Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Thần

Chương 6: Vô Thần quyết

Tác giả: Hỏa Tinh Dẫn Lực
Chọn tập

Chân trước hắn vừa mới đi, trong rừng cây lại xôn xao một hồi, một sinh vật toàn thân trắng muốt bỗng vồ về phía bên này, Ngưng Tuyết bị kinh sợ vội vã trốn đằng sau Vô Thần. Diệp Vô Thần nghiêng mắt, chân khẽ động, một cành cây khô dài chừng hơn mười cm bị hắn đá bay ra, như mũi tên nhọn bắn thủng yết hầu nó. Thân thể nó trong khi trốn chạy bỗng lảo đảo một cái, lăn lộn vài vòng trên đất mới không còn động tĩnh nữa.

Ngưng Tuyết thò đầu nàng ra, hiếu kỳ nhìn về phía đống trắng đã không chút động đậy đó, hỏi:

– Ca ca, đây là động vật gì?

Diệp Vô Thần xách nó lên, nhìn một lát rồi nói:

– Đây giống một loại sinh vật gọi là thỏ, có điều so với thỏ ta biết thì phải lớn hơn rất nhiều.

Tại thế giới này, loại sinh vật này có phải cũng là giống thỏ nào đó hay không.

– Tuyết Nhi, đói không? –Diệp Vô Thần bỗng cười hỏi. Chính hắn và tiểu nha đầu này ngay cả bữa sáng đều vẫn chưa ăn. Mà đây cũng là một trong những mục đích hắn ra ngoài “đi săn”. Hiện tại Ngưng Tuyết thoạt nhìn quá gầy yếu, một cơn gió nhẹ đều đủ để thổi ngã nàng.

Diệp Ngưng Tuyết nguyên là lắc đầu, sau đó rốt cuộc lại đáng thương gật đầu.

Diệp Vô Thần mỉm cười, nói:

– Quay người đi.

Diệp Ngưng Tuyết nghe lời quay người đi. Vô Thần tìm một cành cây sạch sẽ xuyên thân thể con thỏ quái dị này lại, vươn ngón trỏ tay phải ra, đầu ngón tay không ngờ lại bốc lên ngọn lửa màu đỏ. Ngọn lửa vừa tiếp xúc con thỏ, lập tức trong nháy mắt nướng khắp toàn thân nó một cách quỷ dị, nướng sạch lông thỏ của nó. Vô Thần hơi chăm chú, ngọn lửa đầu ngón tay dần từ màu đỏ biến thành màu đỏ thẫm, nướng cháy toàn thân nó, một mùi thịt lan tràn tứ phía, Ngưng Tuyết bụng sớm đã đói ùng ục không kìm nổi dí dí cái mũi nhỏ, len lén nuốt nước miếng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hơn mười giây, thịt thỏ đã chín hết, Diệp Vô Thần thu lửa, bày tay cách không phẩy một cái, nhất thời, một cỗ khí tức hàn băng mang màu lam truyền qua, hạ thấp nhiệt độ của thịt thỏ. Nếu như Sở Kinh Thiên còn ở đầy nhất định sẽ kinh ngạc rớt cả cằm, một người đồng thời có được hai loại nguyên tố đã cực kỳ khó, đồng thời có được lực lượng thủy hỏa quả thực là không thể tưởng tượng. Bởi vì thủy hỏa xung khắc, đây chính là thưởng thức toàn Thiên Thần đại lục ai cũng đều biết!

Diệp Vô Thần hài lòng cười, xé một chiếc đùi thỏ đặt vào trong tay Ngưng Tuyết:

– Tuyết Nhi, ăn đi.

Nước miếng Ngưng Tuyết đều đã sắp không kiềm nén nổi, mấy ngày nay nàng mỗi ngày đều chỉ ăn một ít trái cây như vậy, vốn dĩ chưa từng được đụng đến đồ mặn. Chỉ là hương vị đã khiến nước miếng nàng sắp tràn khỏi khóe miệng. Nàng vội tiếp lấy, ngửi nhẹ một lần, lại không hề vội vã lập tức cắn xuống, mà là biểu lộ ra vẻ tiếu ý ngọt ngào về phía Vô Thần:

– Cảm ơn ca ca.

Trông nàng bắt đầu cắn nhẹ từng miếng từng miếng, dường như không nỡ ăn hết quá nhanh, khóe miệng Vô Thần lộ ra một nụ cười mỉm, Ngưng Tuyết lúc này không thể nghi ngờ là một chấm vẽ duy nhất trong thế giới trống rỗng của hắn.

Xé một miếng, mùi thịt lan ra tứ phía. Diệp Vô Thần thoáng kinh ngạc, bởi vì độ thơm ngon của con “thỏ” này hơn xa thịt thỏ trong ký ức. Đúng lúc này, một hồi tiếng bước chân nặng nề và tiếng vật nặng bị kéo lê trên đất sanr sinh ra truyền tới.

Bỗng nhiên, tiếng bước chân ấy khựng lại, lập tức lại nhanh hơn vài phần, theo đó là tiếng thì thầm của Sở Kinh Thiên càng ngày càng gần:

– Kỳ quái, ta không ngờ lại ngửi thấy mùi thịt Thiểm Điện Thỏ, chẳng nhẽ…

Sở Kinh Thiên kéo theo một con heo rừng quái dị hình thể so với thân thể gã còn khổng lồ hơn bước mau trở về, sau đó men theo nơi phát ra mùi thịt tầm mắt bỗng chốc rơi vào trong tay Diệp Vô Thần, gã bước mau tới, trợn to mắt trâu nói:

– Không ngờ thật sự là Thiểm Điện Thỏ, hương vị này ta đến tận bây giờ vẫn không nỡ quên.

– Thiểm Điện Thỏ? Rất lợi hai ư? –Diệp Vô Thần đưa toàn bộ nửa con thỏ cho gã, Sở Kinh Thiên cũng không khách khí, lẳng con heo rừng lên đất, hai tay tiếp lấy, sau đó tham lam ngửi, lộ ra vẻ mặt hưởng thụ:

– Loài Thiểm Điện Thỏ này tuy không có năng lực công kích gì, nhưng tốc độ của nó rất nhanh, chạy như tia chớp màu trắng vậy, người bình thường khó có thể trực tiếp bắt chúng. Ngay cả ta mười năm nay cũng chỉ từng bắt được ba lần. Tuy khó bắt nhưng chất thịt của nó rất ngon, khó có gì có thể so sánh nổi. Diệp lão đệ, bản lãnh khá đấy! –Sở Kinh Thiên dựng ngón tay cái, sau đó rất không lịch sự gặm lấy gặm để.

Người cẩu thả như gã quả thực không nghĩ qua con thỏ này sao lại vừa bắt được đã chín.

– Trùng hợp thôi. –Diệp Vô Thần nói, sau đó thuận miệng hỏi:

– Con Thiểm Điện Thỏ này có thể xếp mấy cấp?

– Đây là tam cấp ma thú, coi như là nổi bật trong ma thú cấp thấp. Tứ cấp đến thất cấp là Trung cấp ma thú, bát đến thập cấp là Cao cấp ma thú. Phân chia cấp độ thực lực thú và người là hoàn toàn như nhau, đại biểu thực lực cũng như vậy. –Gã gặm thịt thỏ, thanh âm lẫn lộn nói không rõ, sau đó đá một cước vào con heo rừng nằm trên đất:

– Đây là ngũ cấp ma thú, thực lực tương đương với một cường giả ngũ cấp, người bình thường đụng phải thì thật là xui xẻo.

Diệp Vô Thần gật đầu, không hỏi nữa.

– Đúng rồi Diệp lão đệ…. –Sở Kinh Thiên lau khóe miệng:

– Ngươi tu luyện là công pháp gì? Ta không ngờ lại không cảm giác được khí tức trên người ngươi, nguyên nhân nhất định là do công pháp đó.

– Ta tu luyện là cái gì ư? – Diệp Vô Thần ngâm nga một tiếng, qua một lát thất thần, lắc đầu nói:

– Ta cũng không biết.

Sở Kinh Thiên nguyên là đần ra, sau đó cười ha hả nói:

– Ta nhớ ra rồi, gia gia từng nói ngươi không nhớ được chuyện ngày trước.

Diệp Vô Thần im lặng cảm thụ khí tức di chuyển trong cơ thể một lát, nói:

– Nếu ta đã có tên mới của mình, thì nó cũng nên có tên mới của nó. Trước khi không biết tên thật của nó, thì hãy gọi là “Vô Thần quyết” đi.

Lực lượng thần kỳ, hẳn không thuộc thế giới này, cũng sẽ không xuất hiện “Vô Thần quyết” thứ hai.

– Vô Thần quyết? Hay… hay… -Sở Kinh Thiên ậm ờ ứng hai tiếng, cũng không biết hay ở đâu, hơn nửa con Thiểm Điện Thỏ trong tay đã bị gã ăn sạch sẽ như gió cuộn mây tan, vứt xương đi, như chưa thỏa mãn chép chép miệng, dùng lá cây lau tay, lúc này mới bỗng nhớ tới hình như không để lại cho Vô Thần lão đệ một ít, nhất thời sắc mặt cứng đờ, sờ đầu rất xấu hổ cười trừ.

Diệp Ngưng Tuyết cuối cùng cũng ăn xong, nàng kéo nhẹ góc áo Vô Thần, nhỏ giọng nói:

– Ca ca, muội ăn no rồi.

– Ừm. –Vô Thần đáp một tiếng, sau đó ngồi cả người xuống, ngón tay lau khóe miệng nàng vài cái, lau sạch sẽ dầu mỡ còn dính lại trên mép nàng, lại dùng phương pháp tương tự lau sạch tay nàng. Lần này kéo tay nàng, ánh mắt như có thâm ý nhìn về phía trước:

– Đi thôi, chúng ta vào trong xem thử.

– Ách, được. –Sở Kinh Thiên sau đó vác sọt lên, một tay kéo lê con heo rừng ở đằng sau. Trên mặt không có bất kỳ vẻ cật lực nào, phảng phất như kéo một con châu chấu. Nói đến sức lực, cho dù là mười Diệp Vô Thần cũng không bằng Sở Kinh Thiên.

Chọn tập
Bình luận