Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Thiên Thần

Chương 161: Lột mặt nạ của cô xuống cho ta!

Tác giả: Hỏa Tinh Dẫn Lực
Chọn tập

– Quấy rầy Tái Y Hội tiến hành, thật là vô ý. Vãn bối còn có chuyện trong người không dám chậm trễ, các vị tiền bối, và cả vị đại tỷ này, Vô Thần cáo từ. –Nói xong trực tiếp xoay người rời đi. Bầy người lít nhít vừa nhìn hắn vừa tới tấp tránh người, rẽ ra một con đường ở trước người hắn.

– Ai… Tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ, dừng bước… Ngươi sao lại nói đi là đi thế. –Thủy Nam hạc vội vàng mấy bước, giữ chặt lấy hắn.

– Ngươi còn chưa nói cho ta biết lúc nãy ngươi rốt cuộc dùng phương pháp gì trị khỏi hai người đó. Thủ pháp ngươi dùng đừng nói hôm nay là lần đầu tiên ta thấy, ngày trước ngay cả nghe đều chưa từng nghe qua.

– Đúng thế, bí pháp bực này Dược Tiên ngài cho rằng ta sẽ tùy tiện nói ra ư? –Diệp Vô Thần không dừng chân lại, vừa nhìn Ngưng Tuyết vẫy tay về phía hắn vừa nói.

– Điều này… Nhưng…

– Dược Tiên tiền bối không cần nhiều lời, ngài cũng biết ta có việc quan trọng trong người không dám chậm trễ. –Diệp Vô Thần nói.

Sắc mặt khẩn trương banh chặt của Thủy Nam Hạc dịu xuống, ông chẳng phải là người không biết cân nhắc, Diệp Vô Thần có thể lên đài trước ánh mắt bao người đã cho ông đủ thể diện, dây dưa xuống nữa chẳng những không có kết quả ngược lại có vẻ cậy già lên mặt. Đành ngán ngẩm nói:

– Là lão già ta đã thất lễ. Nếu đã như vậy, chúc tiểu huynh đệ thuận buồm xuôi gió, đi bình an về bình an. Ngày khác nếu gặp, lão già ta nhất định sẽ mặt dày xin chỉ giáo, ha ha ha. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

Diệp Vô Thần mỉm cười gật đầu, tách đám người ra, hội hợp cùng chỗ với đám Ngưng Tuyết, rất nhanh liền đi càng lúc càng trong ánh mắt chăm chú của đủ mọi ánh mắt, biến mất trong tầm mắt.

Thủy Nam Hạc vẫn luôn đưa mắt tiễn hắn đi xa, mới buồn bã như mất mác đi về nói với Tần lão nhân:

– Tần hội trưởng, bắt đầu Tái Y Hội nhé. À? Tiểu cô nương y phục trắng đâu?

– Vừa mới đi rồi. –Tần hội trưởng dùng ánh mắt ra hiệu một cái về phương hướng nàng rời đi.

– Đi rồi? –Thủy Nam Hạc quay đầu nhìn xung quanh, nào còn có bóng dáng yêu nữ đó, trong lòng lại một trận mất mác. Mục đích lần này ông chuyên môn tới Tái Y Hội đã đạt được, cô gái kia dẫu không phải người ông luôn đang tìm nhưng cũng ắt có liên quan. Hơn nữa còn vượt mức kiến thức một hồi y thuật có thể xưng là thần tích, nhưng vô cùng tiếc nuối chính là… Ông vẫn không biết cô gái kia là ai, cũng hoàn toàn không nhìn ra rốt cuộc Diệp Vô Thần thi triển phương pháp gì cứu sống hai người nọ. Hơn nữa, viên thuốc Diệp Vô Thần cho họ uống rõ ràng là thuốc đau bụng bình thường nhất, ông được xưng tụng “Dược Tiên” đương nhiên là quen thuộc hết mức với muôn vàn loại thuốc trong thế gian, dựa vào màu vị xem cái biết ngay.

Tái Y Hội sắp tới, thâm tâm Dược Tiên đã thấy tẻ nhạt vô vị. Trong lòng thầm quyết định lần sau nếu nhìn thấy Diệp Vô Thần, dẫu mất mặt cũng muốn lãnh giáo cho rõ ràng.

…………………………………………� � �…

– Mộng tiên nữ, xin chớ luôn lén lút nhìn ta, ta sẽ tưởng là cô có tình ý với ta. –Diệp Vô Thần nhìn phía trước, đầu không ngoảnh lại nói.

Mộng Chỉ hung hăng xoay đầu đi, trên mặt hơi nóng, khẽ hừ một tiếng, cũng không tranh biện. Bằng không một là có vẻ trúng tim đen, hai là… đấu võ mồm với hắn thuần túy là tự chuốc lấy khổ.

Từ Thiên Vân Thành đi ra, nàng luôn đưa mắt nhìn trộm Diệp Vô Thần ngược lại là thật, muốn nhìn rõ nam tử bất kể giờ phút nào nơi nào đều hờ hững, khiến người ta càng lúc càng nhìn không thấu này. Nàng cũng bắt đầu biết hy vọng thành công cho nhiệm vụ lần này của mình đã càng lúc càng xa vời, chỉ có thể cắn răng cùng đi Viêm Long Thành với họ.

– Ca ca, đại tỷ tỷ kia nói muốn đấu với huynh, là ca ca thắng đúng không? –Ngưng Tuyết hỏi.

– Ừm, đó là đương nhiên. Vị đại tỷ kia hẳn thua trở tay không kịp đó. –Diệp Vô Thần cười nói.

– Vậy tỷ ấy bây giờ đi đâu rồi? Không phải nói ai thua thì phải đáp ứng làm một chuyện sao? Muội biết ca ca nhất định sẽ thắng mà.

– Không phải một việc. Nàng thua thì phải đáp ứng ca ca hai yêu cầu. Tuyết Nhi yên tâm, nàng chạy không thoát đâu. Chẳng những chạy không thoát còn sẽ tự đưa mình tới tận cửa. –Diệp Vô Thần cười thần bí.

Đồng Tâm áp sát thân thể hắn, dùng tay khẽ kéo tay áo hắn. Diệp Vô Thần khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói:

– Ta đã biết rồi, khỏi cần quan tâm tới nàng.

Diệp Vô Thần biết yêu nữ có mưu đồ với hắn ắt sẽ theo đằng sau họ, chỉ là suốt dọc đường hắn cố ý quan sát nhưng không phát hiện ra cái gì, mà Đồng Tâm nhắc nhở lại chứng minh hắn dự liệu không hề sai lầm… Thực lực của yêu nữ đó quả nhiên sâu không thể lường. Rốt cuộc là kỳ nhân phương nào?

Với thực lực hiện giờ của Diệp Vô Thần, có thể hoàn toàn không bị hắn phát hiện, ngoại trừ có thực lực Linh cấp trở lên, đồng thời cố ý che giấu khí tức. Cũng đã chứng minh, yêu nữ này lại có thực lực vượt qua Linh cấp, người ở tuổi này có thực lực như thế hắn chỉ biết mỗi Thủy Mộng Thiền. Mà Thủy Mộng Thiền có được tu vi Thiên cấp không hề nghi ngờ là từ bởi “Càn Khôn Quán Đỉnh Đại Pháp” của Nam Hoàng tông. Bằng không hơn hai mươi tuổi tới Thiên cấp, chỉ có thể nói không thể tưởng nổi đến nực cười.

Cô gái kia… Lẽ nào là Bắc Đế tông ư? Không đúng…

Xa xôi trên bầu trời, một cô gái toàn thân tuyết y, dáng người xinh đẹp lẳng lặng nhìn theo bốn người Diệp Vô Thần đi ra cửa nam Thiên Vân Thành. Trên khuôn mặt bình thường kia phủ đầy sương lạnh, lạnh lùng như tuyết.

Nàng giơ tay trái của mình lên, trên ngón áp út, một chiếc chỉ hoàn long lanh phát ra quang mang băng lam lấp lánh, quang mang rất nhạt nhưng đủ để nhận rõ. Nàng thấp giọng lẩm bẩm:

– Đích xác là ở trên người hắn… Chỉ tiếc thay, hắn là truyền nhân của Sở Thương Minh, không giết được. Y thuật, thế nhưng lại bại… Hắn thật sự đơn giản như bề ngoài ư?

Thân thể chìm xuống, lơ lửng bay về phía trước. Người có năng lực lơ lửng phi hành trên Thiên Thần đại lục, không ngoài mười người.

Sau khi ra khỏi thành mười dặm về phía nam, đường đi bắt đầu từ bằng phẳng biến thành cỏ xanh trải rộng, khó thấy tung tích người đi đường. Suốt dọc đường Diệp Vô Thần không hề phân biệt được đường, chỉ dựa theo vị trí thành trì ghi nhớ trong lòng một đường hướng nam. Mưa dầm, đầm lầy, sông ngòi, mãnh thú, núi đồi… toàn bộ đều gặp qua không chỉ một lần.

Cuối cùng hắn nghe thấy tiếng bước chân cố ý tăng lớn ở đằng sau, xoay người lại, vẻ mặt ngán ngẩm nhìn về phía yêu nữ đến gần họ, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi:

– Cô theo chúng ta bao lâu rồi?

Yêu nữ kia bỗng cười duyên khanh khách, cười đến gập cả lưng, mu bàn tay trắng bóc che miệng, lộ ra lòng bàn tay mềm mại như cam tươi mới lột vỏ. Nhìn thế nào đều có vẻ ý nhị phong tình quyến rũ tận trong xương cốt. Khiến người ta ngứa ngáy khó chịu:

– Tiểu đệ đệ ngươi thật không có lương tâm, đã thắng tỷ tỷ rồi lại không thèm để ý liền đi luôn, khiến tỷ tỷ thật sự rất đau lòng. Nhưng cả hồn tỷ tỷ đều bị tiểu oan gia ngươi hớp mất rồi, một lúc không thấy trong lòng tỷ tỷ đã khó chịu muốn chết, đành phải bỏ hết cơ nghiệp, liều mạng đuổi theo.

Mộng Chỉ quanh năm hiếm khi ra ngoài, nội tâm cực kỳ bảo thủ, há chịu nổi ngôn ngữ lẳng lở này, nhất thời quay mặt đi, khẽ mắng mỏ một câu:

– Không biết xấu hổ.

Nhưng nào ngờ, thanh âm khe khẽ như gió này lại bị yêu nữ nghe thấy, nàng đảo mắt, nhìn về phía Mộng Chỉ đã xoay người đi, vẻ mặt cười tươi nhất thời biến thành u oán:

– Chẳng trách tiểu oan gia ngươi bạc tình với tỷ tỷ như thế, thì ra bên người đã có một hồng nhan tri kỷ động lòng người như vậy. Dáng người này, khí chất này, còn có khuôn mặt này… Cho dù chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhưng cũng đẹp đến mức khiến tỷ tỷ đều động lòng. Chắc hẳn tiểu đệ đệ và tiểu muội muội nhất định là hằng đêm ca hát, như keo như sơn, nào còn chứa nổi hạng người thô tục như tỷ tỷ chứ.

Ngoài miệng nói như thế nhưng trong lòng cũng thầm kinh ngạc tán thán, cô gái này chưa lộ dung mạo, chỉ dựa vào khí chất siêu phàm kia đã có thể khiến người ta tưởng tượng ra vẻ xinh đẹp tuyệt luân của nàng. Đó là một kiểu thuần túy tự nhiên “Nước trong xuất phù dung, thiên nhiên làm trang sức”, trời sinh đoan trang không gì sánh bằng, phảng phất như Lăng Ba tiên tử tới từ nơi sâu xa nhất trong vũ trụ giáng xuống nhân gian, siêu phàm thoát tục, không mang một tia bụi trần nào.

Song, khi nhìn về phía Mộng Chỉ, nàng không tránh khỏi nhìn thấy Đồng Tâm, nội tâm rung động mãnh liệt. Một khuôn mặt nhỏ mĩ lệ trắng muốt, đôi mắt to tròn giống như thủy tinh, long lanh trong suốt, thân thể nhỏ nhắn, vòng eo mảnh mai, còn có tay chân và bờ vai mềm mại, cộng thêm bộ váy áo đen nhánh dễ thương, kiểu dạng váy công chúa, cùng mái tóc dài mềm mại tung bay tự nhiên bên vai càng tô điểm thêm xinh đẹp động lòng người… Cả bề ngoài cô bé tinh tế đến tưởng chừng như quá mức, nhìn qua dễ thương như búp bê có thể nhảy múa trong lòng bàn tay, lại lả lướt như bông tường vi chớm nở. Chỉ là… đôi mắt đen nhánh dọa người kia nói cho nàng biết, trong bông tường vi này ẩn giấu kịch độc, một loại kịch độc khiến nàng đều cảm thấy nguy hiểm, đó là sự tàn bạo, vô tình đủ khiến bất kỳ ai cũng sợ hãi tuyệt vọng, cùng với vẻ ngoài cực kỳ dễ thương hoàn toàn trở thành hai vẻ cực đoan.

Cõi lòng nàng bắt đầu run rẩy, lần đầu tiên trong cuộc đời nàng có cảm giác sợ hãi, mà mang cho nàng cảm giác này lại là một thiếu nữ hơn mười tuổi.

Mà sự biến hóa dữ dội trong ánh mắt khi nhìn về phía Đồng Tâm đã bị Diệp Vô Thần thu vào đáy mắt, trong lòng khẽ động.

Hằng đêm ca hát, như keo như sơn… Khuôn mặt Mộng Chỉ “vút” một cái trở nên đỏ bừng, vừa muốn lớn tiếng mắng nhiếc thì nghe Diệp Vô Thần nói:

– Vị đại tỷ này, ta biết cho dù ta đuổi cô thì cô cũng chẳng đi, vậy thì cứ theo ta đi. Có điều, hình như cô còn nợ ta hai yêu cầu, chẳng hay còn nhớ hay không?

– Tỷ tỷ chỉ mong sao tiểu oan gia ngươi sớm sủng hạnh chút, đương nhiên nhớ kỹ. Ai ngờ, tiểu đệ đệ còn sốt ruột hơn ta đấy. –Nàng uốn éo vòng eo đi tới trước người Diệp Vô Thần, đôi mắt quyến rũ như nước tự sương.

Diệp Vô Thần không động tâm nói:

– Thế thì cô nghe cho kỹ. Đầu tiên, nói cho ta biết tên của cô. Ta hy vọng không phải là giả, bằng không… –Hắn lạnh mắt:

– Dẫu cô mãi mãi theo đằng sau đít ta, ta cũng sẽ không nói một câu với cô!

– Ồ? Tỷ tỷ còn tưởng ngươi muốn sủng hạnh tỷ tỷ đấy, ai ngờ lại hỏi một câu hỏi khiến tỷ thất vọng như vậy. Thế tiểu đệ đệ hãy nghe cho kỹ nhé. –Nàng bước tới chầm chậm, đầu nghiêng về trước, hơi thở như lan thơm nức khẽ phất lên mặt Diệp Vô Thần, khiến thân thể hắn không nhịn được nghiêng ra sau một chút. Đôi mắt nàng ẩn chứa tình, dùng thanh âm quyến rũ gợi tình như mây gió, thấu xương ba phần nói:

– Tỷ tỷ tên là Tuyết… Phi… Nhan. Nhớ kỹ chưa?

Tư thế ám muội khiến Diệp Vô Thần loạn tâm thần, sắc mặt hắn hơi thu liễm, gật đầu cười nói:

– Tuyết Phi Nhan, cái tên rất hay… Thảo nào cô lại có y thuật bất phàm.

Yêu nữ cười duyên khanh khách:

– Ơ, y thuật của tỷ tỷ đâu thể so bì với ngươi chứ… Hả? Chỉ là cái tên của tỷ tỷ và y thuật của tỷ tỷ thì có gì liên quan chứ?

Còn không liên quan… Phi Nhan, đọc nặng hơn tí thì thành Phế Viêm (viêm phổi). Hẳn không phải lúc nhỏ bị viêm phổi khó chữa, cho nên mới học y đấy chứ.

Những lời này hắn không nói ra, cũng không trả lời nàng, nói tiếp:

– Yêu cầu thứ hai của ta là… -Hắn đảo mắt, nhìn chòng chọc dừng tại cổ nàng:

– Lột mặt nạ của cô xuống cho ta!

Chọn tập
Bình luận