Lần này Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng đến Ninh Thành, không phải vì chuyện của Cố Hành Cương, mà là vì vào tháng trước Đỗ Cẩm Minh đã nhiều lần mời họ đến, muốn đầu tư vào công ty của Cố Minh Thành, dĩ nhiên ông ta không đủ khả năng để làm việc đó, hơn nữa Cố Minh Thành trước giờ cũng không tùy tiện để người khác đầu tư vào công ty mình, vì nếu làm như vậy số cổ phần ban đầu lúc mới thành lập công ty sẽ bị chia nhỏ ra thành nhiều phần.
Đỗ Nhược đứng ngoài cửa im lặng lắng nghe, cô không nghe rõ cha mình đang nói gì, nhưng hình như cha gọi người đàn ông đẹp trai kia là “Cố tổng.”
Cố tổng?
Thái độ của cha trông rất nhiệt tình, ông còn hỏi “Cố tổng có con chưa?”
Thông thường trước mặt người khác, cha luôn rất ngạo mạn, nhưng khi đối diện với đôi vợ chồng này, ông lại cúi đầu trước họ.
Cho nên Đỗ Nhược đoán, người này nhất định là Cố Minh Thành—người duy nhất mà cha cô kính nể.
So với những người khác tướng mạo và dáng người của cha cô cũng được tính là không tệ, nhưng nếu so với Cố Minh Thành, thì họ khác nhau một trời một vực, không cùng đẳng cấp.
“Có hai đứa.”
“Tôi có một đứa con gái, nhưng có một đứa đã đính hôn.”
Mặt Đỗ Nhược đỏ lên, cha làm vậy là có ý gì?
Cố Minh Thành xoay nhẹ li trà bằng sứ cực kì mỏng trong tay mình rồi nói “Chuyện của bọn họ, tôi không quan tâm!”
Anh từ chối việc cha Đỗ Nhược muốn ghép đôi cô với con anh một cách dễ dàng, không cần suy nghĩ.
Sau đó cha bắt đầu bàn bạc về việc đầu tư, dĩ nhiên là Cố Minh Thành không cho phép ông đầu tư vào tập đoàn Minh Thành, hơn nữa còn nói một cách thẳng thừng “Còn về tập đoàn Minh Thành, hãy từ bỏ ý định đầu tư vào đó đi, bên ngoài tôi còn nhiều công ty con, ông có thể suy nghĩ lại.”
“Được được, chuyện của tập đoàn Minh Thành, dĩ nhiên là tôi không dám nghĩ tới nữa, ý tôi là tôi chỉ muốn đầu tư vào những công ty mà Cố tổng đã mua lại mà thôi, tôi tuyệt đối tin vào tầm nhìn xa trông rộng của Cố tổng, cho nên, tôi muốn bỏ tiền đầu tư vào công ty của Cố tổng, cũng được xem là chỉ bỏ tiền đầu tư một lần, nhưng luôn thu được lợi nhuận về sau.” Đỗ Cẩm Minh tăm tắp nghe theo.
Những nội dung tiếp theo mà hai người nói đến, Đỗ Nhược nghe không hiểu nữa, mục đích của cô chẳng qua chỉ là xem người cha đã sống cùng cô suốt hai mươi năm thôi.
Đúc lúc những ngày này, Hà Trại đã đưa Đỗ Nhược mười ngàn, để cô đi trả tiền cho Khương Triều Nguyên.
Bây giờ Đỗ Nhược không muống gặp Khương Triều Nguyên, bởi vì sự việc hôm đó, làm cô vừa buồn vừa tức, giống như một thiếu nữ đã đánh mất đi một món đồ quý giá, làm cô không còn mặt mũi đi gặp vị bác sĩ Cố mà cô thầm yêu.
Cho nên, cô đã để Hà Trại tự mình đi làm việc này.
“Em làm vậy là không đúng rồi, giấy nợ là do em viết, nếu là anh đi, anh ta nhất định sẽ không đưa giấy nợ cho anh. Anh biết anh ta vừa có tiền vừa có thế lực, nhưng nếu lỡ như, anh ta giữ lại giấy nợ của em thì sao?” Hà Trại nói.
Đỗ Nhược suy nghĩ lại cảm thấy những điều Hà Trại nói cũng có lí, suy cho cùng tờ giấy nợ là do cô dùng giấy trắng mực đen viết rõ ràng, phía sau còn lưu lại số điện thoại của cô, mười ngàn đối với Khương Triều Nguyên mà nói, có thể chẳng là bao nhiêu, nhưng đối với cô mà nói, đó là số tiền mấy tháng cô mới dành dụm được, có lẽ đích thân cô nên đi thì hơn.
Lần trước lúc đi ăn cơm, Hà Trại và anh đã biết được số điện thoại của Khương Triều Nguyên, chỉ là trước giờ cô chưa từng gọi điện cho anh ta mà thôi.
Trưa hôm đó, sau khi tan ca, Đỗ Nhược đi thay đồ rồi gọi cho Khương Triều Nguyên.
Sáng nay, Cố Hành Cương không có ca phẫu thuật ở bệnh viện, nên đã xem báo cáo cả buổi sáng, viết một chút luận văn, dù sao anh cũng có một chức vụ, cũng phải làm việc như bao người.
Thì nhận được điện thoại của Đỗ Nhược.
“Anh Khương, tiền mà lần trước em mượn anh, Hà Trại đã cho em, nên em muốn trả lại cho anh, không biết khi nào anh rảnh?” Đỗ Nhược nói chuyện vô cùng cẩn thận.
“Ai là anh của cô?”
Thời gian gần đây, tinh thần Cố Hành Cương không tốt, chính là từ sau lần đó, sau khi cưỡng hôn Đỗ Nhược, anh luôn có cảm giác chưa thỏa mãn.
Câu nói này của anh làm Đỗ Nhược không nói được gì, cô mới sửa cách xưng hô “Vậy ông Khương, khi nào ông rảnh, để tôi đem tiền trả ông!”
“Bây giờ cô đang ở đâu?”
“Tôi vừa tan ca, sắp đi ra trạm xe buýt, hay tôi gặp ông ở đó để trả tiền cho ông nha.”
Đầu dây bên kia chỉ trả lời “Ừ” một tiếng rồi lập tức gác máy.
Đỗ Nhược không biết mình đã làm gì đắc tội với anh.
Đỗ Nhược đang đứng ở trạm xe buýt để đợi anh, vai cô thì đeo một chiếc túi, tay thì cầm chiếc thẻ mà Hà Trại đã đưa cô.
Cô cứ đứng đợi xe của Khương Triều Nguyên tới, nhưng quay qua quay lại vẫn không thấy chiếc Audi A8 của anh ta, chỉ có một chiếc Maybach dừng lại ngay trước mặt cô, cửa sổ xe hơi mở, tiếng Khương Nguyên vang lên “Cô đang tìm gì vậy?”
Lúc này Đỗ Nhược mới định thần lại, nãy giờ cô cứ thập thò nhìn qua nhìn lại, dĩ nhiên là tìm anh rồi!
Cô đứng bên ngoài cửa sổ xe hơi cầm chiếc thẻ của mình ném lên ghế phụ trong xe của Cố Hành Cương, rồi quay mặt ra sau, mặc kệ Cố Hành Cương, gương mặt cô lúc này như muốn nói với anh “Chuyện tiền bạc đã giải quyết xong, không mong sẽ gặp lại anh.”
Cố Hành Cương cứ nhìn theo cô, anh chưa từng gặp người phụ nữ nào như cô, thật không biết điều.
Đỗ Nhược đột nhiên nhớ ra, cô vẫn chưa lấy lại giấy nợ của mình, cô sợ anh sẽ đi mất, vội vã nói “Tờ giấy vay mượn của tôi đâu?”
Cố Hành Cương tìm trong xe một hồi rồi nói “Không tìm thấy!”
Rồi anh nhặt chiếc thẻ nằm trên ghế phụ của mình lên, trả cho Đỗ Nhược “Đợi tôi tìm được tờ giấy đó, cô hẵng trả tiền cho tôi!”
Đỗ Nhược chau mày, bây giờ cách thời hạn mười ngày chỉ còn ba ngày, nhỡ như để quá mười ngày, thì chẳng phải lãi mẹ đẻ lãi con sao, cô cảm thấy nếu phải trả thêm tiền lãi như vậy, thì cô quá thiệt thòi “Vậy thì đây là lỗi của ông Khương rồi, không phải là tôi không chịu trả tiền cho ông, mà là ông tự gia hạn, vậy bắt đầu tính từ hôm nay.”
“Được!”
Đỗ Nhược cảm nhận được giọng hậm hực, sắp nổi giận của anh, cô thầm nghĩ: Tôi đã đụng chạm gì đến anh rồi, rõ ràng tôi đang nhúng nhường anh, anh nổi giận gì chứ?
Thế là sau khi lấy lại chiếc thẻ của mình, Đỗ Nhược quay đầu bỏ đi, mặc kệ Cố Hành Cương.
Cố Hành Cương nhìn vào kính chiếu hậu thấy được biểu cảm đó trên khuôn mặt Đỗ Nhược. Anh lạnh lùng “Hừ” một tiếng rồi lái xe bỏ đi, anh còn nhìn vào tờ giấy nợ để trước xe.
Chạy được một đoạn khá xa, anh vẫn còn nhìn vào kiếng chiếu hậu, Đỗ Nhược cứ như vậy bỏ đi, đợi một lúc khá lâu, anh mới quay đầu lại, thở dài.
Cố Hành Cương tỏ vẻ khinh thường nhìn vào kiếng chiếu hậu, anh lười lắm rồi không muốn nhìn theo cô nữa.
Tâm trạng anh hôm nay không được tốt.
Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng đến rồi, họ ở trong căn phòng sang trọng dành cho tổng thống ở khách sạn Hilton. Tối nay họ muốn gặp anh.
Lúc Cố Hành Cương tới, Cố Minh Thành vừa từ nhà vệ sinh đi ra, mặt trên người chiếc áo choàng tắm màu trắng, đang lau tóc của mình, sau khi mở cửa cho Cố Hành Cương, anh ngồi lên chỗ để tay của ghế sô pha, hai cánh tay thì được quấn lại, lưng anh rất thẳng, cứ như vậy dò xét Cố Hành Cương.
Một lúc sau, Khương Thục Đồng cũng mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng đi ra, thấy Cố Hành Cương đến, cô liền biết Cố Minh Thành gọi con đến là có việc.
Cô đứng cạnh Cố Hành Cương, ngước đầu lên, đôi tay ôm lấy cánh tay Cố Minh Thành, nói với Cố Minh Thành: “Em đi ngủ trước đây, em đợi anh trong phòng đó!”
Cố Minh Thành nghe xong câu nói đó của Khương Thục Đồng dường như biến thành một người khác, anh vuốt mặt cô rồi nói “Ừ, ngoan đi!”
Sau đó Khương Thục Đồng đi vào phòng.
Chắc chắn là hai người mới tắm chung với nhau, vì lúc nãy Cố Minh Thành đã sấy tóc cho Khương Thục Đồng.
“Còn có con ở đây đó, cha mẹ tưởng mình đang ở núi Hymalaya không có ai, nên thân mật với nhau vậy sao?” Cố Hành Cương trêu.
“Làm con gai mắt à? Nếu con cảm thấy khó chịu, con cũng có thể đi tìm cho mình một người đẹp!”
“Chuyện bạn gái, cha có chút hiểu lầm.”
“Con nghĩ quá nhiều rồi!” Cố Minh Thành điềm tĩnh trả lời, “Ta đến đây, không phải vì chuyện của con, mà là vì Đỗ Cẩm Minh muốn đầu tư, nên ta đến để nói với con một tiếng, sau này nhất cử nhất động của người này, con giúp ta để ý một chút.”
Cố Hành Cương gật đầu nói anh hiểu rồi.
Ngày hôm sau, Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng muốn quay về Hải Thành, nên đã để Cố Hành Cương tiễn họ về.
Khi hai người vừa từ trên khách sạn xuống lầu, đúng lúc xe buýt của Đỗ Nhược cũng chạy ngang đó.
Cô lại nhìn thấy cặp vợ chồng trai tài gái sắc đó, điều làm cô cảm thấy kì lạ hơn là còn có Khương Triều Nguyên ở đó.
Ơ, anh ta quen biết với vợ chồng Cố tổng sao?
Cô nhìn thấy Cố Hành Cương mở cửa xe cho vợ chồng Cố Minh Thành, khởi động chiếc Maybach rồi chạy đi mất.
Đỗ Nhược nghĩ mãi cũng nghĩ không ra, rốt cuộc họ có mối quan hệ như thế nào.
Trưa hôm sau, cô tăng ca, nên ở lại công ty khá lâu, lúc tan ca, đã là hai giờ chiều.
Đúng lúc gặp Cố Hành Cương từ bên ngoài đi vào, nên hai người vô tình đụng mặt nhau.
Cố Hành Cương vốn không muốn giải thích, cũng không muốn che giấu chuyện gì, nên anh thản nhiên đi ngang qua người Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược dừng chân lại, quay đầu lại hỏi “Ông Khương, ông quen biết Cố tổng sao?”
Cố Hành Cương trên người mặc một chiếc áo khoác cao cấp, một tay đưa vào túi, nghiêng nghiêng đầu nhìn “Sao? Cô thích Cố tổng rồi à?”
“Tôi không có ý này.”
“Cố tổng đã có vợ rồi, cả đời này ngoài vợ ông ấy ra, ông ấy sẽ không ngắm nhìn người phụ nữ nào khác! Đã “miễn dịch” với phụ nữ, cho nên, cô nên bỏ cuộc đi.” Cố Hành Cương lại nghĩ đến cảnh tối qua, cha mẹ anh ân ái trước mặt anh.
“Không phải mà, tôi xem và kính trọng Cố tổng như bậc cha chú, tại hôm qua, tôi thấy ông đứng trước cửa khách sạn tiễn họ, cho nên tôi chỉ muốn biết ông có quen biết họ không hay thôi.” Đỗ Nhược quả thật rất tò mò về Cố Minh Thành, cộng thêm việc cha cô lại đón tiếp và đối xử nhiệt tình với Cố Minh Thành như vậy, làm cô nhất thời quên mất sự khó chịu mà thường ngày cô đối với Khương Triều Nguyên, cô muốn tìm hiểu để thỏa mãn sự hiếu kì của mình.
“Quen.”
“Thật sao?” Đỗ Nhược đột nhiên vui hẳn lên.
“Phải. Tôi là…tài xế của họ.” Cố Hành Cương nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đã cho “Khương Triều Nguyên” một thân phận thích hợp, với lại anh cũng có ý nghĩ muốn chọc Đỗ Nhược, nếu trước đây anh lừa cô là vì tình thế ép buộc, thì lần này là anh cố tình, anh chính là muốn chọc ghẹo cô.
“Tài xế sao?” Đỗ Nhược từ trên xuống dưới nhìn Cố Hành Cương một lượt như đang dò xét anh.
Nhìn dáng vẻ này của anh ta không giống như tài xế, xem đi xem lại cũng cực kì phong độ như người có thân phận cao quý, vừa giàu có vừa sang trọng, người như anh ta, sao có thể là người có gia cảnh bần hàn đi làm tài xế cho người ta được?”
Nhưng ngoài tài xế ra, Đỗ Nhược không tìm được lời giải thích nào hợp lý hơn.
Vả lại, nếu anh ta là tài xế của Cố Minh Thành, thì mọi chuyện sẽ được sáng tỏ.
Audi a8 đã rất đắt, anh ta lại có thêm một chiếc Maybach, quá nhiều xe đắt tiền, trừ phi là nhân vật lớn như Cố Minh Thành, mới có nhiều xe đắt tiền ở khắp nơi, còn nữa, nếu như vậy thì việc tại sao hôm nay anh ta ra vào tập đoàn Lam Cương cũng là việc dễ hiểu, còn hôm đó nữa, lúc cô và Hoắc Đông xảy ra xung đột, xe của anh ta đúng lúc dừng ngay bãi đậu xe, thì ra là tài xế của ông chủ, nên mới có thể ra vào chỗ này một cách dễ dàng.
Nhưng vẫn còn một chuyện này, Đỗ Nhược không tài nào hiểu được, nếu anh ta chỉ là một tài xế, sao được phép sống ở một nơi vừa thanh nhã lại vừa cao quý như biệt thự Bán Sơn được?