Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Thiên Thần

Chương 193: Sự xúc động trong nháy mắt ấy

Tác giả: Hỏa Tinh Dẫn Lực
Chọn tập

Như chọc vào tổ ong vò vẽ, hướng cửa cung nhất thời vang lên tiếng chuông cảnh báo, một loạt thị vệ hoàng cung vọt về bên này. Hai hàng lông mày Diệp Vô Thần nhíu chặt, sắc mặt lạnh dọa người, liều lĩnh xông vào phía sâu trong hoàng cung, tất cả những người muốn ngăn trước người hắn, toàn bộ còn chưa tới gần đã chết dưới Thiên Phạt Chi Nhận của Đồng Tâm. Họ nên cảm thấy may mắn, nếu Đồng Tâm hiện tại vẫn là Thiên Phạt Chi Nữ của ngày trước thì họ ngay cả thi thể cũng không thể lưu lại hoàn chỉnh.

Đám thị vệ hoàng cung như thủy triều vọt tới căn bản không ai có thể cản nổi bước chân của hắn. Chỉ có thể ở đằng sau hắn hô gào đuổi theo, rồi lập tức lại mất dạng.

Khách khứa trên Loan Phượng Điện đã chật phòng, Phong Liệt mặt đầy hồng hào ngồi ở ghế thủ tọa, trên mặt không còn vẻ uy nghiêm thường ngày, ngược lại là mang vẻ tươi cười thư thái. Rất nhanh, ngoài điện chiêng trống réo rắt, mọi người tới tấp đứng dậy, vui mừng đầy mặt ra ngoài đón.

Diệp Thủy Dao toàn thân áo đỏ được phù dâu dìu xuống, dợm bước chân cứng đờ bước qua chậu than. Hôn lễ với một cô gái mà nói vốn dĩ hẳn là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời nàng, nhưng với Diệp Thủy Dao mà nói, đây đã định trước là một hồi bi ai. Đây là một quốc gia xa lạ, ngày đại hôn xung quanh đừng nói cha mẹ người thân, ngay cả một người nàng quen và quen nàng đều không có, cũng không có ai trưng cầu ý kiến của nàng. Nàng hệt như một con rối gỗ, di chuyển cứng nhắc. Nhưng nếu đã lựa chọn thì nàng sẽ không hối hận, nàng thà hủy hoại bản thân cũng không mong hủy hoại Diệp gia, càng chẳng mong hủy hoại… Diệp Vô Thần.

Ông trời cho nàng một lựa chọn đau khổ, vì Diệp gia, vì Diệp Vô Thần, nàng dùng tương lai của mình làm cái giá, đưa ra lựa chọn này.

Phong Lăng cười ha ha, hôm nay, y phá lệ làm chủ hôn một lần, mà y vội vàng như thế khiến Phong Lăng cưới Diệp Thủy Dao vừa tới Đại Phong Quốc trong lòng đều có chút vững vàng, đương nhiên không phải không có nguyên do.

Vừa qua chậu than, vừa bắn tên đỏ, Phong Lăng và Diệp Thủy Dao chia nhau được phù dâu và phù rể dìu đi song song trong Loan Phượng Điện, bên tai lại là tiếng cười và khen ngợi của đám nam nữ trai gái. Phong Lăng mặt mang tươi cười, dùng ánh mắt lần lượt ra hiệu về phía họ, trang phục hôm nay của hắn cộng thêm nét mặt, quả thật là hết sức tuấn mỹ, khí chất càng phiêu dật xuất trần khiến người ta ngạc nhiên tán thán. Mà niềm vui mừng trong lòng gã cũng chưa bao giờ lớn mạnh như lúc này, hăm hở đi về trước, dư quang trong đôi mắt một mực đều chăm chăm vào Diệp Thủy Dao ở bên người. Lần đầu tiên, gã cảm kích vạn phần với vị trí thái tử Đại Phong Quốc của mình, nếu gã không phải thái tử, đối diện với cô gái người thường căn bản đừng mong với tới này, có lẽ cả đời đều chỉ có thể ngắm nàng từ rất xa… Có lẽ ngay cả cơ hội nhìn thấy bóng lưng nàng đều không có.

Diệp Thủy Dao dưới sự dìu dắt đi về trước như một cỗ máy, phù dâu dừng chân, lúc kéo nàng lại, nàng mới dừng chân theo. Xung quanh một mảnh la ó hò hét, nàng không lắng nghe họ đang nói gì. Đứng một hồi, một nam nhân uy nghiêm dường như đang nói gì đó, nàng cũng không nghe rõ, thế giới xung quanh, ngây ngây ngô ngô, cùng nàng hoàn toàn cách biệt.

Phong Liệt dùng âm thanh uy nghiêm chấn động lòng người của y nói hết bài mở màn hôn lễ, tất cả những ánh mặt trong đại điện đều tập trung lên người Phong Lăng và Diệp Thủy Dao, phần lớn là Diệp Thủy Dao. Dựa theo phong tục của Đại Phong Quốc, trước khi bái đường, đầu tiên phải do tân lang gẩy khăn voan trên đầu tân nương lên. Trong những người này, tuyệt đại đa số vẫn chỉ nghe qua về vẻ đẹp nức tiếng của Diệp Thủy Dao, chưa thể nhìn thấy, không ai không muốn tận mắt chứng kiến người con gái Diệp gia khiến Thái tử điên đảo thần hồn này rốt cuộc đẹp đến mức nào.

Phong Lăng vẻ mặt tươi cười, cầm lấy một chiếc đòn gậy dùng vải đỏ bọc lại do phù rể đưa tới, cẩn thận hẩy lên đầu Diệp Thủy Dao. Đúng vào lúc này, ngoài điện bỗng một trận đại loạn.

Diệp Vô Thần tùy tiện tóm một cung nữ hỏi, liền biết chỗ của Diệp Thủy Dao lúc này, cắn răng dùng tốc độ nhanh nhất xông tới. Do tốc độ của Diệp Vô Thần và Đồng Tâm quá nhanh, nên tin “thích khách xâm nhập” truyền đi còn chậm hơn bọn họ. Phong Lăng, Phong Liệt hoàn toàn không biết chuyện gì, lúc này Phong Liệt bỗng nhíu chặt mày, trên mặt phủ đầy mây đen, quát to:

– Xảy ra chuyện gì?

Còn chưa có người kịp lên bẩm báo thì hai chiếc đèn lồng đỏ chót treo bên ngoài điện song song rớt xuống đất, ngọn nến bên trong rất nhanh đốt cháy hai ngọn đèn lồng. Tiếp đó, một bóng trắng nhanh đến mức khiến người ta khó có thể tin từ ngoài điện xông vào, do tốc độ thực sự quá nhanh nên đám người chỉ cảm thấy trước mắt xẹt qua một bóng trắng, hắn đã vụt tới, dùng cánh tay ôm chặt lấy vòng eo của Diệp Thủy Dao, mang theo nàng tức tốc lui về phía sau.

Trong thời gian ngắn ngủi này, một đống thị vệ xông vào Loan Phượng Điện, cửa cũng bị chặn chật ních người, Diệp Vô Thần mang Diệp Thủy Dao tựa vào một góc tường, một tay kéo khăn đỏ trên đầu nàng ra.

Bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy Diệp Thủy Dao gần trong gang tấc, Diệp Vô Thần vui vẻ bật cười, đó là một nỗi vui mừng, yêu thích và cả thương yêu rất dịu dàng rất ấm áp phát ra từ đáy lòng. Diệp Thủy Dao tương tự cũng nhìn đăm đăm hắn, hệt như từ trong một địa ngục lạnh lẽo thoáng chốc được nâng đến tận mây xanh hư ảo mịt mù, hết thảy đều không chân thật như giấc mộng vậy,

Trong nháy mắt ngắn ngủi, nước mắt nàng rơi như mưa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://sachvui.com

Với nàng mà nói, trên thế giới này, còn có gì xúc động hơn thời khắc này.

Diệp Thủy Dao dựa sát thân thể vào hắn, quên mất mình đang ở đâu, đối mặt với những người thế nào. Thanh âm duy nhất trong lòng chính là hắn vì nàng, bất chấp tất cả để tới Đại Phong Quốc… Đem so sự trốn tránh của mình với phần tình cảm này, thì nó thật nhỏ bé biết nhường nào…

Đây không phải mộng, bởi hắn ở ngay bên cạnh nàng, ôm chặt lấy nàng, thứ xúc cảm ấy là chân thật như vậy, mùi vị quen thuộc như vậy.

Hắn đã tới, hình ảnh xuất hiện trong mộng ngày hôm qua, đã xảy ra trước mặt nàng như mộng ảo.

Trái tim đang hòa tan trong khoảnh khắc ấy. Cõi lòng nàng thầm nhủ… Tiểu Thần… Nếu hôm nay có thể rời khỏi đây với đệ, đời này kiếp này, dẫu vi phạm luân lý đạo đức, chịu hết mọi thế gian khinh thường chỉ trích, tỷ cũng muốn đi theo cả đời với đệ…

Mọi người lúc này mới nhìn thấy rõ, đây không ngờ lại là một thiếu niên toàn thân áo trắng, tuấn mỹ tuyệt luân, tuổi chưa đầy hai mươi. Lúc này mấy trăm thị vệ đã bao vây cửa điện chặt như nêm cối, thị vệ tràn vào trong điện cũng đã bao quanh lấy hắn, bảo vệ hoàng thượng thái tử cùng các vương công đại thần toàn bộ ra đằng sau, hắn bị dồn vào góc tường, đã không còn hy vọng thoát thân. Chỉ là, trên mặt hắn vẽ đầy lạnh lẽo, nhưng duy chỉ không có một tia sợ hãi nào.

Toàn thân Phong Lăng toát mồ hôi lạnh, với tốc độ vừa rồi, nếu mục tiêu của hắn không phải là Diệp Thủy Dao, mà là tính mạng gã thì có lẽ đầu gã đã không còn rồi. Đồng thời, lúc này gã vô cùng nghi hoặc vì sao Phong Triêu Dương còn chưa xuất hiện, chẳng lẽ là do đối phương không có cái gọi là sát khí?

Chẳng phải Phong Triêu Dương không xuất hiện, mà là… trên nóc Long Phượng Điện, Phong Triêu Dương tay cầm Trảm Phong Đao, đôi mắt sắc bén luôn tỉnh táo kia lại không ngừng run rẩy. Trước người y, một thiếu nữ toàn thân áo đen dắt tay một thiếu nữ áo trắng, mặt không chút biểu cảm đối mặt với y.

Con ngươi quen thuộc kia cùng khí tức khủng bố khóa chặt toàn thân y khiến đôi tay y đều đang run lẩy bẩy. Bởi vì nàng không ngờ lại là… Thiên Phạt Chi Nữ! Đây là một ác ma khủng bố khiến y biết cái gì gọi là sợ hãi duy nhất trên thế giới.

– Còn không mau bắt hắn cho ta! –Phong Liệt đứng dậy, quát to.

Đám thị vệ vừa muốn hành động thì lại nghe Phong Lăng hô lớn:

– Khoan đã! –Gã tiến về trước vài bước, nói:

– Phụ hoàng, tạm thời không nên động thủ, trước tiên hỏi rõ lai lịch của hắn.

Phong Liệt nhíu mày gật đầu.

Nguyên nhân căn bản Phong Lăng không cho họ động thủ vẫn là sợ tổn thương đến Diệp Thủy Dao, còn về kẻ đột ngột xâm nhập bên người nàng, gã hận không thể đem hắn chém thành từng mảnh. Lúc trước đã phá hủy hôn lễ của gã, lúc này lại… không ngờ trước mặt bao nhiêu người ôm chặt Diệp Thủy Dao gã ngày đêm mơ ước, lại ngay cả góc áo đều chưa từng chạm tới. Diệp Thủy Dao chẳng những không phản kháng, hơn nữa, sự giao lưu ánh mắt trong tích tắc lúc nãy của họ khiến gã hừng hực lửa ghen, dẫu gã muôn vàn không muốn, cũng không thể không tiếp nhận, Diệp Thủy Dao đã có người trong lòng, hơn nữa người đó hôm nay lại không ngại xa vạn dặm tới Đại Phong Quốc, rồi bất chấp hậu quả xông vào đây.

Vả lại nam nhân này bất kể diện mạo, khí chất, sự quyết đoán dám to gan xông vào hôn lễ, thực lực kinh người lúc nãy thể hiện, còn cả vẻ trấn định lúc nãy biểu hiện ra, khiến gã không thể không thừa nhận, hắn đích xác có tư cách xứng với Diệp Thủy Dao.

– Các hạ là? –Phong Lăng âm trầm, ráng áp chế nội tâm đang dâng lên như thủy triều.

Diệp Vô Thần nheo mắt, dùng ánh mắt càng âm trầm hơn nhìn thái tử Đại Phong Quốc dám đánh chủ ý với Diệp Thủy Dao này, lạnh lùng nói:

– Diệp gia, Diệp Vô Thần!

Xung quanh thoáng chốc yên tĩnh, Phong Lăng mặt đầy kinh ngạc, Phong Liệt cũng nhíu chặt mày, trở tay không kịp với câu trả lời này, ngay cả người ở đây cũng không có bao nhiêu người không biết cái tên này. Con trai duy nhất của Diệp gia Thiên Long Quốc, được đồn là thiếu niên thiên tài như Thần nhân, quan trọng nhất chính là, hắn có một thân phận không thể không khiến người ta kiêng kỵ: đồ đệ Kiếm Thần!

Đại Phong Quốc là một quốc gia sùng bái anh hùng, với Sở Thương Minh, họ ngoại trừ sùng kính ngưỡng vọng, còn có cả sợ hãi.

– Diệp gia Diệp Vô Thần Thiên Long Quốc? –Phong Liệt dựng hàng lông mày, quát lạnh nói:

– Trẫm mặc kệ là ai, hôm nay ngươi xông loạn hoàng cung, giết chết rất nhiều thị vệ, quấy rối hôn lễ con trai trẫm, biết tội gì không?

Ngày trước nếu uy thế của y vừa ra, ắt sẽ dọa văn võ bá quan câm như hến, thở cũng không dám thở mạnh, nhưng lại thấy Diệp Vô Thần không hề bận lòng, vẻ mặt vẫn lạnh nhật như thường, hoàn toàn không hề sợ hãi, ngoài cơn tức giận trong lòng cũng không thể không thầm khen vài phần. Phong Lăng lại bỗng bước lên nói:

– Phụ hoàng bớt giận, hãy nghe con nói một lời.

Nghe Diệp Vô Thần báo tên, Phong Lăng thoáng chốc yên tâm xuống. Thì ra sự việc chẳng phải như gã nghĩ, người tới không ngờ là đệ đệ của Diệp Thủy Dao. Dưới biến hóa cực lớn trong lòng, ấn tượng của gã với Diệp Vô Thần cũng hoàn toàn thay đổi, trong lòng không khỏi bắt đầu tán thưởng. Nghe đồn con trai duy nhất Diệp gia được xưng tụng là nhân trung chi long, xem ra quả nhiên không giả, trừ bỏ cái khác không nói, hành động hôm nay tuy cực kỳ lỗ mãng nhưng chỉ vẻn vẹn sự quyết đoán cỡ này cũng tuyệt đối không phải người thường có thể có được. Mà từ trong ánh mắt Diệp Thủy Dao nhìn hắn thì thấy, tình cảm giữa hai tỷ đệ họ chắc hẳn cực tốt, bằng không Diệp Vô Thần cũng sẽ không gây ra hành động điên rồ như thế, cho nên… Nếu hôm nay thật sự tổn thương Diệp Vô Thần, Diệp Thủy Dao ắt sẽ tức giận với gã. Ngược lại, nếu cố ra vẻ đại lượng bảo vệ hắn thì Diệp Thủy Dao sẽ lòng mang cảm kích với gã, đồng thời từ đó thay đổi hẳn với gã, không còn đối xử lạnh lùng nữa.

Nghĩ đến đây, gã lại loáng thoáng cảm thấy có chút may mắn khi Diệp Vô Thần lỗ mang xông vào. Nghĩ đến đây, gã nói với đám thị vệ đang như hổ rình mồi cách Diệp Vô Thần ba bước:

– Bỏ đao xuống.

Đám thị vệ chần chừ một hồi mới thu đạo lại, lui sau vài bước, nhưng vẫn mang vẻ cảnh giác.

Chọn tập
Bình luận