Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Thiên Thần

Chương 436: Giết người giữa đường

Tác giả: Hỏa Tinh Dẫn Lực
Chọn tập

Phía tây Thiên Long quốc khói thuốc súng bốc lên, mà lúc này, nơi căn nguyên của Bắc Đế tông vừa mới bị tiêu diệt trong một vụ nổ lớn, tin tức vẫn còn chưa kịp được truyền ra. Trên ngã tư đường Thiên Long thành vào sáng sớm, một thiếu nữ xa xa chậm rãi bước đi. Nàng ta từ vào thanh, cho đến tới chỗ này đều dẫn tới sự chú ý của người đi đường.

Đây là một nữ hài tử nhìn còn rất trẻ tuổi, chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi. Tuổi còn nhỏ, nhưng lại rất đẹp, chỉ liếc một cái thôi là có thể khiến người ta sinh ra cảm giác kinh diễm mà cả đời cũng khó mà quên được. Đồng thời, vẻ mặt của nàng ta lại mang theo một loại lạnh lùng thật sâu. Hoặc là, đó không phải gọi là lạnh lùng, mà trầm tĩnh, một loại trầm tĩnh không hoàn toàn tương xứng với tuổi tác của nàng ta. Ánh mắt như vậy, vẻ mặt như vậy không nên thuộc về một thiếu nữ mà nên thuộc về một người đã trải qua quá nhiều tang thương.

Hấp dẫn sự chú ý cũng không chỉ có tướng mạo của nàng ta, mà còn cả quần áo có người ta nữa. Đó là một cách ăn mặc mà bọn họ chưa từng thấy, nếu nhất định muốn tìm một từ ngữ để hình dung, đó chính là “dị loại” Không hơn không kém, người đi đường không khỏi âm thầm suy đoán, đây liệu có phải là một người ngoại tộc rất ít khi đi ra ngoài hay không.

Cước bộ của nàng ta rất nhẹ, đôi giày có hình dạng kỳ quái khi bước không hề phát ra thanh âm, giống như một làn khói vậy. Trong tay nàng ta cầm một thanh kiếm rất nhỏ, thân kiếm không lộ ra, nhưng vỏ kiếm đã trình hiện ra một loại ngân sắc ảm đạm, dài nhỏ chừng một thước.

Nơi này là Thiên Long thành, nàng ta một đường hỏi thăm, đi tới nơi này. Nhưng nàng ta từ phương bắc mà đến, chưa từng có một ai biết Long Tiêu mà nàng ta hỏi là ai, nhưng mỗi khi nàng ta hỏi cái tên này, đối phương đều sẽ dùng một loại ánh mắt cực kỳ quái dị để nhìn nàng ta.

“Long Tiêu ở đâu.” Nàng ta dừng lại ở trước một quán ven đường, vẻ mặt mặt không chút thay đổi hỏi người đang nhìn chằm chằm nàng ta, nhất thời chưa phục hồi được tinh thần.

Một chữ Long, khiến người nọ lập tức từ trong thất thần tỉnh lại. Họ Long, là dòng họ tôn quý nhất của Thiên Long quốc, bởi vì nó thuộc về hoàng thất nắm trong tay quyền lực cao nhất của Thiên Long quốc. Họ Long bắt nguồn từ ngàn năm trước, là Thiên Long quốc Thái tổ hoàng đế khi lập quốc là Thiên Long đã đổi họ của mình thành họ Long. Đồng thời, họ Long cũng là một cấm kỵ lớn, bởi vì trừ nhất mạch hoàng tộc Thiên Long ra, không còn ai mang họ Long nữa, cũng bởi vậy, phàm là người họ Long đều tất là người có huyết mạch Thiên Long hoàng thất. Long Tiêu này cũng có thể là như vậy, nhưng cái tên này, hắn lại chưa bao giờ nghe nói tới.

Mà gọi thẳng danh húy của người họ Long cũng là một tội không nhỏ.

Người nọ cuống quít lắc đầu, thiếu nữ xoay người lại, phiêu miểu vô thanh bước đi, bỏ lại người đó nhìn theo bóng lưng nàng ta tới phát ngốc.

“Long Tiêu ở đâu?”

Nàng ta lại chặn trước mặt một người đang từ phía trước đi tới. Hành động này của nàng ta lập tức khiến người đi đường đang nhìn về phía này giật thót, vội vàng cúi đầu đi xa, chỉ sợ dính vào họa, đi xa được một chút rồi liền lại dừng bước nhìn về nơi này, chờ đợi náo nhiệt xuất hiện.

Thiếu nữ lần này rõ ràng đã hỏi nhầm người rồi, nam tử bị nàng ta cản lại dừng bước, nhưng không trả lời câu hỏi của nàng ta, mà không nhúc nhích nhìn vào mặt nàng ta, trên mặt là vẻ ngây ngốc như mất hồn, miệng há hốc cả ra, thùy thời đều có thể có nước miếng chảy xuống. Đó là một thanh niên nam tử trên dưới hai mươi tuổi, ăn mặc đúng kiểu một công tử nhà giàu tiêu chuẩn, tay cầm quạt gấp, mặt trắng trẻo, nhưng bên trong lại lộ ra vẻ túng dục quá độ. Ở Thiên Long thành, hắn cũng coi như là một người nổi danh, tên là Lý Sắt, thanh danh của hắn một là vì phụ thân của hắn là Lễ bộ Thị Lang đương triều, mặt khác, thì là bởi vì hắn háo sắc như mệnh, không chuyện ác nào là không dám làm, chuyện cưỡng bắt dân nữ cũng làm không ít, do đó, thanh danh của hắn cũng là thối không ngửi nổi.

Giờ có thiếu nữ dung mạo mê người như vậy chủ động tới trước mặt hắn, hậu quả không cần nghĩ cũng biết – người qua đường đều âm thầm thương xót.

Thiếu nữ tư sắc giống như thiên nhân, cho dù là so với Lạc Thủy thần nữ Diệp Thủy Dao của Diệp gia cũng không kém bao nhiêu, qua vài năm nữa, có lẽ đủ để cân sức ngang tài, thậm chí là còn hơn, nói là trong ngàn vạn chọn một cũng không quá. Không nghi ngờ gì nữa, Lý Sắt đã bị thiên nhân chi mạo của thiếu nữ trước mắt khiến cho đầu váng mắt hoa, hai chân cũng thiếu chút nữa thì mềm ra.

Thần sắc của hắn khiến thiếu nữ nhíu mày, lách người đi qua hắn, nàng ta vừa đi vài bước liền nghe thấy phía sau có tiếng hô: “Thật là to gan! Ngươi không ngờ dám gọi thẳng danh hủy của người trong hoàng thất, bắt nàng ta lại, dẫn về!”

Chính là Lý Sắt theo bản năng lau nước miếng ở khóe miệng, chỉ vào lưng thiếu nữ rồi hét lớn. Cái tên mà thiếu nữ gọi ra đã trở thành cớ của hắn.

Hai gia nô phía sau hắn làm sao mà không hiểu tâm tư của hắn, vội vàng cười hắc hắc rồi dạ ran, đồng thời tiến lên tóm lấy thiếu nữ. Tuổi còn nhỏ, bề ngoài yếu đuối, nhưng bất kỳ ai cũng không ngờ được, người mà bọn họ tóm không phải là một thiếu nữ yếu nhược, mà là một diêm vương sống. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://sachvui.com

Khi tay hai người sắp tiếp xúc tới thân thể của thiếu nữ thì bọn họ bỗng nhiên cảm giác được trên tay mình xuất hiện cảm giác man mát, giống như cảm giác có gió lạnh nhè nhẹ bỗng nhiên thổi qua vậy. Loại cảm giác này còn chưa kịp hoàn toàn biến mất thì bọn họ liền đồng loạt nhìn thấy, tay phải của mình từ chỗ cổ tay chỉnh tề thoát vị, rơi xuống đất.

Người ở bên ngoài, bao gồm cả chính bọn họ đều cho rằng là tay bọn họ hoàn toàn là tự bỗng nhiên rớt xuống, không có bất kỳ tự tiếp xúc nào của ngoại nhân, thiếu nữ cách bọn họ gần nhất vẫn duy trì động tác đi tới, ngay cả đầu cũng không quay lại chút nào.

“A!”

Hai tiếng kêu thảm thiết không chỉ tràn ngập sự đau đớn mà còn bao hàm cả sự sợ hãi cực đoan khi mắt thấy tay mình bỗng nhiên rơi khỏi cơ thể, bọn họ lúc đầu còn ôm cổ tay, về sau thì nằm bệt ra đất, không ngừng lăn lộn vì đau đớn, tiếng khóc thảm thê lương khiến người ta nghe mà tim thắt lại từng ơn.

Vẻ mặt vốn đang mê đắm của Lý Sắt lúc này cũng trắng bệt một mảng, tận mắt thấy cổ tay hai người bỗng nhiên đồng thời rơi xuống, cảnh tượng đó hoàn toàn giống như là nhìn thấy quỷ vị. Theo bản năng, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ của nhìn về phía đột nhiên biến thành sợ hãi.

Cho dù là kẻ ngốc cũng không cho rằng bàn tay của vì bọn họ thật sự là bỗng nhiên rơi xuống, mà tất nhiên là có nguyên nhân. Nguyên nhân này, chỉ có thể là xuất phát từ trên người thiếu nữ.

Vừa hay ở phía sau, một đoàn thành vệ quân tuần tra phụ cận nghe thấy tiếng hét bèn chạy tới, Lý Sắt đang run lẩy bẩy lập tức như tóm được cọng cỏ cứu mạng, vội vàng chạy ra phía sau tiểu đội thành vệ quân, chỉ vào thiếu nữ: lên: “Là nàng ta… Nàng ta giết người giữa đường, mau bắt nàng ta lại!”

Hai bàn tay đứt trên mặt đất và hai người đang lăn lộn gào thét khiến thủ lĩnh của tiểu đội thành vệ quân chau mày, hắn tiến lên nói: “Là ngươi làm ư?”

“Là ta.” Thiếu nữ không xoay người lại, bình thản hồi đáp. Câu trả lời này của nàng ta chẳng những không khiến người chung quanh thoải mái, ngược lại còn rùng mình sợ hãi.

Là nàng ta làm? Nhưng nàng ta căn bản là không xoay người lại, tay cũng không có động tác gì, vậy nàng ta rốt cuộc là làm như thế nào? Chẳng lẽ thật sự có quỷ ư?

Thiếu nữ đó không nói gì, thản nhiên như không tiến về phía trước, đi tìm người mà nàng ta muốn tìm.

“Đứng lại… Bắt!”

Mười mấy thành vệ quân nhanh chóng ùa lên, tới phía sau thiếu nữ, cước bộ của thiếu nữ hơi chậm lại, trong cái mũi nhỏ xinh phát ra một tiếng hừ khẽ.

Nàng ta không phải là người thích gây chuyện, cũng không là một kẻ ngu dốt, nàng ta hiểu rõ không nên gây chuyện ở một thế giới khác với thế giới mà mình được sinh ra. Nàng ta biết Long Tiêu mà nàng ta muốn tìm ở trên thế giới này không phải tên là Long Tiêu, nhưng nàng ta vẫn không ngừng hỏi tên Long Tiêu, đó là bởi vì muốn cái tên này truyền tới tai hắn, để hắn chủ động xuất hiện trước mặt nàng, nàng tin rằng mình chỉ liếc một cái là nhận ra được hắn.

Nhưng, nàng ta trời sinh đã là một người không biết nhịn, cũng trước giờ không thể bị xúc phạm. Bởi vì người trên thế giới này có năng lực xúc phạm nàng ta lại chưa bao giờ xúc phạm nàng ta.

Cho nên, người xúc phạm nàng ta, vô luận là ai, kết cục cũng chỉ có một, nàng ta căn bản không cần cố kỵ gì cả, những người này cũng không có tư cách khiến nàng ta phải cố kỵ.

Nếu tốc độ chậm lại một chút, có lẽ có thể nhìn thấy, tay trái cầm vỏ kiếm của nàng ta bất động, tay phải hơi nâng lên, đặt trên chuôi kiếm, rút kiếm ra, thuận thế chém ra sau, sau đó lại theo quỹ tích xuất kiếm mà thu kiếm, đút lại kiếm vào vỏ.

Tốc độ quá nhanh, với mắt của người thường, bọn họ căn bản không nhìn thấy bất kỳ dấu vết động kiếm nào, ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy.Giống như hai người trước bị dứt cổ tay, không có bất kỳ dự triệu nào, thân thể của ba gã thành vệ quân tới gần thiếu nữ nhất đang chậy bỗng nhiên từ phần eo thoát vị, thân trên thì rơi xuống đất trước, thân dưới thì vẫn theo quán tính sau khi chạy một đoạn ngắn mới ngã xuống – chia thành hai đoạn như vậy, máu tươi rất nhanh liền nhiễm đỏ cả mặt đất.

Nàng ta không biết cái gì gọi là tàn nhẫn, cái gì gọi là nhân từ. Nàng ta giữa đường đả thương người, thành vệ quân bắt nàng ta cũng chỉ là chức trách của họ, cho dù là bắt sai thì cũng không đến nỗi phải chết. Nhưng đối với nàng ta mà nói, xúc phạm, đó là tử tội.

Vào lúc này, đội trưởng thành vệ binh cũng đã thể nghiệm được tư vị run rẩy kịch liệt từ tận trong tim.

“Lên…lên! Trực tiếp giết chết nàng ta!” Hắn cắn chặt răng, đi trước cầm đao xông lên, mệnh lệnh cũng từ bắt thành giết. Giết người trên đường, đã thành tử tội.

Keng.

Nếu tốc độ chậm lại một ngàn, có thể nhìn thấy một quang hồ màu bạc lóe lên.

Cả mười ba người từ các phương hướng bất đồng tới gần nàng ta, gần nhất là cách nàng ta một thước, xa nhất là cách mười thước, toàn bộ bị chặt ngang người. Mười sáu thành vệ quân, không một ai may mắn thoát khỏi, toàn bộ chết không minh bạch.

Một màn này khiến người chung quanh không thể không hoài nghi mình đang ở trong mộng.

“Quỷ…quỷ..” Lý Sắt lập tức ngã bệt xuống đất, run rẩy lui về phía sau, sau đó không biết từ đâu lấy ra được khí lực, bỗng nhiên từ dưới đất lảo đảo bò lên, vừa chạy vừa hô: “Có quỷ… có quỷ!”

Thiếu nữ cũng chẳng buổi đến ý tới hạng người mà trong mắt nàng ta không bằng một con kiến này, trong từng ánh mắt đang sợ hãi bước về phía trước, nàng ta đi tới đâu, không ai còn dùng anh mắt hân thưởng và kinh diễm để nhìn nàng ta nữa, mà lại vội vàng di động thân thể đang run lẩy bẩy, cố gắng tránh nàng ta càng xa càng tốt, không có một ai dám đứng ra ngăn cản nàng ta.

Phía mà nàng ta đi tới lại chính là Diệp gia.

Chọn tập
Bình luận