Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Thần

Chương 78: Cái gọi là ‘Đề Hồ Quán Đỉnh Đại Pháp’ (Hạ)

Tác giả: Hỏa Tinh Dẫn Lực
Chọn tập

– Bởi vì Nam Hoàng tông và Bắc Đế chưa từng nhúng tay vào tranh đấu nơi trần thế, cũng không ai kiến thức qua thực lực chân chính của họ, nên không tùy tiện phán đoán cấp độ thực lực của họ. Hơn nữa, bọn họ đều là thế lực khổng lồ lánh đời, xếp hạng nơi tục thế chúng ta có lẽ chẳng hề thích hợp với họ. Nhưng người biết sự tồn tại của hai thế lực khổng lồ này đều biết, thực lực hai tông chủ không hề nghi ngờ đều là Thần cấp, hơn nữa nói không chừng thực lực so với bốn đại Thần cấp của Thiên Thần đại lục hiện tại phải mạnh hơn một ít. –Diệp Uy tiếp lời nói.

– Ồ? Nếu nói như vậy, năm đó khi Thiên Long hoàng thất giải độc cho Nam Hoàng tông chủ vào thời khắc Nam Hoàng tông gặp nguy cơ, đồng thời phái ra ba đại Thiên cấp cung phụng và vô số cao thủ trong cung tương trợ Nam Hoàng tông đánh bại Bắc Đế tông, có thể nói đã hoàn toàn trêu chọc vào “con quái vật lớn” Bắc Đế tông này, nếu một ngày đó Bắc Đế tông đã ẩn nhẫn nhiều năm đột ngọt báo thù, vậy Thiên Long hoàng thất há chẳng phải gặp nguy? –Diệp Vô Thần không chút kiêng kị nói.

Diệp Nộ gật đầu, vuốt râu nói:

– Thần Nhi nói không sai, hành động này khiến Nam Hoàng tông nợ Thiên Long hoàng thất một ân tình cực lớn, nhưng cũng chọc vào một địch nhân đáng sợ. Nam Hoàng tông tuy đã đáp ứng dốc hết toàn lực bảo vệ bình an khi Bắc Đế tông nhằm vào Thiên Long hoàng thất, nhưng công thành dễ thủ thành khó, thực lực của Nam Hoàng tông tuy không dưới Bắc Đế tông nhưng nếu Bắc Đế tông hành động trong tối, thì với thực lực khủng bố của họ, hoàn toàn có năng lực giáng họa xuống Thiên Long hoàng thất trước khi Nam Hoàng tông phát giác ra. Ôi, chuyện này không nhắc đến nữa, bên hoàng đế hẳn sớm đã có kế sách ứng phó từ lâu, điều này chúng ta không cần phải quan tâm. Thần Nhi, “Đề Hồ Quán Đỉnh Đại Pháp” con vừa nhắc tới có phải tương tự với “Càn Khôn Quán Đỉnh Đại Pháp” hay không?

– Không sai, tuy không hoàn toàn giống nhau nhưng đại khái tương tự. Sư phụ con cứ mỗi mười năm có thể dùng một lần Đề Hồ Quán Đỉnh Đại Pháp, sau khi sử dụng có thể truyền tu vi, thậm chí các loại tài học kĩ nghệ của ngài cho con một phần. Điểm khác với “Càn Khôn Quán Đỉnh Đại Pháp” chính là sau khi sư phụ con sử dụng Đề Hồ Quán Đỉnh Đại Pháp không hề tổn thất tu vi của mình, mà chỉ suy yếu mười ngày. Mười ngày này là thời khắc nguy hiểm nhất trong cả đời sư phụ, bởi vì khi đó ngài sẽ không khác gì một người bình thường. Con cũng là sau mười ngày chờ sư phụ hồi phục toàn bộ công lực mới rời đi.

Lúc Diệp Vô Thần nói dối chưa bao giờ có một chút phản ứng đặc thù nào như khi người bình thường nói dối sẽ có. Hắn xoa đầu Ngưng Tuyết, thầm nghĩ:

– “Lúc còn rất nhỏ, chắc chắn mụ mụ thường xuyên răn đe mình chớ nên nói dối… Nhưng tại thế giới xa lạ này, ta mỗi ngày đều nói dối… Có một mái ấm mới, có một thân phận mới, thật sự rất mệt… rất mệt. Không biết cần bao lâu nữa, con người của ta, lòng của ta mới có thể thích ứng với thế giới và mái ấm này.”

– Thì ra là thế! Lúc này ta rốt cuộc xem như hiểu rõ rồi, chẳng trách trong thời gian ngắn con có thể trưởng thành đến mức như thế, không trách được, không trách được! –Diệp Nộ rốt cuộc rộng mở tâm tình, nghi ngại trong lòng biến mất, khuôn mặt đầy vẻ cảm kích và vui mừng. Ông không hề hoài nghi lời Diệp Vô Thần nói, bởi vì ngoại trừ phương pháp như vậy, còn có phương pháp gì trong thời gian một tháng có thể dạy dỗ một kẻ được xưng là “vô dụng” trở thành kỳ tài văn võ song toàn như thế.

– Ân này tình này của Kiếm Thần, bảo Diệp gia ta báo đáp thế nào đây? –Diệp Nộ bùi ngùi than thở. Quả thật, ân tình lớn lao như vậy, bọn họ thật sự không biết lấy gì báo đáp, cho dù muốn báo cũng chẳng có cách. Duy nhất có thể làm chính là đốc thúc Diệp Vô Thần trưởng thành, để hắn không phụ lòng “một phen tài bồi” của Kiếm Thần.

– Thần Nhi, nếu lần sau gặp lại sư phụ con, nhất định phải thay vi nương cảm ơn ngài đấy. –Vương Văn Thù tràn đầy tươi cười nói. Qua hôm nay, xem ai còn dám nói con trai nàng không tốt. Hôm nay Diệp Vô Thần mang tới cho nàng hết niềm vui này đến niềm vui khác, gần như khiến nàng kích động suýt nữa ngất đi. Đến tận bây giờ, nàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại từ trong sự vui mừng, thậm chí còn có một cảm giác hư ảo như đang trong mộng. Nhưng nhớ tới khúc “Tiền Trần Ức Mộng” bi thương kia, chóp mũi nàng lại chợt cay cay, suýt rơi nước mắt. Nàng nghe ra được, ngày trước trong lòng nó nhất định rất rất đau khổ. Mà khi nỗi khổ trong lòng con trai truyền vào trong lòng mẫu thân thì luôn sẽ phóng đại vài lần.

– Thần Nhi, lửa của Lâm lão đầu kia là thế nào? Vì sao không thương tổn được con? –Diệp Nộ hỏi.

– Điều này có thể coi là Lâm lão đầu xui xẻo, sư phụ cho con một thứ rất kỳ quái, nói có thể khiến con thủy hỏa bất xâm trong vòng ba tháng. –Diệp Vô Thần thầm than một tiếng, nói. Ngưng Tuyết dịu dàng cầm ngón tay hắn, như không nghe thấy. Nàng còn lâu mới quản ca ca có nói dối, vì sao phải nói dối hay không.

– Thủy Hỏa bất xâm? –Diệp Nộ giật mình:

– Không ngờ lại có thần vật như thế!?

– Trông hai người một già một trẻ, hở mồm ra là “Lâm lão đầu” kìa, ít nhiều cũng phải tôn kính người ta một chút chứ. –Vương Văn Thù cười khanh khách nói.

Diệp Nộ lúc này mới ý thức được ngôn ngữ tùy ý nhất thời của mình, vừa muốn cười lớn một hồi, bỗng lại nghiêm mặt, quát hỏi:

– Thần Nhi, thiệp mời của con là thế nào? Ta nhớ trong số thiếp mời đưa tới nhà ta, không hề có phần của con.

– Hả? Ngài làm sao biết con có thiệp mời? –Diệp Vô Thần vẻ mặt nghi hoặc hỏi, đồng liếc liếc xéo Diệp Vô Vân một cái, Diệp Vô Vân không hề tránh ánh mắt, chẳng chút khoan nhượng đối mắt với hắn. Bởi vì hồi tưởng lại lời Diệp Vô Thần trước khi ra ngoài và biểu hiện tự nhiên trước học viện, hắn lần này tin tưởng mười mươi thiệp mời của mình là bị Diệp Vô Thần đánh cắp.

– Là Vân Nhi nói cho ta biết. –Diệp Nộ buột miệng nói ra, không hề có bất kỳ ý che dấu nào.

– Không ai chuẩn bị thiệp mời cho con, vậy thì tấm này đương nhiên là tự con xin rồi. –Diệp Vô Thần móc từ trong ngực một tấm thiệp mời vàng ra, vẩy ngón tay ném chuẩn xác đến trước người Diệp Nộ, không mặn mà nói:

– Diệp gia đã quên con, nhưng bằng hữu không quên con, đây là Long Chính Dương đại ca cho con.

– Long Chính Dương? Thái tử điện hạ? –Diệp Nộ khẽ lẩm bẩm cái tên một lần, rồi lập tức phản ứng lại. Mà ông cũng nhớ, lúc ấy khi tìm thấy Diệp Vô Thần, Long Chính Dương cũng từng nói mình là bằng hữu với Diệp Vô Thần.

– Không sai, con và Long đại ca là bằng hữu tốt, bình thường gọi nhau bằng huynh đệ, gọi thái tử ngược lại khá xa lạ. –Diệp Vô Thần nói, sau đó có chút thất vọng lắc đầu:

– Diệp gia thật là kỳ quái, đứa con nuôi nhặt về có thiệp mời, con trai thật sự lại không có, ngược lại phải thông qua một bằng hữu mới có được. Mà đứa con nuôi này mất thiệp mời, lại đi vu tội người con ruột kia trộm thiệp mời của hắn, thậm chí còn bẩm báo đến chỗ trưởng bối, mà trưởng bối còn vì đứa con nuôi này mà hoài nghi người thân mình, đáng cười thay, đáng cười thay! Rốt cuộc ai mới là người thân thật sự của các người!

Diệp Vô Thần đứng dậy, ôm Ngưng Tuyết một lời không nói rời đi.

– Thần Nhi! –Vương Văn Thù lật đật đứng dậy, khẩn trương thất thố gọi:

– Không lấy thiệp mời về là vi nương sai, vi nương cho rằng con không thích đi tới chỗ đó, cho nên bèn… Nhưng vi nương tuyệt đối không hoài nghi con đâu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Diệp Nộ cũng đứng dậy, trong đôi mắt có vẻ hổ thẹn, than nhẹ một tiếng:

– Là gia gia trách oan con, gia gia không nên hoài nghi con.

Tấm thiệp mời trong tay hắn lúc này đích xác viết cái tên “Diệp Vô Thần”, hơn nữa tuyệt đối không có bất kỳ dấu vết từng sửa xóa gì cả, càng không có khả năng là ngụy tạo.

Chọn tập
Bình luận