Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 191

Tác giả: Độc Bạch Đích Tiểu Mã Lệ
Chọn tập

Trên bản tên nhân viên ghi là:Jiaxun.gu。

Khương Thục Đồng sửng người,không biết anh ta họ “Cốc” Hay là họ “Cố”。

Nếu như là họ Cố,vậy đúng là quá trùng hợp rồi,Khương Thục Đồng suy đoán,anh ta chắc chắn họ Cố,không thôi,hôm đó anh ta nhìn thấy Khương Thục Đồng điền tờ giấy quyết định khai sinh,vì sao cố tình hỏi cha của đứa trẻ có phải họ Cố không?

Có thể với người họ Cố đó có một qua cuộc dây dưa,cho nên,Khương Thục Đồng đối với những người họ Cố,cũng có chút tình cảm。

Khi nhìn thấy Cố tiên sinh này bước ngang qua bản thân,Khương Thục Đồng đã nhìn rất lâu vào hình dáng mặc áo bác sĩ của anh ta。

Cao to,đẹp trai,có một khí chất kiêu ngạo,không nói nhiều,có thể chuyện gì cũng không để trong lòng,cho nên trên mặt không có nhiều biểu tình。

Cố tiên sinh này một lần nữa đến thăm Khương Thục Đồng và đứa con của cô ta,là sau hai ngày,đến cùng một người phụ nữ,Cố tiên sinh nói đây là bạn gái của anh ta,hai người đang bàn chuyện kết hôn rồi,bạn gái đối với đứa trẻ sơ sinh cũng rất thích。

Bạn gái cũng là người hoa,đều không biết nói tiếng hoa。

Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu khỏe mạnh của Cố Hành Cương,bạn gái của Cố đã bế lên hôn,nói một câu,cô ta muốn làm mẹ nuôi của đứa bé。

Trong lòng Khương Thục Đồng nghĩ,chủ ý này của cô ta cũng tốt đó,dù sao cũng là Cố tiên sinh đã cứu bản thân và đứa con,cái ơn cứu mạng này,con trai gọi anh ta là cha nuôi,anh ta hoàn toàn có thể chịu được。

Cô ta nghiêm túc trả lời,nói là sau này họ chính là cha mẹ nuôi của đứa trẻ。

Sau đó Khương Thục Đồng rất nghiêm túc hỏi toàn bộ họ tên của Cố tiên sinh,Cố tiên sinh nói rồi,nhưng anh ta không biết viết chữ hoa,Khương Thục Đồng đã viết nhiều chữ cùng âm khác chữ cho anh ta xem,anh ta chỉ vào tên cuối cùng nói:Tên này。

Cố Gia Huấn,tên của anh ta。

Đối với chuyện trở thành cha nuôi,anh ta không bày tỏ thái độ,im lặng chấp nhận,không có biểu hiện như rất bất ngờ,rất bình tĩnh。

Sau khi Khương Thục Đồng xuất viện quay về nhà,là anh ta và bạn gái hai người đưa về,còn nói một mình Khương Thục Đồng chăm sóc con ở nước ngoài không dễ chút nào,có gì cần giúp đỡ thì lên tiếng。

Cố Gia Huấn vẫn như cũ không nhiều lời。

Thời gian của Khương Thục Đồng bắt đầu bận rộn chăm sóc con,những việc trong tiệm,cô ta vẫn xử lý,chỉ là không đến hiện trường thôi,dù sao trước đây cũng chăm sóc cho Khương Đoá Mễ một thời gian rất lâu,cho nên,đối với chuyện chăm sóc con, không lạ tí nào。

Sữa mẹ của cô ta nhiều,khi bú sữa,áo ngực từ kích cỡ c trực tiếp lên kích cỡ d+。

Có khi Khương Thục Đồng cho con bú,thì không nhịn được lại nhớ đến thời gian cô ta và Cố Minh Thành ở bên nhau。

Vẫn còn đỏ mặt。

Người đàn ông này,khiến người ta khi nào cũng không chống cự nổi。

Cô ta cứ ngây người như mất hồn。

Gương mặt của đứa trẻ rất đẹp,trắng trẻo bụ bẫm,vì đang bên nước Đức,tên tiếng hoa không thường dùng,cô ta lại đặt cho con một tên tiếng anh – – Tên Ken。

Khương Thục Đồng rất thích cái tên này,gọi vào trong trẻo lại dễ nghe,rất có khí thế của nam tử hán,bình thường cô ta sẽ gọi con là Ken,tên Cố Hành Cương hầu như không sử dụng đến,từ từ,Ken đối với cái tên này cũng có chút phản ứng,biết là đang gọi bản thân。

Khi Ken được tám tháng,Khương Thục Đồng dẫn con về nước một lần,để nhập hộ khẩu。

Nhưng Ken luôn ho không dứt,giống như là triệu chứng của bệnh cảm,lại giống như không phải。

Sự nhảy cảm của mẹ khiến Khương Thục Đồng cảm thấy,đứa con chắc không đơn giản chỉ là ho。

Đúng lúc Adam đã đến nhà của Khương Thục Đồng,anh ta đi làm chắc chắn sẽ chạy qua nhà của Khương Thục Đồng,anh ta có khi cũng đến thăm đứa trẻ,Ken và anh ta chơi rất vui vẻ,rất thích người cha nuôi này。

Bởi vì anh ta là bác sĩ,tuy nhiên là bác sĩ của khoa não và tim,nhưng mà đối với những triệu chứng này,chắc chắc cũng hay gặp được,Khương Thục rất khẩn trương hỏi anh ta。

Adam lấy ra ống nghe trên người giúp Ken cám bệnh,khẳng định nói,“Hen suyễn bẩm sinh ở trẻ em。”

Khương Thục Đông liền té xuống giường,sao lại như vậy,bản thân luôn chăm sóc cho con rất tốt mà,sao con lại bị hen suyễn chứ?Nước mắt của cô ta liền từ khoé mắt rơi xuống,sao cũng không dừng được。

Không gì tồi tệ hơn khi biết được con trai của mình lại bị bênh như thế này,dù sao Ken cũng là miếng thịt rơi xuống từ trên người cô ta。

Nói một câu ích kỷ,cô ta đới xử với Ken tốt hơn gấp mười lần với Khương Đoá Mễ,vì tình cảm nhiều hơn,nếu như không phải phát ra từ trong lòng,dù cho có cố tình đi nữa cũng không làm được như vậy。

Cũng giống như lần trước,cô ta từ bênh biện bước ra,khi đó nhìn thấy biểu hiện của Adam cũng giống như vậy,động tác nắm lấy được đứa con là do bản năng đó。

Nếu như là Khương Đoá Mễ,cô ta không thể nào làm ra động tác đó được,bởi vì sâu thẳm trong lòng,cô ta đã nhận định Khương Đoá Mễ không phải là con của cô ta。

Khương Thục Đồng chùi đi nước mắt,“ Tôi muốn dẫn con đến bệnh viện kiểm tra,nói không chừng anh đã kiểm tra sai。”

“ Không thể nào sai được。” Adam nói chắc chắn như đóng định vậy。

Khương Thục Đồng như muốn nổi cáo lên,đến nổi một sự hoang tưởng sâu thẳm trong lòng,cũng bị anh ta dập tắt。

“Anh sai rồi,chính anh đã sai!” Khương Thục Đồng đứng lên,gào thét với Adam,cô biết bản thân không bình tĩnh cho lắm,nhưng mà đối mặt với bệnh tình của con trai mình,vẫn không kìm chế được。

“Tôi cũng như vậy,hen suyễn bẩm sinh。Triệu chứng khi con nhỏ của tôi không khác nào như Ken,loại bệnh này không thể trị dứt điểm,chỉ có thể mỗi lần đến là trị liệu thôi,có thể tuỳ theo năm tháng trưởng thành,sức khỏe khỏe mạnh mới có thể cải thiện được,nhưng không thể trị dứt điểm!Sau khi tôi lớn lên luôn quan tâm đến bệnh này。Cha của đứa trẻ có hút thuốc không?” Giọng nói cuối cùng của Adam đã từ từ bình tĩnh lại。

Khương Thục Đồng vẫn chưa có thể bước ra từ sự chấn động trong câu nói của Adam。

Tiếp theo nước mắt của Khương Thục Đồng lại rơi xuống,giấy phút đó,cô ta rất hận Cố Minh Thành,rõ ràng hút thuốc,lại khiến cô ta có thai,có thể anh ta đã tự nghĩ rằng không thể nào có con được。

Anh ta mặc sức sảng khoái,đứa con lại gánh chịu sự đau khổ này trong suốt cuộc đời。

Khương Thục Đồng chùi đi nước mắt của bản thân,nói,“Đúng。Anh ta hút thuốc rất dữ dội。”

“Vậy thì đúng rồi。Tôi dẫn cô đến bệnh viện kiểm tra,có một loại thuốc xịt gọi là Ventolin,cô thường xuyên chuẩn bị để đó,để dùng khi cần đến。Đi thôi,đến bệnh viện,nhờ bác sĩ giúp cô kiểm tra,sau đó mới lấy thuốc。” Giọng nói của Adam luôn bình tĩnh。

Tuy rằng có thuốc tốt hơn đi nữa cũng không thể bình phục nỗi đau trong lòng của Khương Thục Đồng,và suy sụp khi nghe thấy đứa con bị hen suyễn bẩm sinh。

Cô ta thà rằng đứa con cứ khỏe mạnh như vậy。

Nếu như có thể để cho đứa con khỏe mạnh,cô ta thà sống ít lại hai mươi năm。

Hôm nay,con người cô ta cảm thấy vô cùng đau khổ và tuyệt vọng。

Bế theo con ngồi trên xe của Adam,cũng chưa từng hận qua Cố Minh Thành như hôm nay。

Cô ta cắn răng đến đau。

Đã đến bệnh viện,bác sĩ khoa nhi đã chụp phim x quang,quả nhiên đúng như Adam nói,là hen suyễn bẩm sinh ở trẻ em,khi lớn lên,cơ thể tốt hơn,cũng có thể suy giảm lại,nhưng không thể trị dứt điểm。

Nguyên nhân của loại bệnh này thông thường là:Do di truyền,yếu tố như cha mẹ của đứa trẻ hút thuốc。

Khương Thục Đồng một lần nữa oán hận Cố Minh Thành。

Bác sĩ đã kê thuốc do Adam nói,Khương Thục Đồng đã mua mấy hộp,chuẩn bị khi cần dùng đến。

Về đến nhà,Khương Thục Đồng bế đứa con vào lòng tiếp tục rơi nước mắt。

Trong bụng cứ nghĩ là có con rồi mọi chuyện sẽ mãn nguyện,nhưng không nghĩ đến đứa con phải chịu sự đau khổ như thế này。

Nước mắt cứ rơi,không nói chuyện。

Tuy rằng đứa con này bị hen suyễn bẩm sinh,nhưng cũng không thể cản lại tính bướng bỉnh của trẻ。

Cơn hen suyễn lâu lâu cũng sẽ phát bệnh,từ khi lần trước phát bệnh qua một lần,cũng không tái phát nữa,tuần suất cũng không cao lắm,Khương Thục Đồng cảm thấy an ủi。

Thằng bé quá bướng bỉnh,lục tung khắp nơi những đồ vật trong nhà,vẫn chưa biết đi,cứ bò bò khắp nơi thêm nhiều phiền phức cho mẹ,bời vì thằng bé bị hen suyễn,cho nên Khương Thục Đồng cũng không là mắng đứa con,dù sao nhìn thấy đứa con hoạt bát như vậy,cô ta đã vui lòng rồi。

Quan hệ giữa cô ta và Adam càng ngày càng tốt,dù sao Adam là người đàn ông duy nhất bên cạnh Khương Thục Đồng。

Từ từ,Ken đã biết gọi “Mummy” rồi,bởi vì Adam là cha nuôi của thằng bé,cho nên,sẽ gọi anh ta là “Daddy”,bộ dạng í a í ớ học nói chuyện vô cùng đáng yêu,càng được người thích。

Khương Thục Đồng cảm thấy cách gọi này có chút kỳ lạ,nhưng cho Adam làm cha nuôi của đứa con,khi đó do cô ta thật sự đồng ý mà。

Cô ta không nhịn được hỏi Adam,“Bạn gái của anh đâu?Sao lâu như vậy tôi cũng không nhìn thấy cô ta?”

“Chia tay rồi!”

Khương Thục Đồng thấy ngạc nhiên,trong ấn tượng của cô ta,nam nữ một khi bên nhau,cả đời này cũng sẽ không chia lìa,hơn nữa khi đó nhìn thấy Adam và bạn gái cũng rất tốt mà,sao lại đột nhiên chia tay chứ?

Sau đó cô ta đã hỏi đến cùng。

Dù sao Adam cũng theo tư duy của người phương tây,anh ta trả lời,“Sao lại nhiều vì sao như vậy chứ,chỉ là không muốn bên nhau rồi,thì chia tay,kết hôn rồi cũng có thể ly hôn mà,chưa kể cũng chỉ là bạn trai bạn gái thôi。”

Khương Thục Đồng cảm thấy cũng đúng,có thể suy nghĩ của cô ta qúa truyền thống rồi。

Nhưng mà,anh ta thực sự là bạn chơi tốt của đứa con,đứa con vẫn chưa đến một tuổi,cả ngày cứ bò theo sau anh ta gọi “Daddy” “Daddy”,anh ta làm con diều cho thằng bé,làm máy bay,đây là những đồ chơi mà bé trai thích,Khương Thục Đồng toàn bộ đều không biết làm,đương nhiên thấy vui hơn khi cho người khác làm。

Tuy rằng anh ta không thường xuyên đến nhà của Khương Thục Đồng,nhưng đứa con cảm thấy anh ta là một phần quan trọng trong nhà của Khương Thục Đồng。

Mỗi ngày thức dậy thì nói,“Mummy”,tìm “Dady。”

Khương Thục Đồng cười không được khóc cũng không được,thời gian lâu rồi cũng từ từ quen。

Dù sao đứa con cũng gần một tuổi rồi,vẫn chưa nhập hộ khẩu cho con,vốn dĩ tính dẫn theo con cùng nhau đi đó,nhưng luôn cảm thấy bất tiện,hơn nữa,cô ta chỉ về nước mấy ngày。

Suy nghĩ lại,chỉ có thể giao đứa con cho Adam,không ngờ là mấy ngày nay anh ta đang nghỉ phép,dùng ánh mắt kiêu ngạo không muốn nhìn thế giới thô tục này nói một câu,hờ hửng nói một câu,“không vấn đề!Chuẩn bị sữa là được rồi。”

Bởi vì đứa con bị hen suyễn bẩm sinh,Khương Thục Đồng cảm thấy rất có lỗi với Ken,cho nên,gần một tuổi rồi, đứa con vẫn còn đang bú sữa,Khương Thục Đồng tính là cho tự nhiên bỏ sữa,dù sao cô ta cũng không cần đi làm。

Cứ như vậy,đã để lại lương thực cho con,Khương Thục Đồng lấy theo giấy khai sinh của con,thì quay về nước。

Từ sau khi sinh con,cách ăn mặc của Khương Thục Đồng cũng đã thay đổi,mái tóc cột ở phía sau,cách ăn mặc cũng từ mặc quần áo đi làm đã thay đổi thành quần áo thể thao,tiện cho việc chăm sóc con,hơn nữa,Khương Thục Đồng cảm thấy mặc như thế này,thực sự rất thoải mái。

Lúc đầu chỉ thấy tiện,từ từ lại biến thành một phong cách,cô ta cảm thấy,theo tuổi từ từ tăng lên,cô ta ăn mặc như thiếu nữ cũng rất tốt chứ,sau khi sinh con,cân nặng của cô ta không hề tăng lên,trái lại đã gày lại mấy kg,có thể dinh dưỡng đã cho hết con。

Trang phục thể thao cộng thêm nón lưỡi vịt,với Khương Thục Đồng trước đây hoàn toàn như hai người。

Đương nhiên là quay về nhà của Khương Lịch Niên,Khương Lịch Niên hiện nay vẫn chưa biết cô ta đã sinh con,cũng không biết đột nhiên cô ta quay về để làm gì。

Nhưng mà,cha con gặp mặt,vẫn rất thân thiết。

Hai người trong nhà trò chuyện。

“Có biết tình trạng hiện nay của Cố Minh Thành không?” Khương Lịch Niên hỏi。

Dù cho Khương Thục Đồng không nhắc,nhưng cha cũng sẽ nhắc đến。

Dù sao Khương Thục Đồng ra nước ngoài cũng vì người đàn ông này。

Khương Thục Đồng cúi đầu uống trà,“Không biết,không có liên hệ。”

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky