cắn người đó.
Dù Từ Thiến có khuyên thế nào đi nữa cũng không thể làm dịu đi vết thương cũng như những uất ức trong lòng của Kiều Duyệt Nhiên, cô đã biết trước sớm muộn gì cũng có một ngày Miêu Doanh Đông sẽ bị mất mặt vì chuyện này.
Về đến nhà, Từ Thiến liền gọi điện thoại cho Miêu Doanh Đông, kể cho anh nghe những việc đã xảy ra vào hôm nay, và cũng nói lại với anh những lời mà Quý Hồng đã mắng chửi Kiều Duyệt Nhiên.
Miêu Doanh Đông nhíu chặt chân mày.
Qua một lúc, anh gọi trợ lý vào, “Lát nữa cậu hãy đi cảnh cáo một người cho tôi, nói cho bà ta biết, nếu mà còn tiếp tục nói bậy nữa thì hãy tự ngẫm xem nửa đời sau bà ta còn muốn sống nữa hay không!”
Trợ lý nhận lệnh! Lúc trợ lý tìm được Quý Hồng, bà ta căm giận nói, “Hừ, kỹ năng giường chiếu của cô giúp việc nhỏ của cậu ta thật đầy sức dụ hoặc, có thể dụ dỗ đàn ông đến mức mất hết hồn phách!”
Miêu Doanh Đông tức giận ngồi xuống ghế, nhìn vào chiếc đĩa Kiều Duyệt Nhiên vừa mới đưa cho anh! Buổi chiều, tan làm anh liền về Miêu gia.
Vừa vào nhà anh liền hỏi, “Cô ấy đâu rồi? Sao lại không xuống ăn cơm?”
“Đang khóc ở trên lầu đấy! Đã khóc cả ngày rồi.”
Từ Thiến nói.
Miêu Doanh Đông vội vàng chạy lên lầu, anh gõ cửa.
“Duyệt Nhi ăn cơm thôi!”
Anh gọi.
Kiều Duyệt Nhiên vẫn dựa vào vách tường ở ngay cạnh giường mà khóc không ngừng.
Nếu không phải Từ Thiến níu giữ thì hôm nay cô đã quay về trường rồi, cô thật sự là không còn mặt mũi để đối mặt với anh nữa.
Tuy lời Quý Hồng nói rất khó nghe nhưng dù sao cũng là sự thật.
Cô đúng thật là người giúp việc của anh! Miêu Doanh Đông muốn vặn mở cửa thì phát hiện cửa đã bị khóa trái.
“Em không đói!”
Cô nói.
“Không đói cũng phải ra, nếu em không đi ra thì tối nay anh sẽ không về!”
Miêu Doanh Đông đứng ở ngoài nói.
Kiều Duyệt Nhiên bước xuống giường, đi ra mở cửa cho Miêu Doanh Đông.
Phòng cô không mở đèn, bất ngờ mở cửa, ánh đèn chiếu vào mắt cô, mắt cô đã vì khóc mà sưng như hột đào, sưng đỏ đến nỗi trông xấu vô cùng.
Miêu Doanh Đông đưa tay lên lau nước mắt cho cô, “Sao lại khóc ra nông nỗi này chứ?”
Kiều Duyệt Nhiên vẫn còn đang nức nở, cô cúi đầu xuống không nhìn vào anh.
“Phải chịu uất ức rồi à?”
Anh hỏi.
“Cũng không được xem như chịu uất ức gì, những lời bà ta nói đều là sự thật.”
Kiều Duyệt Nhiên cúi đầu, “Em vốn dĩ cũng cảm thấy khoảng cách giữa em và anh rất lớn, rất áp lực.”
“Thật tức cười! Bà ta chỉ là một người không liên quan, chỉ nói vài câu thì em liền xem như thật sao? Miêu Doanh Đông anh đây tìm người vợ như thế nào, mẹ anh còn không quản, bà ta quản nổi sao?”
Miêu Doanh Đông nói với Kiều Duyệt Nhiên.