Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Thiên Thần

Chương 470: Đại hôn (Thượng)

Tác giả: Hỏa Tinh Dẫn Lực
Chọn tập

Diệp Vô Thần ở trong các loại ánh mắt như chúng tinh phủng nguyệt, ngồi kỵ mã ra khỏi đại môn Diệp gia, lần đi ra này, hắn mới biết toàn bộ dân chúng thành Thiên Long đều vì hôn lễ này của hắn mà đã xảy ra biến hóa thật lớn.

Hai thảm hồng dài khoa trương lấy Diệp gia làm khởi điểm, một cái khúc chiết kéo dài đến Hoa gia, một cái khác kéo dài vài dặm tới hoàng cung. Khoảng cách từ Diệp gia tới Hoa gia, còn có hoàng cung tuy nói cũng xa xôi, nhưng trải thảm xuyên qua các đường lớn phồn hoa của thành Thiên Long, từ xưa đến nay có lẽ cũng là lần đầu tiên. Mà chung quanh thảm, cách mỗi vài bước có một gã hoa đồng đứng đó, tay cầm lẵng hoa màu đỏ.

Khoảng cách giữa các nam nữ tiểu đồng đều nhau, thân hình đều hơn kém không lớn, tướng mạo thanh tú, khả ái. Nam đồng mặc phấn sắc cổ văn song điệp vân hình thiên thủy quần, nữ đồng mặc đạm lam sắc đào hoa vân vụ yên la sam, đầu sơ tiểu kế, lam phấn giao nhau, càng kiều diễm chói mắt. Nhiều hài đồng như vậy, chẳng lẽ là tìm toàn bộ hài đồng của thành Thiên Long đem đến đây! Nguyên bản ngã tư đường chật chội bị hồng thảm mở ra một con đường, không ai dám đụng chạm đến hồng thảm.

Diệp Vô Thần xuất hiện, toàn thành nhất thời vui mừng, đám đông bắt đầu khởi động. Liếc mắt nhìn lại một cái, mãn thành giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng tận trời, nơi nơi đều là đèn lồng màu đỏ chói lọi, thảm đỏ thẫm, trên đường lớn kinh thành, một chiếc tiếp một chiếc lễ xe được trang sức cực kỳ xa hoa, vô cùng đồ sộ, xa xa nhìn lại, dân chúng thành Thiên Long xếp làm ba tầng vây quanh, náo nhiệt quả thực không thể dùng ngôn từ hình dung.

Dù là Diệp Vô Thần có chuẩn bị, khi mới ra khỏi cửa Diệp gia cũng bị dòng người hoa lệ mãn nhãn nhìn không thấy cuối làm ngạc nhiên. Không hề nghi ngờ, đây là hôn lễ quy mô lớn nhất, ảnh hưởng lớn nhất, cũng là xa hoa nhất Thiên Long quốc, thậm chí lớn nhất toàn bộ Thiên Thần đại lục từ trước tới nay, bởi vì tổ chức hôn lễ này không chỉ có Diệp gia cùng hoàng thất Thiên Long, thậm chí bao gồm Nam Hoàng Tông, Bắc Đế Tông, đế vương của Quỳ Thủy quốc cùng Thương Lan quốc, các đại thế gia uy danh hiển hách, bọn họ e sợ để cho Diệp Vô Thần một tia bất mãn, tại đây dưới sự hợp sức của toàn bộ thế lực tối cao của đại lục, hôn lễ xa hoa đến mức làm cho người ta không thể tin được.

“Có phải quá khoa trương hay không” Diệp Vô Thần nhìn phía trước, trong lòng không khỏi rên rỉ một tiếng.

Thành Thiên Long Hoa gia.

Hoa Thủy Nhu đang lo lắng khẩn trương đứng ngồi không yên không yên rốt cuộc bị hai người phù dâu đưa lên kiệu hoa, sau đó khẩn trương nắm cây táo không thấy rõ là ai đưa qua trong tay, nàng vẫn cúi đầu, không nhìn ai, ngay cả Diệp Vô Thần vẫn mỉm cười nhìn nàng cũng không có dám thăm dò xem. Nhưng bên cạnh khẩn trương, trong mắt nàng luôn luôn chớp lên sóng mắt tràn ngập hạnh phúc. Bên tai, tiếng chiêng trống vang vọng kinh thành, thanh âm vui mừng ở các phương hướng truyền đến. Sau hôm nay nàng rời khỏi Hoa gia, về sau liền vĩnh là người của Diệp gia. Nàng không hề lo, bởi vì hai nhà cách xa nhau rất gần, nàng muốn trở về, tùy thời đều có thể trở về. Phụ thân nàng cũng nhất định sẽ thường xuyên thăm nàng.

Hôm nay hôn lễ có hai tân nương, các nàng không phải cùng nhau bái đường với Diệp Vô Thần, mà là theo thứ tự mà đến, sau khi người thứ nhất bái đường mới đi tiếp cái thứ hai. Nếu cả hai nàng cùng bái đường, có vẻ quá mức không được tự nhiên. Làm cho nàng vui sướng là người thứ nhất t hắn ới đón không phải Long Hoàng Nhi, mà là nàng.

Hoa Thủy Nhu nắm chặt cây táo tượng trưng cho hạnh phúc bình an, trong lòng cầu nguyện… Đây là hạnh phúc của ta… Hắn là nam nhân hoàn mỹ nhất trên thế giới, yêu ta cả đời, có hắn ở bên người, ta vĩnh viễn hạnh phúc, vĩnh viễn… Rốt cuộc. Trong một tiếng kêu lớn “Khởi kiệu!”, nàng bắt đầu hướng về một đoạn nhân sinh khác.

Khởi kiệu, Diệp Vô Thần cưỡi ngựa đi ở phía trước, bên tai đủ loại tiếng hô cùng tiếng chiêng trống vang trời. Nhiều người kinh ngạc vì hôn lễ xa hoa này, càng muốn chính mắt thấy Tà Đế đem hai vị bích nhân vào cửa.

Trên lưng ngựa, Diệp Vô Thần mâu nhược thâm đàm, tinh lượng sâu thẳm, thần nghi minh tú, phong độ nhanh nhẹn, một thân hỉ phục đỏ thẫm, tóc dài tung bay ở phía sau, toàn thân đều tản ra khí tức đế vương hình thành từ sớm, trên mặt mang theo vài phần tươi cười nhàn nhạt. Không biết khiến bao nhiêu nữ tử mất hồn, trợn mắt há hốc mồm.

Mỗi khi đạp vài bước trên hồng thảm, nam đồng nữ đồng bên cạnh sẽ rải đầy hoa đủ mọi màu sắc trên kiệu hoa, ngẫu nhiên, còn dùng liễu chi tát thủy. Diệp gia cách Hoa gia cũng không xa, chỉ cách vài con phố, khi đi qua một góc, ánh mắt Diệp Vô Thần thoáng nhìn về phía sườn một chút, bởi vì cảm giác nói cho hắn, có một ánh mắt quen thuộc, không nên xuất hiện ở trong này đang nhìn hắn.

Từ ánh mắt hắn có thể thấy được thần sắc phức tạp của Nhạc Hám Đông, bên người hắn là nữ nhi Nhạc Tư Kỳ đã trở về nhà, ánh mắt của Diệp Vô Thần chạm vào ánh mắt của nàng, sau một hồi thoáng ngạc nhiên, trong lòng hơi hơi nghi hoặc: Bọn họ như thế nào lại đến nơi đây. Truyện Sắc Hiệp – https://sachvui.com

Mà ánh mắt Nhạc Tư Kỳ nguyên bản si mê nhìn hắn, nhưng khi hai ánh mắt chạm nhau lập tức như bị điện giật, tim đập như hươu chạy, trong lòng hỗn loạn hô: Hắn nhìn đến ta… Hắn nhìn đến ta…

Khi Nhạc Tư Kỳ ngẩng đầu lên, bóng dáng Diệp Vô Thần đã đi xa, ánh mắt nàng dừng lại tại kia đồ án long phượng trình tường trên kiệu hoa, thần sắc trở nên ảm đạm…

Nhạc Hám Đông yên lặng quan sát thần sắc biến hóa của nữ nhi, rốt cục thì quay mặt qua chỗ khác, im lặng hít một hơi. Sau khi Nhạc Tư Kỳ trở về nhà, hắn biết nàng không bị thương tổn gì, ngược lại được chiếu cố cẩn thận, không chịu nửa điểm ủy khuất. Nhưng sau khi nữ nhi trở về nhà rõ ràng đã thay đổi, thường xuyên mất hồn mất vía, nhìn ra ngoài cửa sổ. Dần dần, hắn biết là vì cái gì. Đối mặt với nam nhi như Diệp Vô Thần, có nữ tử nào chưa gả mà không động tâm. Mà lúc trước nàng bị hắn bắt đi, do đó xuất hiện cùng hắn, một khi nảy sinh tình cảm đối với hắn, thì nhìn các nam nhi phỏng chừng như cặn bã… Sau khi nàng nghe thấy tin tức đại hôn của hắn, liền năn nỉ cha mang nàng đi xa ngàn dặm tới thành Thiên Long, tâm tư của nàng, hắn làm phụ thân sao lại không biết. Mẫu thân nàng cũng chỉ có thể thở ngắn thở dài.

Chính là…

Hoa Thủy Nhu chờ đợi không yên, thời gian giống như quá chậm, rất chậm, không biết qua bao lâu, nàng cảm giác cỗ kiệu chậm rãi ngừng lại, bên tai vẫn huyên náo như trước, một góc mành bị xốc lên, Tiểu Ngọc thị nữ của nàng nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư, đến rồi”.

Sau đó, một bàn tay tiến vào, Hoa Thủy Nhu nhẹ nhàng từ trong cỗ kiệu đi ra. Mà nàng mới ra khỏi kiệu hoa một khắc, thanh âm bên tai bỗng nhiên im lặng hơn rất nhiều, nàng tựa hồ nghe thấy bốn phía mơ hồ hút không khí. Nàng sờ trán, nắm chặt quần áo Tiểu Ngọc. Nàng vẫn biết mình xinh đẹp, buổi sáng sau khi nàng mặc mũ phượng khăn quàng vai, thay trang phục tân nương vào, tất cả thị nữ trong phòng đều ngơ ngác nhìn nàng, ngay cả chính nàng cũng bị vẻ xinh đẹp của nữ tử trong gương làm cho sợ ngây người, cái khuôn mặt này, cái thân thể này, thật sự là… Thật đẹp !

Đây là hôn lễ có quy cách còn vượt qua hoàng gia, hoàng thất Thiên Long không đội khăn dân gian hội che khuất toàn bộ khuôn mặt, mà dùng rèm đạm kim che mặt, cho nên sau khi Hoa Thủy Nhu hạ kiệu, dung nhan tự nhiên nửa che đậy bại lộ trước mặt mọi người. Hôm nay ánh mặt trời phá lệ nhu hòa, ánh nắng liễm diễm ánh trên mũ phượng khăn quàng quyến rũ minh diệu trên người nàng, ngạo nghễ sinh huy, rạng rỡ loang loáng khiến người hoa cả mắt. Nàng đầu bội tứ bình phượng quan, tóc cài một cây trâm tinh mỹ tuyệt luân, phía dưới thùy trứ sổ điều điêu lũ loan phượng kim bộ diêu, mặc tụ kim phượng văn đại hồng lễ phục, thắt lưng mang hệ đồng sắc đồng văn khoan cẩm đái, chân đi kim ti lí, từng bước sinh huy. Đại hồng kim ti loan phượng có gắn minh châu, che khuất nàng my tâm buông xuống ruby. Đại mi tuyết phu, con mắt sang, đôi môi tinh xảo động lòng người, thái độ e lệ cùng bức rèm đạm kim che nửa lại càng tăng thêm mị lực cho nàng, giống như thiên nữ trích trần, mĩ không giống thế gian.

Hôm nay là thời khắc xinh đẹp nhất của nàng. Toàn bộ vẻ xinh đẹp của nàng trong nháy mắt chinh phục tất cả mọi người dù từng gặp nàng hay chưa từng thấy qua nàng, không biết có bao nhiêu người vô ý ngừng hô hấp, ngơ ngác nhìn nàng, ánh mắt không thể dời.

Hoa Thủy Nhu đi chưa được mấy bước, một chậu than xuất hiện ở bên chân, nàng nhẹ nhàng, chậm chạp, cẩn thận vượt qua chậu than dưới sự giúp đỡ của Tiểu Ngọc, giây lát, cây táo nàng cầm trong tay bị lấy đi, một bình hoa kim tỗn đặt ở trong tay nàng… Lúc trước nàng đã ghi tạc rất kỹ quy củ hôn lễ trong lòng, mà tại đây không ngờ lại quên không còn chút gì, cầm trong tay bình hoa không biết làm sao, thẳng đến khi cái bình trong tay chấn động, vang lên vài tiếng thanh thúy “đương đương”, nàng mới nhớ tới vì cái gì muốn bắt bình hoa này…

Chung quanh truyền đến tiếng huyên náo trầm trồ khen ngợi, nàng cầm cái bình trong tay, một dải lụa hồng đặt trong tay nàng, bị nàng vụng trộm nắm chặt.

Dưới sự dẫn dắt của hồng trù, nàng liên bước nhẹ nhàng, chậm rãi theo sát, nàng đương nhiên biết, một đầu là phu quân nàng – Diệp Vô Thần.

Rốt cuộc, vượt qua mấy nhà cao cửa rộng, nàng bước vào đại môn Diệp gia, nguyên bản Tâm nhi vẫn như hươu chạy lại “bang bang” nhảy hẳn lên.

Mà có thể đi vào vòng tân khách trong Diệp gia, không người nào không phải là quý nhân vô cùng tôn quý. Bọn họ sớm đã kiễng mũi chân, kiển chân lấy đãi, để lúc Diệp Vô Thần cùng Hoa Thủy Nhu nhập môn là từng đợt áp lực không nén được hô hấp cùng khởi, có nam có nữ, hôm nay Hoa Thủy Nhu giống như một tiên nữ từ trong bức họa đi ra, vẻ tuyệt mỹ làm cho người ta mở rộng tầm mắt…

Cũng chỉ có Tà Đế mới có thể xứng đôi với nữ tử xinh đẹp si tình như vậy, cũng chỉ có nữ tử như vậy mới xứng đôi với Tà Đế vô luận các phương diện đều đứng ở điểm cao nhất của Thiên Thần đại lục.

Hoa Thủy Nhu nhìn mũi chân của mình, Nhu Nhu sợ hãi theo hồng trù nắm trong tay cất bước về phía trước. Từ khi vào cửa Diệp gia, nàng suy nghĩ sẽ không biết bay về nơi nào, từ khi gặp hắn, đến khi hắn mạnh mẽ chinh phục nàng, lại thêm ba năm bi thương khổ tư… Chậm rãi đã đến tương lai chung thân cùng hắn, tất cả tất cả cái này, giật mình giống như giấc mộng phồn hoa, hạnh phúc khó có thể tìm được chân thật. Sau khi biết hắn chết, trong ba năm nàng chưa bao giờ dám hy vọng xa vời sẽ có một ngày hạnh phúc này.

Chọn tập
Bình luận