Vì cả bọn đã ăn khá nhiều, buổi tối lại trải qua chuyện túi tiền bị trộm nên Crovia và Winnie rất hoảng sợ nên mua khá nhiều thức ăn và trái cây mang về khách sạn.
Về đến khách sạn, mấy người bọn họ liền đến phòng Carlisle chơi bài.
Cung Ngũ hỏi: “Chơi bài phải có thắng thua, nếu thua thì phải làm sao?”
Winnie nói: “Dán giấy có được không?”
Crovia chau mày: “Dùng nước bọt dán giấy à? Không được thoải mái cho1lắm.”
Cung Ngũ vỗ tay: “Vậy vẽ rùa lên người đi!”
Sau cùng trên cánh tay Cung Ngũ và Crovia có tận mười mấy con rùa, trên tay Winnie thì có sáu con, trên tay Carlisle có chín con.
Cung Ngũ trảo bài: “Ván cuối cùng đây!”
Trên mặt Cung Ngũ cuối cùng cũng bị vẽ một con rùa lên.
“Không được, một ván cuối cùng nữa!”
Carlisle trợn mắt: “Lúc nãy ai vừa nói ván cuối đấy?”
“Đúng rồi!” Winnie che miệng, “Nói lời không giữ lấy lời.”
“Nhất định8sẽ là ván cuối cùng! Tớ không thể chịu thiệt thòi, bằng không tối nay tớ sẽ không ngủ ngon!”
Cả bọn lại ngồi xuống chơi ván sau cùng, cô càng để tâm thì ba người bọn họ càng liên kết lại đối phó cô.
“Không được, lần này thật sự là ván cuối cùng này!”
Carlisle ôm lấy trán: “Đã ba lần ván cuối cùng rồi đấy”
Cung Ngũ thể thốt đảm bảo: “Lần này nhất định là ván cuối cùng!”
Ván sau cùng nhất định phải2thắng, bằng không tối nay sẽ không ngủ được.
Winnie vừa ngồi vẽ lên trán Cung Ngũ một con rùa nhỏ, vừa nói: “Tiểu Ngũ, cậu khổ sở thế để làm gì? Cũng chỉ là một con rùa nhỏ thôi mà, giờ đã vẽ tận ba con rồi. Đã nói với cậu, cậu không biết đánh bài thì đừng có khoe khoang, cậu cứ không chịu nghe..”
Cung Ngũ: “.”
Winnie và Crovia vui vẻ bỏ đi, Cung Ngũ giậm chân, “Nền đánh thêm một ván4nữa!”
Carlisle kiên quyết phản đối: “Tiểu Ngũ, không còn sớm nữa, chúng ta đừng tiếp tục dây dưa nữa, Crovia sẽ hiểu lầm, cậu còn không mau trở về phòng ngủ đi”
Cung Ngũ hối hận, “Lúc nãy tớ nền cây bài to trước, tớ nhất thời hồ đồ quá!”
Carlisle trừng mắt.
Cung Ngũ cầm lấy hai quả quýt to rồi trở về phòng mình. Đi đến của cô liền cảm thấy nghi ngờ, cô nhớ rõ ràng lúc cổ rời khỏi cửa đã đóng, sao bây giờ lại biến thành khép một nửa thế này?
Cố lùi về sau một bước, xác nhận lại số phòng, phát hiện đầy đúng là phòng của mình. Cô đột nhiên cảnh giác, vội vàng lấy điện thoại, ngón tay để lên nút ấn biến hình, cẩn thận đẩy cửa ra.
Trong nhà tắm truyền tới tiếng nước chảy, Cung Ngũ hơi mơ màng, lẽ nào Winnie hay Crovia chạy đến phòng cố tắm? Theo như tính cách của bọn họ, có lẽ nên nói trước với cổ mới đúng.
Đèn trong phòng đều sáng, tròng mắt Cung Ngũ liên tục xoay tròn, rón ra rón rén đi đến trước cửa nhà vệ sinh, muốn nhìn vào trong thông qua lớp kính trong suốt, bên trong có người hét lên: “Aa! Lưu manh! Lén nhìn người ta tắm!”
Đó không phải là tên biến thái kia sao?
Còn đi theo cô về tận khách sạn, còn vào phòng của cô tắm?
Cung Ngũ tức giận, rút thẻ phòng ra, đóng cửa lại.
Cô dán lỗ tai vào của nghe động tĩnh bên trong, quả nhiên nghe thấy tên đó đang gào thét: “Mẹ kiếp! Cúp điện rồi à?…
Sau đó là một những lời chửi mắng mà Cung Ngũ nghe không hiểu.
Cô ngồi xổm trước cửa, che miệng cười thầm, “Đáng đời!”
Cô lấy điện thoại ra, suy nghĩ xem có nên báo cảnh sát hay không thì cửa phòng bị người ta đập ầm ầm: “Không phải tôi chỉ mượn một chỗ để tắm thôi sao? Cô nhẫn tâm đối xử với tôi như vậy à? Tốt xấu gì tôi cũng vượt ngàn dặm xa xôi đến đây đưa thư cho cô, cô đối xử với tôi thế sao? Tiền phí nước này có thể tính vào tiền phòng mà, một người tắm hay hai người tắm đều như nhau. Tôi giúp cô dùng một ít nước, không phải có nên cảm ơn tôi sao?”
“Tôi cảm ơn anh, tôi sẽ bảo cảnh sát dẫn anh đến đồn cảnh sát để cảm ơn anh cho đàng hoàng”
“Cô nhẫn tâm thế: Tôi đẹp trai như vậy, đáng yêu như vậy, lại còn…”
“Nhẫn tâm chứ” Cung Ngũ đứng dậy: “À, quên mất số điện thoại cảnh sát ở nước này là bao nhiêu nhỉ..”
“Nếu có báo cảnh sát, tôi sẽ nói cô gọi điện thoại bảo tôi đến đây, là cố chơi trai! Ngủ xong rồi không trả tiền, còn báo cảnh sát!”
Cung Ngũ: “Anh biết xấu hổ một chút được không? Tôi mới gặp anh một lần vào tối nay, anh dựa vào cái gì mà làm như thân thiết với mười tám đời tổ tông tối như vậy? Bà đây còn chưa biết anh là nam hay là Kathocy*, là người chuyển giới hay là con gái.”
* Kathoey hoặc katoey (tiếng Thái: 14LWJ, IPA: [kathyj]) thường được dùng để chỉ người chuyển giới nam thành nữ hoặc một gay nữ tính ở Thái Lan.
“Tôi có thể cởi cho cô xem, nếu thật sự không được, tôi sẽ cho phép cô sờ vừa xem!”
Cung Ngũ: “Hứ! Ai mà thèm?!” Nghe thấy bên ngoài hành lang khá ồn ào, Carlisle thò đầu ra, thấy Cung Ngũ ngồi dưới đất, kinh ngạc hỏi: “Tiểu Ngũ cậu làm gì thế? Nói chuyện với ai vậy?”
Cung Ngũ phồng má, vội vàng cầm điện thoại lên, nói: “Tớ gọi điện thoại, tín hiệu trong phòng không tốt lắm”
Carlisle gật đầu, rồi rụt đầu vào phòng.
Tư Đồ ở bên trong lại đập cửa: “Bà cổ, trên đầu và cả người tôi đều là xà phòng! Cô còn không mở đèn thì tôi sẽ kêu lên cứu mạng đấy, sau đó nói cô lừa gạt tôi!”
Cung Ngũ vò đầu, thở dài, gõ nhẹ vào cửa: “Anh đi vào nhà vệ sinh trước. Tôi mở cửa vào”
Cảm thấy anh ta đã đi vào trong, Cung Ngũ mở cửa, cắm thẻ phòng vào, đèn lại sáng lên.
Tư Đồ quấn khăn tắm trên eo, đứng trước cửa nhà vệ sinh vuốt tóc, “Không cảm thấy trước mặt cô là hình ảnh hoa sen trong giếng ngọc à?”
Cung Ngũ trừng mắt: “Tôi không cảm thấy vậy, tắm xong rồi cút mau đi!” Tư Đồ dở khóc dở cười: “Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, đúng là loài động vật vô tình… Lúc cần người ta thì giọng điệu ngọt ngào, bây giờ lại bảo người ta cút…”
Cung Ngũ hét to một tiếng: “Anh có tắm hay không? Không tắm thì tôi ngắt điện nữa đấy!”
Cửa nhà vệ sinh đóng “cạch” một tiếng, tiếng nước lại lần nữa vang lên.
Cung Ngũ căng thẳng đứng trong phòng, bối rối suy nghĩ không biết nên làm thế nào. Trong phòng vô duyên vô cớ có thêm một người đàn ông, lại còn là người bọn họ đều đã gặp, nếu ba người kia có ai bất ngờ vào phòng, cho dù cô có mọc miệng khắp cả người cũng không biện bạch nổi.
Cung Ngũ cầm điện thoại, mở khóa thành hình cây súng lục, nhìn chằm chằm vào cửa nhà vệ sinh, cuối cùng sau mười mấy phút chờ đợi tiếng nước chảy cũng ngừng lại.
Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng sột soạt, chẳng bao lâu sau, cánh cửa đột nhiên bị đá ra, Tư Đồ quấn khăn tắm che nửa thân dưới đi ra, trên đầu còn quấn một chiếc khăn to, ngẩng đầu nhìn sang Cung Ngũ: “Hey…”
“Ôi đồ khốn khiếp!” Cung Ngũ giơ súng lên, chĩa thẳng vào anh ta, hỏi: “Súng này không giết người được nên tôi sẽ không ngại mà bắn anh thêm vài phút rồi treo anh lên cửa sổ đầu. Đừng có âm mưu tập kích tôi, tôi rất quen thuộc với các mánh khóe, sau khi tôi nói không được cử động mà anh còn dám cử động, anh sẽ cực kỳ yêu chiếc giường và muốn tiếp xúc thân mật với nó hai mươi bốn tiếng đồng hồ
Tư Đổ mơ màng nhìn cô, “Này, cô đối xử với ân nhân của mình như vậy à? Tối nay tôi vừa giúp cô lấy lại túi tiền đấy…”
“Ai biết được có phải anh cố ý cho người trộm đồ của tôi rồi nhảy ra làm anh hùng cứu mỹ nhân hay không?” Cung Ngũ vênh mặt, “Đứng yên đó, bây giờ trả lời câu hỏi của tôi. Anh là ai? Đi theo tôi có mục đích gì? Rốt cuộc là muốn làm gì? Ba câu hỏi, đừng có cười đùa cợt nhả với tôi, trả lời câu hỏi của tôi đi!”
Tư Đồ nghiêm túc đứng yên. Ừm, cô gái này nói được làm được đó, dù sao cũng không phải là một cô gái bình thường.
“Tôi nói rồi, tôi họ Tư Đồ, tôi thay anh Chiêm đưa thư, sợ đưa sai người nên tôi đi theo cô mấy hôm nay, nhân tiện xem xem cô có giống như trong truyền thuyết.”
“Trong truyền thuyết?” Cung Ngũ liếc mắt, “Thì ra tôi là cô gái trong truyền thuyết. Loại nào trong truyền thuyết thế?” Cô lắc lắc súng, “Trả lời đi!”
“Là cô gái rất thần kỳ trong truyền thuyết, khiến anh Chiêm ngày nhớ đêm mong.”
“Dừng, giơ tay ôm đầu, đừng có dựa vào tường tạo dáng, tôi không bị mắc lừa đâu!” Cung Ngũ hít hít mũi, “Thư đâu? Trong đó viết gì?”
“Cô có thấy người đưa thư có đạo đức nào xem lén thư của người khác chưa? Đặc biệt là thư đàn ông gửi cho phụ nữ?” Lúc nói những lời này, mặt Tư Đồ còn rất kiêu ngạo, gõ gõ lên bàn, “Ở bên cạnh tivi kìa.”
Cung Ngũ liếc anh ta một cái, “Thư tôi nhận rồi, anh có thể đi được chưa?”
Tư Đồ vừa định kéo cửa, Cung Ngũ vội vàng nói: “Từ từ đã, để khăn tắm trên người và khăn tay trên đầu anh lại, nếu bị thiếu khăn, ngày mai trả phòng tôi sẽ bị trừ tiền!”
Tư Đồ đứng yên tại chỗ, tay đã cầm vào tay nắm cửa, vội vàng trả lời: “Không, không, không, không được đâu.”
“Hừ! Tắm nhờ ở phòng tôi thì thôi đi, còn muốn trộm khăn tắm và khăn mặt của tôi? Không đúng, còn là hai chiếc khăn to nữa, tôi phải đến bao nhiêu tiền đây?” Cung Ngũ tức giận: “Bỏ xuống mau, bằng không tối nay tôi sẽ cho anh ngủ trên bồn cầu đấy!”
Tư Đồ kéo khăn tắm trên đầu ném xuống chân, lại kéo khăn tắm trên người ra.
Trước mặt Cung Ngũ lập tức xuất hiện một cơ thể trắng trẻo.
Cung Ngũ kinh ngạc hét to: “Anh không mặc quần áo?!”
Tư Đồ định xoay người, cô lập tức hét to một tiếng: “Đừng xoay người, tôi sẽ mù mắt!”
Tay cầm súng của Cung Ngũ run run, “Anh là một tên lưu manh!”
Tư Đổ vô tội, quấn khăn tắm trở lại: “Là cô cứ bắt tôi phải bỏ xuống, nếu tôi có mặc quần áo thì còn quấn khăn làm gì?”
Cung Ngũ giơ tay che ngực lại, trong đầu toàn là hình ảnh cơ thể trắng trẻo và cặp mông vô cùng trắng của Tư Đồ, mắt nổ đom đóm, “Không thể tiếp tục sống nữa rồi.”
Cung Ngũ run cầm cập, chỉ vào cửa nhà vệ sinh: “Anh đi mặc quần áo cho tôi!”
“Con người tôi có một cái tật, chỉ cần đi tắm thì sẽ không mặc lại quần áo đã mặc qua trước đó, đánh chết cũng không mặc, hay là cố đánh chết tôi đi!”
Cung Ngũ gào thét: “Tôi tuyệt đối sẽ không trả tiền hai chiếc khăn đó thay cho anh đâu!”
“Ôi!” Tư Đồ giơ tay chỉ ra phía trước, “Tôi ở phòng đối diện, bên trong có rất nhiều người, muốn tắm phải xếp hàng nên chạy qua đây tắm nhờ một chút, đồ nhỏ mọn!”
“Còn dám nói tôi nhỏ mọn?” Cung Ngũ nổi điên: “Anh là một kẻ biến thái!”
“Vậy bây giờ tôi phải làm sao?”
Cung Ngũ do dự một hồi, “Anh thật sự ở phòng đối diện à?”
Tư Đổ gật đầu: “Lừa cô thì tôi không phải người nữa”
Cung Ngũ ngước quai hàm, “Vậy một lát anh mang khăn trả lại cho tôi đấy”
Tư Đồ nghiêng đầu mỉm cười với cô, “Ừ” Anh ta còn giúp Cung Ngũ mở cửa phòng ra để cô thấy anh ta đi sang phòng đối diện, cửa mở ra một khe hở, anh ta chen vào trong, cửa phòng liền được khóa lại.
Cung Ngũ: “…”