Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 294

Tác giả: Độc Bạch Đích Tiểu Mã Lệ
Chọn tập

Cố Vi Hằng muốn hỏi Cố Hành Cương một vài chuyện, chẳng qua là cái cớ, những vấn đề này, anh ở đâu tìm mà không ra, cứ phải hỏi Cố Hành Cương?

Muốn cùng anh nó trêu chọc qua lại mới là thật.

Cố Vi Hằng ở trong nhà rất được chiều chuộng, năm đó sau khi biết được mang thai nó, ba đem báo cáo siêu âm lần đầu tiên của mẹ đến tìm Cố Thanh Nguyên, nói đứa cháu thứ hai cũng đã có rồi, nếu để hai đứa trẻ sống trong gia đình ba mẹ chưa kết hôn, như vậy rất mất thể diện, Cố Minh Thành anh dù sao cũng là nhân vật danh tiếng lừng lẫy ở Hải Thành.

Cố Thanh Nguyên cầm tờ siêu âm xem rất lâu, cuối cùng nói một câu, “Đi đăng ký đi!”

Ông nội già rồi, không muốn tính toán, người trong nhân gian luôn cần có niềm vui gia đình.

Qua vài hôm chính là ngày giỗ của ông nội rồi.

Chuyện tình yêu năm đó của ba mẹ cũng là oanh oanh liệt liệt, ba đích thân đặt tên cho đứa con trai thứ hai tên là “Vi Hằng”, đích thân chăm sóc mẹ khi mẹ trong tháng, mẹ bắt đầu từ lúc đó, sống những ngày tháng hạnh phúc mỹ mãn.

Năm năm sau, ba lại có thêm một đứa con gái bé nhỏ được yêu thương nhất nhất….Cố Niệm Đồng

Nếu so sánh, Cố Hành Cương tương đối thê thảm.

Lúc nhỏ, ba mẹ suốt ngày cãi nhau, có điều trong lòng anh trước giờ không bị mất cân bằng, nghĩ đến những chuyện này, liền muốn cười.

“Anh, giới thiệu bạn gái cho anh nhé?” Cố Vi Hành nói.

“Đang chọc anh à?”

Cố Vi Hành cười haha thật lớn, “ba mẹ đều sốt sắng thay cho anh lâu vậy rồi, anh cũng không có động tĩnh, anh không gấp, em tất nhiên gấp rồi!”

Cố Hành Cương tắt video chat.

……

Thời khóa biểu của Đỗ Nhược mỗi tuần là như vậy, sáng thứ tư và thứ năm, và cả ngày thứ sáu đến Lam Cương làm việc, thời gian còn lại học ở trường.

Thời gian của cô, Cố Hành Cương đều nắm rõ.

Cho nên, thời gian anh đến Lam Cương làm việc, chủ yếu là thời gian Đỗ Nhược đang học ở trường, thời gian Đỗ Nhược đến Lam Cương làm việc, anh đang làm phẫu thuật.

Không phải cố ý tránh cô, là bởi vì bắt đầu từ chuyện sờ ngực, thêm hôm đó lại tự xưng mình họ Khương, lời nói dối này phải dùng nhiều lời nói dối khác để che đậy.

Vả lại, Cố Hành Cương cá, Đỗ Nhược đã nhìn thấy người đại diện pháp lý của công ty là Cố Minh Thành rồi.

Còn về an bài như vậy, là bởi vì hai thân phận của anh, có nhiều lúc tiện để làm việc, có điều ba trước giờ chưa từng đến công ty.

Cho nên Khương Triều Nguyên và bác sĩ Cố và “chủ tịch biến thái” là ba người không chút liên quan nhau.

Buổi sáng thứ tư, Đỗ Nhược trên đường tan ca về nhà, vừa lúc đó gặp phải một bạn học bị tai nạn xe, trùng hợp người bạn học này là bạn cùng ở chung kí túc xá với cô.

Chính là ở cổng trường của cô, Đỗ Nhược tinh thần hoảng hốt, việc đầu tiên là gọi cấp cứu.

Lúc 120 của bệnh viện quốc tế đến, Đỗ Nhược sững sờ một lát, lại là bệnh viện quốc tế à.

Bạn học bị đụng xe rất nghiêm trọng, đầu sắp bị đụng vỡ rồi, Đỗ Nhược căn bản không dám nhìn, lượng lớn mảnh vỡ thủy tinh của xe ghim vào sọ khỉ của cô, lúc Đỗ Nhược trên xe cấp cứu, liên tục khóc.

Đưa đến khoa tim và mạch máu não.

Bác sĩ Cố vừa định đi, bác sĩ Trường tức tốc chạy vào phòng làm việc của phó viện trưởng, nhờ Cố Hành Cương ở lại, nói có một bệnh nhân rất nghiêm trọng, nhờ bác sĩ Cố nhất định phải hoàn thành ca phẫu thuật này.

“Tôi biết rồi, tôi gọi một cuộc điện thoại trước đã.”

Cố Hành Cương điện thoại cho Thẩm Khoa, nói vẫn còn một ca phẫu thuật, ca phẫu thuật tim và mạch máu não thường phải làm mười mấy tiếng, chiều nay anh không về công ty rồi.

Mặc vào bộ quần áo phẫu thuật màu xanh dương, đeo găng tay cao su, đi đến cửa phòng bệnh, mới nhìn thấy Đỗ Nhược đang lo lắng nhìn vào bên trong phòng bệnh.

Lúc Cố Hành Cương đi vào, Đỗ Nhược vừa lùi một bước, đụng phải người Cố Hành Cương.

Đỗ Nhược quay đầu lại vẻ có lỗi.

“Bác Bác sĩ Cố…” Đỗ Nhược nhận ra đôi mắt của anh ấy, Đỗ Nhược lúc này, đôi mắt cũng biết nói chuyện rồi.

Cô gái nhỏ gặp được người mình yêu thầm.

Khi trong năm giác quan của một người, lúc chỉ có đôi mắt có thể nhận rõ, sẽ phát sinh phản ứng mắt sáng lấp lánh với đôi mắt kia.

Vả lại, bác sĩ Cố cao quá, cao hơn cả một cái đầu so với Đỗ Nhược.

Cố Hành Cương nhìn cô một cái, không nói gì, liền đi vào phòng bệnh.

Phẫu thuật này phải mở hộp sọ, bởi vì có mảnh vỡ thủy tinh rơi vào một nơi rất sâu trong sọ khỉ, sợ chèn ép dây thần kinh.

Cả ca phẫu thuật tiến hành đúng mười tiếng, lúc Cố Hành Cương bước ra, Đỗ Nhược đang ngồi ở hành lang, hai mắt đang nhắm, gật gù ngủ, người nhà của bệnh nhân đã đến rồi, trả xong viện phí, Đỗ Nhược có thể về nhà rồi.

Cố Hành Cương đã biết thân phận của bệnh nhân bên trong, sinh viên đại học Y khoa.

Cố Hành Cương khom người, muốn lay cô tỉnh lại, thôi bỏ đi, để cô tiếp tục ngủ vậy.

Con nít, thiếu ngủ.

Lúc Đỗ Nhược tỉnh lại, trời đã rất sáng rồi, phẫu thuật xong rồi, trên đầu bạn học quấn băng, đang yên lặng ngủ.

Mẹ cô ấy ở bên cạnh cô ấy, vô cùng biết ơn Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược nhìn khắp nơi tìm bác sĩ Cố, cũng không tìm thấy, vô cùng thất vọng, tâm trạng muốn khóc luôn rồi.

Lại gặp các bác sĩ đến phòng kiểm tra, Đỗ Nhược liền vội vàng hỏi, “Xin hỏi bác sĩ Cố tên gì vậy?”

Hỏi rất đường đột, nhưng cô biết, không hỏi sẽ không còn cơ hội rồi.

Phòng kiểm tra có rất nhiều bác sĩ và y tá, chính là không có bác sĩ Cố.

Bình thường người yêu thầm bác sĩ Cố rất nhiều.

“Anh ấy là phó viện trưởng danh dự của chúng tôi, cũng là một bác sĩ giỏi của khoa tim và mạch máu não. Chúng tôi không dám gọi tên trực tiếp.” Đỗ Nhược rất thất vọng.

Nhìn thấy bạn học vẫn chưa tỉnh lại, rất bình thản ngủ, cô một mình chạy đến hành lang tầng một, nhớ là bên trên có giới thiệu bảng tên của các bác sĩ trong bệnh viện, nếu như là phó viện trưởng danh dự, vậy chắc là sẽ có.

Nhưng mà những bác sĩ khác đều là có hình ảnh và giới thiệu, chỉ có bác sĩ Cố, không có hình.

Đỗ Nhược lại vô cùng thất vọng, có điều cô nhìn thấy tuổi của bác sĩ Cố rồi, hai mươi tám tuổi.

Cô hai mươi mốt

Bác sĩ Cố tên là Cố Hành Cương.

Trong lòng có chút vui.

Cố Hành Cương về nhà ngủ, ngày hôm sau đến công ty.

Gặp Thẩm Khoa, liền nói, “đem mẫu thiết kế đồng phục của anh thiết kế cho tôi xem”

Thẩm Khoa không biết gì, đã thiết kế mấy năm rồi, sao đột nhiên bây giờ lại cần.

“Tôi đi tìm, không chắc có thể tìm thấy.” Thẩm Khoa về văn phòng làm việc.

Một lúc sau, máy tính của Cố Hành Cương nhắc nhở có một thư mới, mở ra xem, phát hiện đó chính là mẫu thiết kế của Thẩm Khoa, vậy là tìm được rồi.

Bên trên đối với kích thước của phái nữ, kích thước vòng eo, kích thước vòng một, đều yêu cầu bó sát, không có chút không gian để hoạt động nào.

Cố Hành Cương gọi cho Thẩm Khoa, bảo anh ta đến phòng làm việc của chủ tịch.

“Anh biến thái thật, ha?” Cố Hành Cương nhìn chằm chằm bản thiết kế đồng phục.

Thẩm Khoa làm anh gánh tội danh “biến thái”, tất nhiên phải chịu bị anh mắng.

“Sao vậy?”

“Thiết kế đồng phục lại từ đầu!” Cố Hành Cương quăng một câu.

“Thiết kế lại từ đầu? Anh, đồng phục này đã mặc mấy năm rồi, sao bây giờ lại nghĩ đến chuyện thiết kế lại vậy?” Thẩm Khoa cảm thấy, chủ tịch đại nhân hôm nay uống lộn thuốc rồi.

“Thiết kế lại! Không thiết kế lại, nhân viên nữ trong bộ phận quan hệ xã hội, thật sự biến thành quan hệ xã hội rồi! Trong vòng mười ngày, sửa lại!” Cố Hành Cương quăng một câu, bỏ đi.

Để lại Thẩm Khoa, khổ cũng không thế nói.

Cố Hành Cương nói anh muốn về Hải Thành mấy ngày, đến ngày giỗ ông nội rồi, bảo Thẩm Khoa trông chừng chuyện công ty.

Cố Hành Cương về Hải Thành.

Cùng ba mẹ đi thăm ông.

Lúc quay về, anh đi vòng bên ngoài khu khai phá, ở đó vừa hay cũng là nghĩa địa của Ninh Thành.

Vừa lúc đó trời lại đổ mưa, mưa rất lớn, xe Cố Hành Cương chạy rất chậm, nhìn thấy phía trước có một người con gái.

Cố Hành Cương cảm thấy không trùng hợp như vậy chứ, sao vài ba ngày lại gặp cô gái này.

Chính xác mà nói, nên là cô bé đó.

Vừa hay gió rất lớn, phút chốc cuốn bay dù của cô rồi, Cố Hành Cương nhìn thấy, đúng thật là cô ấy.

Cô dùng túi xách che đầu, xe Cố Hành Cương dừng bên cạnh cô.

Đỗ Nhược nhận ra xe của Cố Hành Cương, sau khi lên xe, câu đầu tiên của cô chính là, “trùng hợp quá, anh Khương, tôi đến thăm mẹ tôi, vài ngày trước là ngày giỗ của bà.”

“Vài ngày trước là giỗ bà, sao bây giờ cô mới đến?” Cố Hành Cương hỏi.

“Tôi…” Đỗ Nhược trầm mặc một lát.

Cô là vì sợ gặp phải cha, sợ gặp phải bất kì ai trong gia đình.

Ngôi nhà đó, cô cả đời cũng không định quay về.

“Có lẽ anh Khương, cuộc sống anh hạnh phúc, không hiểu được nỗi khổ tâm của tôi.” Đỗ Nhược nhếch mép, cười một cái.

Nụ cười này, rất đẹp và buồn.

Cố Hành Cương cười một lúc, cuộc sống của anh đích thật rất hạnh phúc.

Đỗ Nhược ngủ quên trên xe, mưa ngày càng lớn, ban nãy Cố Lão Nhị bảo Cố Hành Cương về sớm, nói có một bất ngờ đang đợi anh.

Nhìn thấy Đỗ Nhược ngủ say như vậy, anh không gọi cô dậy, đưa cô thẳng về biệt thự Thanh Sơn của mình.

Gọi Đỗ Nhược tỉnh lại, Cố Hành Cương cầm dù ra mở cửa

Đỗ Nhược nhìn thấy nơi ở của Cố Hành Cương, không nói nên lời, đây là khu người giàu rất nổi tiếng, đều là những dạng người tổ tiên có gốc gác, còn về chuyện cha cô không mua nhà ở đây, là sợ thân phận người giàu mới nổi của ông, gặp những người ở đây, vô cớ thấp hơn người ta một bậc, tuy bây giờ tài sản của ba rất đồ sộ, nhưng cũng không phải phú nhị đại.

Nhìn thấy Đỗ Nhược đang do dự, Cố Hành Cương nói một câu, “Cô ngủ quên, không gọi cô dậy, đây là nhà tôi.”

Đỗ Nhược nhìn thấy mưa có chiều hướng càng ngày càng lớn, cô và anh Khương không được tính là thân lắm, chỉ là từng mượn tiền của anh ấy, đồng thời có gặp mấy lần, ngại không dám bảo anh đưa về nhà nữa, vả lại trời mưa, xe taxi trên đường rất ít.

Trong lòng thấp thỏm đi vào nhà Cố Hành Cương.

Sau khi vào cửa, Cố Hành Cương nói anh ấy muốn đi tắm.

“Đi tắm” Đỗ Nhược hỏi, theo bản năng chau mày.

Cố Hành Cương cười, khi cười lên rất đẹp, “Cô đang nghĩ gì vậy?”.

“Tôi có nghĩ gì đâu…anh Khương, tôi thật sự không có nghĩ gì….ngày mưa, vừa từ ngoài vào cửa, đi tắm, không phải bình thường sao?” Đỗ Nhược giấu đầu lòi đuôi lấp liếm nói.

Trong lòng nghĩ: Mình đúng thật vô tích sự!

Lúc Cố Hành Cương lên lầu tắm, Đỗ Nhược ngồi yên lặng trên sô pha.

Trong nhà vệ sinh của Cố Hành Cương, có camera, còn về việc lắp camera, là vì anh ở một mình, lỡ lúc đi tắm, có trộm vào nhà hay gì đó, trong lòng anh thật biết tính toán.

Anh trong lòng đã đánh cược, Đỗ Nhược sẽ không động chạm bừa bãi, bằng tốt nghiệp của anh, những đồ thể hiện thân phận của anh, đều ở trong phòng ngủ trên lầu của anh, hình ảnh cũng ở đó.

Một cô gái không có dục vọng, tuy cô có thể cám dỗ người khác, nhưng Cố Hành Cương cảm thấy bản thân cô rất trong sáng, chắc không có gan động chạm đồ của anh.

Lúc Cố Hành Cương đang tắm, chuông cửa vang lên.

Đỗ Nhược đi đến vị trí máy điện thoại, nhìn thấy bên ngoài có một cô gái rất đẹp đang đứng cầm dù.

Theo bản năng Đỗ Nhược cho rằng đây là bạn gái của anh Khương, cho nên liền mở cửa, để cô ta vào.

Lúc cô gái đẹp đó vào cửa, vừa hay Cố Hành Cương cũng vừa tắm xong, từ cầu thang tầng hai đi xuống, đang cài nút áo.

Lúc nhìn thấy Cố Hành Cương, mắt cô ấy lấp lánh.

Cố Hành Cương liền chau mày.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky