Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Công Tước

Chương 21: Ăn c** vẫn vui thế sao?

Tác giả: Yến Tử Hồi Thời
Chọn tập

Cung Ngũ vẫn đang gặm nửa con tôm trong miệng, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.

Lý Nhị thiếu cười trên nỗi đau khổ của người khác, “Hơn năm mươi vạn đấy, cô mất ngủ mấy đêm rồi?”

Cung Ngũ: “… ”

Đoàn Tiêu ngẩn người, Nhị thiếu thật thần kỳ. Sao hắn có thể đoán được Tiểu Ngũ sẽ xót ruột đến không ngủ được chứ?

Nét mặt La Tiểu Cảnh cũng đầy vẻ kinh ngạc, cậu ta khẽ huých Cung Ngũ, “Ngũ à,1cậu gặp phải kỳ phùng địch thủ rồi!”

Cung Ngũ giơ chân đá cậu ta một cái: “Kỳ phùng cái đầu cậu! Tớ đâu có giống gã keo kiệt đó? Tớ hào phóng hơn hắn ta nhiều có biết không hả? Không phải chỉ hơn năm mươi vạn thôi sao, có to tát gì đâu chứ?”

Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh liếc xéo cô, tưởng họ không biết tính cô thế nào chắc!

Lý Nhị thiếu dễ dàng bóc một con tôm, nhét8vào mồm ăn một cách thỏa mãn.

Cung Ngũ hung hăng cắn tôm, trừng mắt nhìn hắn ta, rồi đột nhiên nói: “Không ai nói cho anh biết lúc ăn tôm nhất định phải kiểm tra xem chỉ tôm đã được lấy sạch hay chưa hả?”

Hắn liếc mắt, “Ông đây thích ăn chỉ tôm đấy.”

Rồi cố ý nhét nguyên cả con tôm đã bóc xong bỏ vào miệng ngay trước mặt Cung Ngũ.

Cung Ngũ lắc đầu, cầm lấy một con, lẩm bẩm2nói: “Chưa thấy ai ăn c** mà vẫn vui như vậy.”

Lý Nhị thiếu: “Phụt——”

Đoàn Tiêu giải thích: “Chỉ tôm mà Tiểu Ngũ nói chính là chỉ cát trên thân tôm, bên trong chứa những thứ mà tôm chưa kịp bài tiết ra ngoài. Tuy lúc chúng tôi rửa đã lấy đi, nhưng thỉnh thoảng có một vài sợi bị rút đứt, thế nên khi khách hàng ăn tôm đều sẽ tự mình chủ động kiểm tra lại, phòng khi chưa được4rút sạch.”

Lý Nhị thiếu quay đầu nôn mửa: “Ọe——Ọe——”

Cung Ngũ ngồi bên cạnh nói mát: “C** cũng đã ăn rồi, nôn gì nữa chứ? Nhưng nếu thế có thể khiến anh dễ chịu hơn một chút, vậy anh ‘Ọe’ thêm vài tiếng đi.”

Lý Nhị thiếu đứng dậy chạy ra bên ngoài nôn, nhưng quả nhiên chẳng nôn được gì, sau đó chẳng dám ăn con tôm nào nữa. Anh họ Đoàn rất vô tội, nhưng “thượng đế” đã không ăn nổi, anh ta cũng phải ý tứ, thế nên thật có lợi cho Cung Ngũ và La Tiểu Cảnh rồi.

Lý Nhị thiếu nhìn con tôm trong tay Cung Ngũ, ngồi khoanh tay, học theo giọng điệu vừa rồi của Cung Ngũ nói: “Chưa từng thấy ai ăn c** còn có thể ngon miệng như vậy.”

Cung Ngũ “Hơ” một tiếng, giơ cao con tôm vừa bóc sạch vỏ trong tay lên, bóc một lớp thịt mỏng trên lưng, sau đó rút ra một sợi chỉ tôm đen ngòm, nói: “Cái anh vừa ăn chính là c** thế này này.”

Rồi cô vứt sợi chỉ lên bàn, miệng đã nuốt trọn con tôm.

Lý Nhị thiếu: “Ọe——”

Một bữa cơm tốn hơn hai trăm đồng. Cung Ngũ sờ cái bụng căng tròn, nghe Lý Nhị thiếu mặc cả với Đoàn Tiêu.

May được anh họ Đoàn nhắc nhở từ trước, Đoàn Tiêu cố ý tạo cho hắn có cảm giác thành tựu, mặc cả gay gắt với hắn một lúc. Cuối cùng cậu bớt cho hắn năm đồng, hai trăm bốn mươi đồng tiền cơm, chỉ trả hai trăm ba mươi lăm đồng.

Lý Nhị thiếu liếc mắt nhìn Cung Ngũ: “Đồ keo kiệt, cô muốn đóng gói mang về thì tự mình trả tiền nhé.”

Cung Ngũ bĩu môi, quay đầu “hừ” một tiếng, nói với La Tiểu Cảnh: “Tiểu Cảnh, đi, chị đây đưa cậu đi đánh bida!”

“Ai thèm đánh với cậu chứ? Cậu là đồ biến thái!” La Tiểu Cảnh từ chối.

“Cậu đánh không lại tớ, sợ phải trả tiền thì cứ nói thẳng, hứ!” Cung Ngũ tự mình chạy sang phía đối diện, nhanh chóng băng qua dòng xe, đến bắt chuyện với ông chủ.

Lý Nhị thiếu khoanh tay hỏi La Tiểu Cảnh, “Sao thế? Bị mắng là hèn nhát cũng nhận à?”

La Tiểu Cảnh liếc xéo hắn: “Có giỏi anh sang mà đánh với cậu ấy. Cẩn thận cậu ấy đánh cho anh phải khóc lóc xin tha đó!”

“Hả, đồ keo kiệt lợi hại thế sao?” Lý Nhị thiếu cất bước, đôi chân dài thẳng tắp sải bước về phía đối diện: “Tôi phải xem thử mới được.”

Cung Ngũ đang bắt chuyện với ông chủ cửa hàng. Ông chủ là một gã trọc đầu xăm kín người, nhìn thấy cô, liền nói: “Ơ cô bé, cháu muốn đánh bida à?”

Cung Ngũ đưa tay cầm cây cơ lên, chậc lưỡi nói: “Không ai đánh cùng, chán.”

Vốn dĩ bàn bida trước cửa là bàn để hút khách kiếm tiền. Nếu có một bàn đang đánh, sẽ thu hút hơn không có ai đánh rất nhiều. Ông chủ quán bida nói với ông chủ quán cơm bên cạnh: “Cô bé này đánh khá lắm, có muốn thử một ván không?”

Ông chủ quán cơm khinh thường đáp: “Chém gió à?”

Cung Ngũ mỉm cười, nói: “Anh à, làm một ván không? Anh thắng thì tôi sẽ mời anh, tôi thắng thì anh mời tôi, ok?”

Bất kể ai trả tiền, ông chủ đầu trọc xăm trổ đầy mình cũng được lợi. Ông ta sờ cái đầu trọc của mình nói: “Thế nào? Cậu lại đi sợ một cô nhóc à?”

Ông chủ quán cơm quả nhiên không phục: “Ai sợ chứ? Nào nào người đẹp, nếu lỡ thua thì đừng có khóc nhé.”

Cung Ngũ tay cầm cơ, cười hihi nói: “Được, vậy nói trước, anh cũng không được khóc nhè đấy nhé.”

Kéo búa bao, ông chủ tiệm cơm đánh khai cuộc. “Bộp” một tiếng, bi bị đánh văng ra tung tóe, có hai bi vào lỗ, một bi màu và một bi sọc. Ông chủ quán cơm đi xung quanh bàn, phát đánh thứ hai, không có bi nào vào lỗ.

Đến lượt Cung Ngũ, ông chủ đầu trọc ở bên cạnh xem, “Đến lượt cháu rồi đấy cô bé, cho cậu ta mở mang tầm mắt đi!”

Cung Ngũ đi xung quanh bàn một vòng, tính toán góc lệch của hai bi, sau đó bắt đầu đánh.

Sau mỗi phát đánh, sắc mặt của ông chủ tiệm cơm càng lúc càng khó coi. Cung Ngũ cầm viên lơ lên bôi lên phần đầu cơ, điều chỉnh góc độ. “Bộp”, bi đen số tám rơi vào lỗ.

Ông chủ đầu trọc đưa tay: “Thua rồi chứ gì? Có chơi có chịu, đưa tiền đây.”

Mười đồng ba ván, một ván năm đồng.

Ông chủ tiệm cơm tức giận đưa tiền, còn chưa phục nói: “Chơi thêm một ván nữa!”

Cung Ngũ hỏi: “Vẫn theo quy tắc vừa nãy à?”

“Vẫn vậy.”

Ông chủ đầu trọc xăm mình đương nhiên vui vẻ đứng xem. Xung quanh đã có mấy người cũng đến xem. Chẳng mấy chốc người đến xem đã càng ngày càng đông .

Lý Nhị thiếu ôm lấy khuỷu tay, chống cằm đứng một bên xem. Cung Ngũ đang đi xung quanh bàn, có mấy bi góc độ không tốt lắm, muốn trong một lượt quét sạch cả bàn không phải dễ, thế nên cô đang phải tìm góc độ.

Đoàn Tiêu giúp ba mẹ dọn dẹp xong rồi cùng chạy qua đó. Cậu chen vào, thấy Tiểu Ngũ đang đánh bi đen số tám, trên bàn vẫn còn bốn năm bi màu nữa.

Bi số tám lại một lần nữa vào lỗ, xung quanh “Ồ” lên cảm thán.

Ông chủ tiệm cơm lại thua rồi.

Lý Nhị thiếu bước đến, cầm lấy cây cơ, nháy mắt với Cung Ngũ, nói: “Nào, đồ keo kiệt, có dám đấu với tôi không?”

Cung Ngũ liếc xéo hắn: “Anh dám không? Quy tắc cũ, thua thì phải trả tiền ván này, năm đồng một ván, không được trả giá.”

Hắn gật đầu: “OK.”

Cung Ngũ biết rõ kỹ thuật của hắn khá hơn ông chủ vừa rồi rất nhiều. Nhìn cách anh ta cầm cơ đánh bi rõ ràng cũng có chút kinh nghiệm, thái độ cũng khá nghiêm túc.

Đoàn Tiêu đứng bên cạnh xem, nhân lúc Lý Nhị thiếu đang đánh cơ liền bước đến bên cạnh Cung Ngũ, “Ngũ à, tớ thấy tư thế của anh ta hình như có chút kinh nghiệm đó.”

Cung Ngũ gật đầu: “Khá hơn người vừa rồi một chút.”

Đến lượt cô đánh, cô quan sát một chút, thuần thục, một cơ dọn sạch bàn bida.

Lý Nhị thiếu: “… ”

Trên mặt viết rõ hai chữ “không phục” to tướng!

“Thêm ván nữa!”

Lý Nhị thiếu thua ba ván liên tiếp.

Cung Ngũ đứng bên cạnh nhìn hắn trả tiền, nói mát: “Haha! Nhị thiếu, thật ngại quá, làm anh phải tốn kém rồi.”

Hắn lườm cô một cái sắc lẹm, dáng vẻ không vui.

Đi được hai bước, hắn chợt nhớ ra gì đó, liền lùi lại phía sau, bá cổ cô, mỉm cười nói: “Tôi có một người bạn thân chơi bida rất giỏi, có muốn đấu thử không? Nói không chừng cô và cậu ấy còn hợp cạ ấy chứ. Đúng rồi, cậu ấy vẫn còn độc thân đấy.”

Chọn tập
Bình luận