Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Thiên Thần

Chương 269: Xê dịch thời không

Tác giả: Hỏa Tinh Dẫn Lực
Chọn tập

Diệp Vô Vân hoảng sợ nói:

– Là con có lỗi với Diệp gia, nhưng lúc trước con nói hoàn toàn đúng sự thực, hoàng mệnh khó trái, nhưng nghĩa phụ nghĩa mẫu luôn thương yêu quan tâm con, như bản thân sinh ra, ở trong lòng con sớm đã hệt như cha mẹ ruột vậy, nếu có nửa điểm dối trá…

– Ê ê ê ê… Trước tiên đừng vội thề, ta sợ một luồng thiên lôi bất chợt đánh xuống sẽ phá hủy phòng đấy. Ngươi chẳng những không hiếu thảo với cha mẹ ruột, ngược lại rủa họ cùng chết đi, lại ở đây nói chuyện tình thân, cha mẹ ngươi sinh ra ngươi không dễ, thì lại sinh ra một thằng con hoang, chỉ từ điểm này, ngươi nên bị thiên lôi đánh chết. – Diệp Vô Thần lạnh lùng nói.

– Cha mẹ ta đã chết từ lâu rồi…

– Hả? Hôm qua ta còn nhìn thấy Lâm Chiến đến trung niên vẫn không ra hồn kia xuất hiện ở Diệp gia ta, lẽ nào đó là quỷ hồn sao? –Diệp Vô Thần nhếch miệng, trong vẻ tươi cười đầy rẫy sự lạnh lùng và châm chọc.

Sắc mặt Diệp Vô Vân và Diệp Uy song song biến đổi, đôi mắt Vương Văn Thù cũng trợn tròn, không dám tin vào lỗ tai mình.

– Ngươi… ngươi… ngươi nói bậy…

Câu nói này của Diệp Vô Thần, trúng thẳng chỗ yếu hại của Diệp Vô Vân, khiến gã trong cơn chấn kinh nói năng lộn xộn, nói không ra một câu đầy đủ. Chuyện này từ trước tới nay đều là một bí mật to lớn, bởi vì một khi để lộ bí mật, thì tất cả kế hoạch của Long Dận đều sẽ bại lộ, danh vọng của Lâm gia sẽ bị hủy, danh vọng của Long gia cũng sẽ hủy, cả Thiên Long Quốc đều sẽ phỉ nhổ, rẻ rúng và phẫn nộ với bọn họ.

Diệp Uy lúc này vốn đã hoàn toàn không nghi ngờ với lời của Diệp Vô Thần, mà vẻ hoảng hốt của Diệp Vô Vân đã không khác gì chưa đánh đã khai, Diệp Uy nhất thời toàn thân run rẩy.

– Năm đó, con thứ của Lâm gia sau khi sinh ra không đến một giờ liền không còn hơi thở, trên dưới Lâm gia đều cho rằng nó bị chết non bi thảm, người ngoài biết đến cũng là như thế. Mà ngay cả cha mẹ ruột của gã đều không phát hiện ra, đứa trẻ vừa mới ra đời đó được tráo đổi bằng một đứa trẻ đã chết. Đứa bé vừa sinh ra khó phân biệt tướng mạo, mà dưới sự cố ý của ngươi kia đứa bé vừa sinh ra liền bị hắn ôm đi, ngay cả mẫu thân nó đều không thể nhìn được vài lần, cho nên rất dễ liền gạt hết tất cả mọi người. Mà kẻ đó, chính là Lâm Cuồng! Y vì phối hợp với Long Dận bày ra thế cục có thể khống chế Diệp gia, đã không tiếc dâng tặng đứa cháu trai vừa mới ra đời của mình, cũng chính là Diệp Vô Vân – không, hẳn là Lâm Vân! Mà Lâm gia, chủ nhân thực sự của nó không phải Lâm Cuồng, mà là Long Dận. Sự xuất hiện và phát triển của nó toàn bộ là do Long Dận một tay nâng đỡ và lôi kéo, cho nên Lâm Tú mới có thể lên làm hoàng hậu, Lâm Viêm mới có thể lên làm viện trưởng học viện hoàng gia… Sự xuất hiện của Lâm gia, chính là vì nhằm vào Diệp gia ta, liên tục gây nên mâu thuẫn, làm ra tư thế chống đối với Diệp gia ta để áp chế Diệp gia, phân tán sức chú ý của Diệp gia và áp chế nó phát triển.

Diệp Vô Vân xụi lơ thật mạnh trên đất, trong đôi mắt đã không còn thần thái. Kế hoạch Long Dận trù tính rất lâu, không một sơ hở, tự cho là không ai có thể hiểu thấu, hết thảy đều thần không biết quỷ không hay kia, thì ra sớm đã bị Diệp Vô Thần biết tỏng từ lâu… Hơn nữa nói không hề bỏ sót. Thì ra từ ba năm trước, biểu hiện đế vương của Long Dận trước mặt Diệp Vô Thần chỉ là một trò cười. Có lẽ sự uy nghiêm, đại nghĩa, vững vàng, ưu ái Long Dận biểu hiện ra trước mặt hắn cho tới bây giờ, ở trong mắt hắn đều là nực cười như xiếc khỉ.

– Ha ha… Ha ha… ha ha! Giỏi cho một Long Dận, giỏi cho một Lâm gia… Thật là tính toán hay lắm, vì Diệp gia ta, các ngươi thật là nhọc lòng, nhọc lòng quá! Ha ha ha ha! –Diệp Uy cất tiếng cười lớn, trong tiếng cười đó, ba phần bi thảm, ba phần phẫn nỗ, ba phần lạnh lòng, còn có một phần giải thoát.

Vương Văn Thù đi tới đỡ thân thể ông, vẻ mặt lo lắng an ủi:

– Phu quân, chàng đừng như thế… Nếu Long gia đã bất nhân bất nghĩa như vậy với chúng ta, chúng ta hà cớ gì phải đau đớn vì Long gia. Hết thảy, đều giao cho Thần Nhi đi.

Diệp Uy ngưng tiếng cười, nắm lấy tay thê tử, oán hận liếc xéo Lâm Vân, hừ lạnh nói:

– Thần Nhi… Hắn liền giao cho con xử trí, con hẳn đã nghĩ sẵn phương pháp xử trí hắn. Ta mệt rồi… mệt rồi.

Y bước chân phù phiếm đi về phía ngoài cửa, khi bước đến cửa, y lại quay đầu lại, ngưng trọng nói:

– Thần Nhi, ta từng nói, bất kể con làm gì đều buông tay đi làm đi, người nhà của con, ai cũng sẽ không can thiệp tự do của con.

Diệp Vô Thần gật đầu thật mạnh, một mực nhìn theo họ rời đi, lúc này mới dõi ánh mắt lên người Lâm Vân. Gã vẫn chưa thể chết, trước ngày hôm nay, gã là quân cờ của Long Dận. Mà kế tiếp, gã sẽ biến thành một công cụ sẽ không dùng quá lâu của Diệp Vô Thần. Vị nhị thiếu gia Lâm gia chân chính này, trời sinh chính là mang số phận làm công cụ.

– Long Dận, thân là một hoàng đế, cách làm của ngươi thực ra khiến ta khen ngợi. Nhưng gặp phải ta, thì chỉ có thể xem như ngươi ngu xuẩn. Sự ác độc ngươi dành cho Diệp gia ta chẳng những sẽ không như ngươi mong muốn, ngược lại sẽ khiến Long Dận ngươi vạn – kiếp – bất – phục!

– Kế tiếp, y hẳn là đi tìm Thủy Mộng Thiền đây. Tính quá thì cái gọi là thời hạn “đại hôn” của họ cũng sắp đến rồi. –Nhìn ngoài cửa sổ, hắn âm lạnh bật cười.

Ba năm trước, hắn cho rằng việc Thủy Mộng Thiền muốn gả cho Long Dận hoàn toàn là giả, Nam Hoàng tông chỉ dùng điều này để càng thuận tiện thẩm thấu vào nội bộ hoàng thất Thiên Long hơn, vả lại rất rõ ràng, họ làm rất thành công, Long Dận luôn luôn tự đắc không hề hay biết, vài người tín nhiệm nhất bên người y, lại có tám chín phần mười không phải là người của y. Mà làm được trên mức nhất định, họ sẽ khiến Long Dận lặng lẽ mất đi, lúc tân hoàng đăng cơ sẽ động thủ tay chân, cứ như vậy, mưu đồ của họ sẽ hoàn thành quá nửa. Mà đường đường một công chúa Nam Hoàng tông, con gái tông chủ, lại há cam lòng gả cho một tên hoàng đế tuổi tác đủ để làm phụ thân mình.

Nhưng ba năm qua, Long Dận vẫn không chết, hoàng thất Thiên Long cũng vẫn gió yên biển lặng, sự thật cùng với dự đoán của hắn xuất hiện sai lệch. Hắn đã bắt đầu ngoảnh mặt làm thinh xem Nam Hoàng tông rốt cuộc muốn làm gì.

Nếu công chúa Nam Hoàng tông Thủy Mộng Thiền thật sự gả cho Long Dận, vậy thì, biến hóa của cục diện sẽ là…

Mà ngay vào không lâu trước, một phát hiện kinh người khiến Diệp Vô Thần ngoài khiếp sợ còn bừng tỉnh đại ngộ.

Nhưng bất kể Nam Hoàng tông muốn mưu đồ cái gì, hắn đều đã định sẵn kết cục phải chết của Long Dận. Bởi vì Long Chính Dương và Long Hoàng Nhi, hắn sẽ không để y chết, bằng không cho dù không bị họ phát giác là mình hạ thủ, thì đáy lòng cũng sẽ hổ thẹn với họ, dù sao đó cũng là phụ thân ruột thị của họ. Cho nên, hoặc là để y sống, nhưng sống không bằng chết, hoặc là, cho người khác giết chết y.

Diệp Vô Vân, cũng chính là Lâm Vân bị Diệp Vô Thần giam giữ bí mật. Hạ nhân của Lâm gia rất nhanh liền biết Diệp Vô Vân và tùy tùng của gã tầm chiều đã đi phía nam Thiên Long Quốc mở rộng buôn bán của Diệp gia, đồng thời cũng không tỏ vẻ gì. Long Dận đương nhiên sẽ không phát hiện ra cái gì. Y bình thường cực ít liên lạc với Lâm Vân, bởi vì mỗi lần liên lạc đều sẽ thêm một phần nguy hiểm bị bại lộ, trừ phi là y chủ động kêu gọi, bằng không cho dù ba tháng không gặp cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.

Tầm chiều, Lãnh Nhai và Sở Kinh Thiên dựa theo lúc trước hắn nói đi tới phòng hắn. Lãnh Nhai lúc này mặc một bộ đồ tang, đầu quấn khăn tang, sắc mặt lạnh lùng cứng ngắc. Sở Kinh Thiên tuy không mặc đồ tang nhưng trên đầu cũng quấn khăn tang. Diệp Vô Thần nhìn thoáng qua sắc trời, nói với Lãnh Nhai:

– Thời gian có thể rồi, đem di thể Lãnh a di đặt đến đây đi, ta đưa các ngươi đi Thiên Phong Thành.

Lãnh Nhai không kêu một tiếng xoay người rời đi, Sở Kinh Thiên không nhịn được thò đầu nói:

– Này này, Diệp lão đệ, ngươi thật sự có thể thoáng chốc đưa chúng ta tới nơi xa như vậy ư? Rốt cuộc là phương pháp gì? Ngay cả gia gai ta ngự kiếm đều chỉ có thể một ngày đi chín ngàn dặm… Diệp lão đệ, rốt cuộc là phương pháp gì, mau nói cho ta nghe thử chút.

– Đến lúc ấy ngươi sẽ biết. –Diệp Vô Thần cười thần bí. Sở Kinh Thiên lại không nhận được đáp án chỉ đành trợn trừng mắt không hỏi nữa.

Chỉ chốc lát, Lãnh Nhai liền khiêng quan tài đi tới, sau đó cẩn thận đặt quan tài lên đất, ánh mắt nhìn về phía Diệp Vô Thần. Diệp Vô Thần đặt một tờ giấy cứng đã gấp sẵn vào trong tay gã, nói:

– Bây giờ, quay người lại, nhắm mắt, mười giây sau hẵng mở ra. Sau đó giao tờ giấy này cho người ngươi thấy đầu tiên, hắn sẽ dẫn ngươi đi.

Lãnh Nhai và Sở Kinh Thiên đều ngơ ngẩn một hồi, sau đó làm theo lời xoay người lại. Sau một hồi trầm mặc, họ cảm thấy thân thể mình bỗng nhẹ đi, gần như đồng thời mở mắt ra.

Trước mắt, không ngờ đã không phải là căn phòng của Diệp Vô Thần lúc trước họ đứng, mà là một căn nhà gỗ không tính là quá lớn. Tuy rằng đơn sơ nhưng quét dọn sạch sẽ. Nơi đây, hiển nhiên hẳn là một nhà ở của một gia đình nhà nông nghèo khổ. Bên phải Lãnh Nhai, nằm quan tài của mẫu thân gã.

Cửa gỗ phòng trong bị mở ra, đi ra một lão nhân lưng còng chống gậy, râu trắng phau, ông mở to mắt nhìn Lãnh Nhai và Sở Kinh Thiên, như đang nhìn thấy khách đến từ ngoài hành tinh.

– Các ngươi là… ai? Khụ khụ khụ khụ… -Lời lão nhân còn chưa nói hết một câu, dã ho khan sù sụ, thân thể già nua lung lay muốn té, nếp nhăn như vỏ cây trên mặt cũng nhíu chặt vào một chỗ.

Sở Kinh Thiên và Lãnh Nhai đưa mắt nhìn nhau, như là xê dịch thời không, chỉ trong thời gian nhắm mắt họ đã tới một thế giới khác.

– Ông lão, là ai thế? –Thanh âm một bà lão truyền ra ngoài, nghe thanh âm liền có thể tưởng tượng được sự già nua của bà.

Lãnh Nhai không nói một lời đi tới, dâng tờ giấy Diệp Vô Thần cho gã tới trước mặt ông lão, ông lão chớp chớp đôi mắt đục ngầu, vươn một cánh tay già run rẩy cầm tờ giấy đó vào trong tay, rồi mở ra hết sức từ từ:

– Lẽ nào, là con gái nhà ta gởi thư sao…

Tờ giấy vừa mở ra, khóe mắt lão nhân bỗng nhảy lên, ông nhìn kỹ lưỡng hai lần, cẩn thận cất tờ giấy vào trong ngực, bỗng vứt cây gậy trong tay, ưỡn thẳng lưng đối mặt với Lãnh Nhai, đôi mắt vốn đục ngàu kia lại trở nên trong suốt tỉnh táo như một hồ nước trong. Ông cười ha ha nói:

– Thì ra là bằng hữu của chủ nhân, mời vào trong ngồi.

Lãnh Nhai gật đầu đi vào, Sở Kinh Thiên vẫn không dám tin nhìn thoáng qua xung quanh, cũng vội vã đi theo. Vừa đi vào liền gấp giọng hỏi:

– Nơi này là nơi nào?

– Nơi này là phía nam Thiên Phong Thành, các ngươi là đột ngột xuất hiện, ta liền đoán được là ý của chủ nhân, quả nhiên không sai. Hai vị trước tiên hãy ở đây nghỉ ngơi chốc lát, sau khi trời tối, ắt sẽ được như các ngươi mong muốn.

Ông lão này thoạt nhìn đã hơn tám mươi, nhưng nói chuyện trung khí mười phần, ánh mắt sáng ngời, bên cạnh ông còn có một bà lão già tương tự, cười ha ha nhìn họ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lãnh Nhai gật đầu, không nhiều lời. Sở Kinh Thiên há hốc mồm, ngay lúc vừa rồi, gã còn hỏi Diệp Vô Thần rốt cuộc dùng phương pháp gì có thể đưa họ đến Thiên Phong Thành… Không ngờ rằng, chỉ trong thời gian nhắm mắt mở mắt… liền đến nơi!?

Điều này điều này…

Quả thực như nằm mơ vậy.

Chọn tập
Bình luận