Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Thiên Thần

Chương 208: Vạn quân tiêu diệt, cơn mưa sao băng cuối cùng (Hạ)

Tác giả: Hỏa Tinh Dẫn Lực
Chọn tập

Thân thể hắn nghiêng về trước, rốt cuộc đặt Ngưng Tuyết xuống, lực lượng một mực bảo vệ xung quanh thân thể Ngưng Tuyết, bất kể thế nào cũng không thu hồi vào giờ phút này cũng bị hắn thu lại hết. Trong nháy mắt, đôi mắt hắn lại trở nên lạnh buốt đáng sợ, nhìn chằm chằm bầy người đằng trước. Trong đôi mắt, trên mu bàn tay trái, đều lấp lánh hồng quang hãi người…

Đội kỵ binh lao vun vút kia bỗng cảm thấy không khí dường như bắt đầu trở nên khô nóng, lập tức lại trở nên nóng bỏng. Sự chuyển biến bất thình lình này trong vòng một giây liền đã hoàn thành. Giây tiếp theo, bầu trời vốn u ám bỗng chiếu xuống một mảnh hồng quang, đưa mặt đất đều ánh thành màu đỏ nhạt, họ vô ý thức ngước đầu nhìn, kinh ngạc phát hiện bầu trời không biết từ khi nào đã biến thành màu đỏ, hệt như ráng chiều trước khi hoàng hôn mới sẽ xuất hiện.

Nếu nói ban đầu chỉ là màu ráng chiều, thì trong nháy mắt lại hệt như biến thành lửa than đang cháy. Một cỗ khí tức dồn nén bao phủ mặt đất, những con chiến mã kia toàn bộ ngừng chạy, náo động bất an, mặc cho đám kỵ binh quát tháo thế nào đều chẳng ăn thua. Đúng vào lúc này, phong vân biến sắc, bầu trời rực cháy xuất hiện vô số hỏa quang, ngọn lửa đầy trời kia hệt như từng viên thiên thạch ngoài bầu trời cực lớn, mang theo khí tức hủy diệt mọi thứ từ trên trời rớt xuống, nện về phía bầy người đang bắt đầu hỗn loạn ở bên dưới…

Ngọn lửa đầy trời bao phủ cả đội kỵ binh, cũng bao phủ non nửa đám thành vệ quân đằng sau, họ ngẩng đầu, một mảng lớn hỏa quang đang càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần trong đôi mắt họ… Đó là ánh sáng cuối cùng trong cuộc đời họ…

Ngọn lửa rớt xuống đất, trong phút chốc liền tạo nên địa ngục lửa kéo dài hơn trăm thước, bầy người và lũ ngựa tru tréo, lăn lộn, tháo chạy đau khổ trong biển lửa… Ngọn lửa chôn vùi đại địa, tiếng kêu thảm vang vọng đất trời, truyền đến Thiên Phong Thành xa xa, làm cả Thiên Phong Thành đều lây nhiễm khí tức hoảng sợ đó. Tất cả mọi người đi ra cửa phòng, trợn mắt há mồm nhìn vào ánh lửa phía tây và mưa lửa liên tục rớt xuống.

Ngọn lửa vẫn từ trên trời rớt xuống không ngừng, dường như vĩnh viễn không có tận cùng. Ánh lửa đỏ ánh lên một tia hồng hồng trên khuôn mặt trắng bệch của Diệp Vô Thần, hắn lại bật cười lần nữa, dùng nụ cười châm chọc, ánh mắt khinh thường, chế nhạo bọn họ.

– Thật đẹp… Đây là mưa sao băng ca ca tạo ra, thật là… đẹp quá. –Ngưng Tuyết si mê ngắm nhìn bầu trời, trong thế giới lúc này của nàng chỉ có ca ca dựa sát bên cạnh và màn mưa lửa sao băng hệt như đến từ ngoài bầu trời, còn lại nàng không cảm nhận được mùi khét gay mũi và tiếng kêu thảm đinh tai nhức óc kia. Nàng biết, đây có lẽ là quang cảnh tuyệt đẹp cuối cùng trong sinh mạng của hai người, có thể thưởng thức cùng ca ca, nàng không còn gì thỏa mãn hơn, không có bất kỳ tiếc nuối nào.

Ngọn lửa tuyệt vọng như tai nạn vẫn đang rơi xuống, cháy hừng hực, thiêu đốt vô số sinh mạng. Trên Thiên Thần đại lục người có thể chất ma pháp rất hiếm, siêu cấp cường giả có thể thi triển ma pháp cỡ lớn thì đã ít lại càng ít, nhưng mỗi người trong số họ đều sẽ là tai nạn trên chiến trường. Diệp Vô Thần dùng lực lượng sau cùng thi triển ra “Thiên Ngoại Lưu Tinh Hỏa”, bị hắn giảm bớt uy lực, mở rộng phạm vi, thiêu đốt một cách vô tình…

Trên đài quan sát cao cao, không cần kính viễn vọng cũng có thể nhìn rõ ánh lửa trong phạm vi lớn ở nơi xa kia. Giờ phút đó, trong lòng, trong cổ họng Phong Liệt… mỗi một nơi trên dưới toàn thân đều giống như bị thứ gì đó chặn lại, dồn nén không thở nổi, không phát ra được thanh âm, ngay cả run rẩy đều cứng đờ vô lực.

– Trẫm… rốt cuộc đã chọc phải một địch nhân thế nào…

Vào thời điểm y còn trai trẻ đã từng nhiều lần tự mình dẫn quân lên chiến trường, há có thể không trải qua đấu đá bằng ma pháp. Lại chưa bao giờ từng thấy qua ma pháp mang tính tai nạn như thế. Sau khi run rẩy, y càng nhiều, vẫn là may mắn, may mắn vì Diệp Thủy Dao, hắn bại lộ ở trong mắt mình, bằng không qua vài năm chục năm nữa, đừng nói Đại Phong Quốc y, mà cả Thiên Thần đại lục, lại có mấy ai có thể cản được bước chân của hắn.

Ai ai cũng nhìn ra, Diệp Vô Thần bị dồn tới Đoạn Hồn Uyên, đây ắt hẳn đã là tia sáng cuối cùng trong cơn tuyệt vọng của hắn, chói mắt đến mức làm người ta không thể nhìn thẳng.

“Phịch” một tiếng, Diệp Vô Thần ngã rạp xuống đất trong tiếng cười lạnh, không còn động tác gì nữa. Hồng quang trên người hắn cũng rút đi hoàn toàn, thân thể lạnh như băng. Ngưng Tuyết nắm chặt tay hắn, không hề sợ hãi, cũng không chảy nước mắt, trong lòng chỉ sự ấm áp gần như muốn hòa tan.

Theo Diệp Vô Thần ngã xuống, cơn mưa lửa sao băng che trời rốt cuộc cũng ngừng lại, nhưng biển lửa vẫn đang tiếp túc, tiếng hét thảm lại càng lúc càng nhỏ, không biết có bao nhiêu người đang không cách nào nhịn nổi nỗi đau thiêu đốt trong ngọn lửa, tự vẫn mà chết. Trong đội quân hỗn loạn, xung quanh toàn là dòng người lộn xộn. Cho dù họ muốn chạy, lại há có đường có thể chạy, ngược lại giẫm đạp lẫn nhau càng giải thoát mau hơn.

Cảm giác nóng rực bắt đầu rút đi từng chút một, ánh lửa cũng bắt đầu từ từ biến nhạt, trận tai nạn này cuối cùng cũng thu lại răng nanh của nó, nhưng đối với những người ở đằng sau, không bị thương tổn mà nói, sự rung động của một màn này, và cả chàng thanh niên nam tử cả người dính máu, ngực ôm thiếu nữ kia, cả đời đều đừng mong quên đi.

Nhạc Hám Đông không cách nào hình dung nổi tâm tình của mình vào giờ phút này, y một mực đều nhìn biển lửa đang tàn phá bừa bãi ở trước mắt, rất lâu không nói ra lời. Trận tai nạn như thần tích này, những “người phàm” như họ dẫu có tài năng cao hơn nữa, tài trí kiệt xuất mạnh đến đâu đi nữa đều không thể thao túng, duy nhất có thể làm, chính là chờ bị hủy diệt.

Cuối cùng, ngọn lửa bắt đầu biến thành tia lửa đầy đất, đội ngũ khổng lồ vốn đi về phía trước đã biến thành những thi thể cháy đen rải đầy đất, phát ra mùi khét gay mũi. Có kẻ thậm chí toàn thân đều đã bị cháy thành than, xương cốt không còn, gió thổi liền bay.

Một cánh tay vỗ bờ vai y một cái, Nhạc Hám Đông xoay người lại, lập tức ngây ra, hành lễ nói:

– Thái tử điện hạ, sao ngài lại tới đây, ngài có thương tích trên người, nơi đây lại quá nguy hiểm, tốt hơn hết…

Phong Lăng vẻ mặt cô đơn lắc đầu nói:

– Chúng ta qua thôi, kêu đám dũng sĩ trước tiên đừng hành động tùy tiện, hắn đã không còn lực vùng vẫy nữa rồi.

Nhạc Hám Đông gật đầu, sợ sệt hỏi:

– Kẻ này rốt cuộc là…

– Hắn là người của Diệp gia… Tôn tử (cháu trai) của Diệp Nộ. –Phong Lăng than thở nói, sau đó dẫn đầu đi về trước.

Nhạc Hám Đông chấn động toàn thân… Hắn họ Diệp, hóa ra không ngờ đúng là con trai của Diệp gia Thiên Long Quốc! Chả trách hoàng thượng không ngại làm to chuyện lên như thế, nếu lần này hắn trốn thoát, đừng nói hoàng thượng mà ngay cả y cũng sẽ ăn ngủ không yên, trong lòng hệt như mắc phải một cái gai đáng sợ.

Giẫm lên thi thể bị thiêu trụi và cả mặt đất đã cháy đen nhẻm, đội ngũ may mắn sống sót bắt đầu tràn lên trên, chỉ là tốc độ của họ chậm hơn lúc trước rất nhiều, bước chậm cũng nặng nhọc hơn rất nhiều, ngoại trừ Phong Lăng và Nhạc Hám Đông, không có một ai cưỡi ngựa. Một trận lửa lớn khiến năm ngàn kỵ binh toàn bộ chôn thây trong biển lửa, không một ai sống sót, thi thể của thành vệ binh càng vô số kể, chồng chất như núi.

– Tuyết Nhi… Đỡ ta dậy… -Diệp Vô Thần xụi trên đất dùng thanh âm mỏng manh nói, hắn cuối cùng đã khôi phục được chút ít khí lực.

Ngưng Tuyết dùng toàn lực nâng thân thể lạnh lẽo của hắn dậy, dùng bờ vai gầy yếu của mình đỡ lấy hắn, mệt đến thở hồng hộc. Diệp Vô Thần gọi Trảm Tinh Kiếm ra chống đất, đỡ thân thể của mình, dùng cánh tay vô lực ôm nàng vào trong ngực, lạnh lùng nhìn dòng người không ngừng tới gần.

Bây giờ có thể cứu được hai người họ chỉ có kỳ tích. Nhưng kỳ tích sở dĩ xưng là kỳ tích, đầu tiên là vì nó gần như không có khả năng xuất hiện. Hắn không mơ hão rằng sẽ xảy ra kỳ tích, mà con đường thoát thân cuối cùng cũng đã bị Đoạn Hồn Uyên phong tỏa chặt chẽ.

– Tuyết Nhi, muội sợ không?

– Muội không sợ, không hề sợ chút nào. –Ngưng Tuyết dùng lực dựa sát người mình vào hắn.

– Nhưng… Ta sợ… sau khi ta chết, ai sẽ bảo vệ tỷ tỷ, Đồng Tâm nên đi đâu… Tiểu Nhu Nhu sẽ ra sao, Mộng tỷ tỷ của muội phải thế nào…

Đi tới Thiên Thần đại lục đã rất lâu, hắn đã không còn cô đơn một mình, hắn có thể không sợ sống chết của mình nhưng không cách nào dứt bỏ và yên tâm về những người dây dưa với hắn.

Vành mắt Ngưng Tuyết lại đỏ lên, nàng xiết chặt tay, thút thít nói:

– Ca ca, đều do muội…

Diệp Vô Thần mỉm cười, khẽ xoa đầu nàng:

– Sao lại thế… là ca ca vô dụng, lại để muội bị họ cướp đi… Còn nhớ lời ca ca từng nói với muội không? Muội là một nửa tính mạng của ta, cho dù ta mất hết toàn bộ… cũng không thể để muội bị thương tổn. Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL

– Muội nhớ… muội nhớ mà… -Ngưng Tuyết nước mắt như mưa, đã khóc không thành tiếng. Nàng sao có thể không nhớ chứ, đây là câu nói ấm áp nhất nàng từng nghe, trọn đời trọn kiếp đều không thể quên.

– Cho nên sau này không cho phép nói lời như vậy với ca ca nữa, được không? –Diệp Vô Thần dịu dàng nói, tay run rẩy vươn đến khuôn mặt nàng, lau nước mắt của nàng.

– Dạ! –Ngưng Tuyết dùng sức gật đầu, đặt tay mình lên tay hắn, cảm nhận sự ấm áp trong lãnh lẽo của hắn.

Đám người càng lúc càng tới gần, đi đầu, bất ngờ là Phong Lăng. Diệp Vô Thần khẽ thở dốc:

– Tuyết Nhi, chúng ta cùng nhau tạm biệt Đồng Tâm, được không?

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, nhìn về phía chân trời xa xăm, hít sâu một hơi, dùng hết sức lực và ý niệm toàn thân, phát ra tiếng gào điếc tai:

– Đồng Tâm… Dẫn tỷ tỷ về nhà… Chờ ta trở về…

– Đồng Tâm… Dẫn tỷ tỷ về nhà… Chờ ta trở về…

– Đồng Tâm… Dẫn tỷ tỷ về nhà… Chờ ta trở về…

Ba tiếng hét to, hao hết toàn bộ sức lực hắn vừa mới gom góp được, làm hắn gần như đứng không vững. Thanh âm của hắn khàn đục mà kéo dài, truyền đi xa xa, phảng phất như tới thẳng chân trời. Hắn đang tạm biệt với Đồng Tâm, lại khác gì đang cho mình hy vọng. Bằng không, sau khi hắn chết, nàng nhất định sẽ trở thành Thiên Phạt Chi Nữ sát phạt nhân gian, hơn nữa oán hận sẽ khiến nàng càng tàn nhẫn hơn hai mươi năm trước. Cho nên, hắn bảo nàng “chờ hắn trở về”, bảo nàng chờ… vĩnh viễn chờ đợi…

Khi thanh âm hắn hạ xuống thì đội ngũ khổng lồ cũng đã đứng sẵn trước người hắn khoảng hai mươi thước, ánh mắt những thành vệ quân này tới tấp rơi lên người nam tử cả người là máu, đã đứng không vững này, trên mặt miêu tả đủ mọi biểu cảm. Thiếu nữ bên cạnh hắn trên dưới toàn thân không hề có một vết thương nào, chôn đầu vào ngực hắn, không buồn nhìn họ lấy một cái. Họ không cách nào tin nổi, hắn chính là ôm cô bé này liên tiếp mang tới cho họ sự kinh khủng không thể chịu nổi, lại để thiếu nữ này không chút tổn thương.

Chọn tập
Bình luận