Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 289

Tác giả: Độc Bạch Đích Tiểu Mã Lệ
Chọn tập

Cố Minh Thành cuối cùng biết được vết sưng đỏ trên đầu gối Khương Thục Đồng từ đâu ra rồi, xem ra đã không phải một hai ngày rồi.

Anh đi vào trong.

Khương Thục Đồng nhìn thấy anh, vừa kinh ngạc vừa xấu hổ.

Cố Minh Thành kéo Khương Thục Đồng đứng lên, đi đến bên ngoài nhà giam, đè Khương Thục Đồng vào tường hôn điên cuồng.

Hôn trượt lên khóe môi cô, mặt cô, sau gáy của cô.

“Đi lấy sổ hộ khẩu, anh và em đi đăng ký!” Cố Minh Thành dùng giọng khàn đặc nói bên tai Khương Thục Đồng.

Từng ở giữa cha và Khương Thục Đồng, cảm thấy áy náy với cha, cảm thấy tình yêu đối với Khương Thục Đồng, làm Cố Minh Thành quyết định không đi đăng ký, nhưng thời khắc này, anh cảm thấy, tình yêu đối với Khương Thục Đồng đã sâu nặng vượt qua cả cha rồi!

Anh bất chấp rồi!

Qua chuyến đi ở Bern, Khương Thục Đồng đối với giấy chứng nhận kết hôn ngược lại rất hờ hững, một tờ giấy chứng nhận không bằng hai người thật lòng yêu nhau.

Từng xem trọng giấy chứng nhận kết hôn như vậy, thông qua chuyện tâm sự thân mật với Adam, thông qua chuyện trước mặt Cố Thanh Nguyên cân nhắc đắn đo với bản thân mình, cô cảm thấy, một tờ giấy chứng nhận không quan trọng nữa rồi, quan trọng là, quan hệ giữa cô và Cố Thanh Nguyên vẫn chưa được hòa giải, lại một mực để tâm những chuyện nhỏ nhặt, hoài nghi tấm lòng Cố Minh Thành đối với cô.

Nhưng lần này, cô sẽ không vậy.

Đời người, khó có được một cuộc tình cuồng nhiệt mãnh liệt

Cô và Cố Minh Thành đã yêu, đã hy sinh bản thân, vậy là đủ rồi!

Vả lại bây giờ, Cố Minh Thành cuối cùng cũng nói ra muốn cùng cô đi đăng ký kết hôn, cô rất được an ủi.

Có điều, cô cảm thấy, bây giờ không phải là lúc.

Cô phải cảm động được Cố Thanh Nguyên, bây giờ cô cũng cảm thấy, muốn làm giấy kết hôn, nhất thiết phải có được sự chúc phúc của Cố Thanh Nguyên, như vậy mới là mỹ mãn.

Khương Thục Đồng trưởng thành rồi, cùng với Cố Minh Thành ở bên nhau, không suy tính thiệt hơn nữa.

Cô cười nhìn Cố Minh Thành.

Sau khi hai người lên xe, Cố Minh Thành bảo cô sau này đừng quỳ nữa.

Khương Thục Đồng không nói gì, phải làm sao mới cảm động được Cố Thanh Nguyên đây? Khúc mắc của anh đối với bản thân và với cha đã rất sâu sắc.

Cố Minh Thành tối nay rất dịu dàng rất dịu dàng, đây mới là vợ chồng hòa hợp, ân ái bên nhau.

Trong cơn cực khoái, Khương Thục Đồng toàn thân hết sức lực, đầu cô đè lên cổ tay Cố Minh Thành, Cố Minh Thành hơi ôm cô, toàn thân kiệt sức, ánh mắt lờ đờ, nói một câu bên tai Cố Minh Thành, “Chồng yêu!”

Cuối cùng cũng nói rồi.

Cuối cùng cũng gọi anh như vậy rồi!

Không còn giả vờ, cũng không chút nịnh nọt, là từ trong đáy lòng phát ra.

Nụ hôn cưng chiều đó của Cố Minh thành đáp lên mặt cô, “Ngoan, vợ yêu”

Chuyện của Cố Thanh Nguyên vẫn luôn tồn tại giữa hai người, luôn tưởng rằng hai người này cả đời, dù sống cùng nhau, dù có ân ái hơn nữa, nhưng cô vẫn phải cẩn thận tỉ mỉ và nịnh hót.

Nhưng, bây giờ, sẽ không vậy nữa!

Sau khi câu nói “chồng yêu” phát ra từ đáy lòng, dường như những khúc mắc giữa hai người đã tan biến rồi.

Ngày hôm sau, lúc Cố Minh Thành thức dậy, Khương Thục Đồng cũng thức dậy rồi!

Cô đứng dưới giường mặc áo sơ mi cho Cố Minh Thành, cài nút áo là từ dưới cài lên, ngón tay Khương Thục Đồng rất đẹp, dù sao cũng là tay của nhà thiết kế mà, lúc cài đến nút thứ ba bên trên, tay Khương Thục Đồng dừng lại, ngẩng mặt nhìn Cố Minh Thành.

“Nhìn gì vậy?” Cố Minh Thành hỏi.

Hai người bây giờ, là loại cảm xúc rất tình tứ thân mật, trong mắt đều là tình ý sâu đậm không thể phai nhòa.

Nhìn nhau không chán, trong mắt không còn người nào khác nữa.

Lúc này, dù Ken có chạy vào, đoán là hai người đều cảm thấy rất dư thừa.

Tay Khương Thục Đồng dừng ở vị trí nút áo thứ ba, không động đậy nữa, bàn tay dán chặt vào ngực anh.

“Người ta nói, vị trí nút áo sơ mi thứ ba của đàn ông là vị trí của trái tim, trái tim của Cố tổng, đang chứa ai vậy?” Khương Thục Đồng ngẩng mặt hỏi anh.

Cố Minh Thành bổng chốc đổi lại nắm lấy tay Khương Thục Đồng. “Trong lòng anh có ai, bà Cố không rõ sao?”

Khương Thục Đồng nhìn anh, nụ cười trên khóe môi, không nói gì, giúp anh cài nút áo, đầu dựa vào ngực anh, “Không được ra ngoài làm bậy với người phụ nữ khác!”

Tay đấm nhẹ lên ngực anh.

“Em cũng biết bốn năm nay anh không hề dính với người phụ nữ khác, hà tất bây giờ nói vậy?” Cố Minh Thành trả lời.

Khương Thục Đồng lại đỏ mặt, xem ra, lời nói hôm qua, anh đều nghe cả rồi!

Cố Minh Thành hôm nay rất không muốn đến phòng làm việc, anh bây giờ thấm thía được sức lợi hại của sự mê hoặc rồi.

Lúc trước tuy là mỗi ngày đều sống cùng nhau, nhưng thời gian hai người giận dỗi quá nhiều, những lúc mở lòng hoàn toàn như thế này, đã ít còn ít hơn.

Muốn để Khương Thục Đồng cùng anh đến công ty, nhưng cô muốn đến xưởng của mình.

“Bà Cố không sợ lại có cô gái khác gửi thư tình cho chồng em sao?” Cố Minh Thành trêu chọc cô.

“Vậy thì để cô ta gửi thử đi” giọng nói của Khương Thục Đồng bây giờ, mới có chút kiểu cách của vợ chính thức.

Tâm trạng Cố Minh Thành rất tốt, lúc lái xe đều huýt sáo.

Rất nhanh đã đến văn phòng rồi, Vinh Trăn lại đang đợi anh.

Đã là tháng mười rồi, trời đã chuyển lạnh, Cố Minh Thành mặc thêm một lớp áo vest bên ngoài chiếc áo sơ mi.

Đồ vest anh mặc bên ngoài và đồ vest anh mặc trong phòng làm việc là khác nhau, ra ngoài mặc dày một chút, trong văn phòng thì tương đối mỏng nhẹ.

Lúc từ ngoài vào cửa, anh vừa cởi đồ, treo trên móc treo đồ, chuẩn bị lấy bộ khác xuống.

Chính là cái động tác này, làm Vinh Trăn vô cùng mê mẫn, tưởng chừng như rất thèm thuồng anh rồi.

Hai con mắt nhìn chằm chằm vào Cố Minh Thành.

Cố Minh Thành vô tình nhìn qua, liền nhìn ra được.

“Cô nhìn tôi như vậy, vợ tôi sẽ tức giận đấy! Có chuyện gì, nói!” đối với sức hút của bản thân, Cố Minh Thành cũng tương đối nắm chắc sự tự tin.

Vừa nhắc đến Khương Thục Đồng, Vinh Trăn vừa xót xa vừa đố kị.

Liền nghĩ đến buổi chiều hôm đó, cô ngồi dưới lầu, nghe thấy trên lầu có tiếng rên rỉ của phụ nữ truyền xuống, liền nghĩ đến hôm đó lúc cô ra ngoài, nhìn thấy Khương Thục Đồng nũng nịu bị Cố Minh Thành hôn.

“Cố tổng, chuyện đầu tư…” Vinh Trăn đến chổ của Cố Minh Thành, không có chuyện nên tìm chuyện nói.

“Chuyện đầu tư, tìm phó tổng đầu tư cấp dưới tôi mà bàn, bàn xong rồi hãy đến bàn với tôi! Bây giờ tôi gọi điện thoại cho anh ta. Tôi bây giờ là người đã có vợ, phải giữ thân trong sạch!” Cố Minh Thành nói xong liền gọi điện thoại.

Kể từ hôm qua Khương Thục Đồng quỳ trước mặt Cố Thanh Nguyên, sau khi dùng tinh thần bi thương mà dũng cảm nói xong câu “anh ấy chưa từng dính lấy người phụ nữ khác”, phút chốc gáng Cố Minh Thành vào một vị trí thanh cao, không dục vọng, nếu như bây giờ anh cùng bất cứ người phụ nữ nào khác dây dưa lôi thôi, căn bản có lỗi với vợ anh đã đánh giá cao anh như vậy.

Trong lòng có quy phạm đạo đức cao như vậy, bản thân sao có thể không tuân thủ.

Ngẩng đầu ba tấc có thần linh!

Khương Thục Đồng đến xưởng, trước kia lúc đến công xưởng, trong lòng luôn cảm thấy run sợ, không thật tế, nhưng bây giờ, cô cảm thấy mình đã mở lòng, bất cứ người nào cũng không đánh gục được.

Cô tình nguyện cả đời này, cùng anh ân ái đến già, không chịu sự ly gián của bất cứ ai.

Cứ như vậy yên bình yêu anh cả đời.

Điện thoại của Cảnh Thụy gọi đến, nói anh muốn đến Hải Thành một chuyến, dù sao thì hai người vẫn còn hợp tác làm ăn.

Khương Thục Đồng rất bình tĩnh nói, “Cảnh tổng, xin lỗi, tôi kết hôn rồi, từ nay về sau, tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với chồng tôi, nếu như anh đơn thuần đến để bàn chuyện nghiệp vụ tôi rất hoan nghênh, nếu như còn có mục đích khác, vậy thứ lỗi tôi không đón tiếp!”

Cảnh Thụy nghe xong, trầm mặc rất lâu.

Lời của Khương Thục Đồng, nghe ra cũng là suy nghĩ rất lâu rồi mới nói ra.

“Vậy được, qua vài hôm tôi để giám đốc kinh doanh của tôi đến Hải Thành!”

Khương Thục Đồng cúp máy.

Từ đây về sau, dù Diệp Thu có ly gián nữa, có làm sao đi chăng nữa, thiết nghĩ cô cũng không bị ảnh hưởng.

Bởi vì bản thân là người khó đánh bại nhất, một khi ải này bị phá rồi, từ nay về sau càng mạnh mẽ vô cùng, dù cho người phải đối mặt là Diệp Thu.

Khương Thục Đồng rất vui.

Lúc về đến nhà, Ken vừa từ trường mầm non trở về, nó đúng thật ngày càng đẹp trai rồi, không biết lớn lên sẽ làm mê mẩn bao nhiêu cô gái, đoán chắc là cũng giống như ba nó.

“Ken sau này vẫn còn muốn làm bác sĩ không?” Khương Thục Đồng hỏi.

“Ừm”

“Nhưng ba con mong con kinh doanh.”

Ken cúi đầu suy nghĩ một chút, “Vậy sau này con nghĩ ra một biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ được không?”

“Vậy thì quá tốt!” Khương Thục Đồng nói với Ken một câu.

Khương Thục Đồng không hy vọng Ken sẽ cưới một người vợ như mình, cô cho rằng hôn nhân nên giống như nước chảy, yên bình khoai thai.

Chuyện đăng ký với Cố Minh Thành, cô không quan tâm rồi, sớm đã là người của anh, hà tất để ý một tờ giấy chứng nhận kết hôn chứ?

Vả lại hôm đó Cố Minh Thành cũng đã nói rõ muốn cùng cô đi đăng ký kết hôn rồi, là cô không đồng ý, cô tin, sẽ có một ngày, Cố Thanh Nguyên sẽ đồng ý.

Còn về Diệp Thu thì sao…

Chẳng qua là một kẻ xấu xa không làm nên tích sự.

Cô đột nhiên nhớ ra, mẹ chồng thật sự của cô đã đem trang viên ở Canada cho cô rồi, đây là của hồi môn của cô, giấy tờ nhà đất cô vẫn luôn để trong ngăn kéo, không có lấy ra.

Hôm nay lúc Khương Thục Đồng về nhà, đem giấy tờ nhà đất đưa Cố Minh Thành rồi.

Vốn dĩ sau này trang viên này cũng là của Cố Minh Thành, bây giờ Khương Thục Đồng đưa trước cho anh.

Cho nên, tính đi tính lại, mẹ chồng thật là người anh minh nhất rồi, bà có lẽ sớm đã biết Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành sẽ ở bên nhau, cái được gọi là đem trang viên cho Khương Thục Đồng, chẳng qua là mượn nước đẩy thuyền mà thôi.

Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành đêm nay, tận hưởng niềm vui ân ái, đó là loại khóai cảm mà cả thân xác lẫn tinh thần đều hòa quyện vào.

Trong cơn khoái cảm, cô gọi anh “chồng ơi”, anh gọi cô “vợ ơi”!

Đều là lời nói từ đáy lòng.

Nửa đêm sau cuộc mây mưa kiệt sức, ngày hôm sau ngược lại là Khương Thục Đồng thức dậy trước, Cố Minh Thành vẫn đang ngủ.

Khương Thục Đồng xuống lầu, luôn cảm thấy có chút gì đó không đúng.

Lúc Cố Minh Thành thức dậy, đã sắp mười giờ rồi, nhìn bên cạnh, Khương Thục Đồng đã không còn.

Đúng thật là quá hy hữu, lại thức sớm hơn anh.

Cố Minh Thành cài nút áo sơ mi đi xuống lầu, lúc xuống lầu, nhìn thấy Khương Thục Đồng lo lắng suy tư ngồi bên bàn ăn, tay chống cằm, đang chau mày, tay còn lại cũng không yên đang gõ gõ lên mặt bàn.

“Sao vậy?” Cố Minh Thành cũng hơi chau mày một chút.

“Chồng, em có một chuyện muốn nói với anh!” Khương Thục Đồng ngẩng đầu nói chuyện với Cố Minh Thành.

“Chuyện gì?” Cố Minh Thành đi xuống lầu.

Cố Minh Thành tin, hai người đã từng trải qua sóng to gió lớn, sau này bất cứ chuyện gì cũng không thể đả kích họ, anh kéo đầu Khương Thục Đồng tựa vào lòng.

“Chồng, em….”

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky