Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Công Tước

Chương 890: Chương 239.2 BỊ TRUY NÃ RỒI!

Tác giả: Yến Tử Hồi Thời
Chọn tập

Sau đó Cung Ngũ bị người gọi lên hỏi để truy hỏi thân phận của Tư Đồ, Cung Ngũ chớp mắt, thành thật trả lời: “Em thật sự không quên anh ta, anh ta chính là một người đưa thư.”

Cung Ngũ vẫn hiểu rõ một số chuyện, nếu như nói rồi, không chừng sẽ bị1liên lụy. Lần đầu tiên Tư Đồ đưa thư thay Chiêm Húc, mà Chiêm Húc… thân phận nhạy cảm, lần thứ hai còn không biết là đưa thư cho ai, cô đoán cũng là Chiêm Húc, nhưng cô tuyệt đối sẽ không nói. Phía sau ẩn chứa quá nhiều chuyện, cô cũng không tránh khỏi8liên quan.

Trường học tìm cô mấy lần muốn hỏi lại lịch của cậu thanh niên kia, Cung Ngũ đều nói là không biết. Còn về lá thư cô nhận được, Cung Ngũ khăng khăng đó là việc riêng tư của mình, từ chối giao ra, “Đây là thư của em và một người bạn, là2đồ của riêng em. Mặc dù em cũng không rõ người mỗi lần đưa thư cho em là ai, nhưng bức thư này nhất định là của em, cho nên em phải giữ lại.” Mà cái người đưa thư đó đã biến mất không thấy bóng dáng ngay trước mắt thầy giáo, cho dù trường4học sai người tra khám, lại xem camera, nhưng vẫn không tìm được người.

Buổi tối hôm đó học viện giới nghiêm, đội ngũ tuần tra nhiều gấp đôi so với bình thường, rất nhiều con cháu quý tộc trong học viên sau khi tan học hôm đó đều về nhà, sợ nhân vật khả nghi trà trộn vào rồi bị hại.

Cung Ngủ không có chỗ nào để đi, mặc dù cô cũng rất muốn tìm một chỗ để lánh mặt, nhưng mà không có cách nào cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn trở về ký túc xá.

Giáo viên quản lý ký túc xá đều dẫn theo bảo vệ trường học, đích thân đưa từng sinh viên đến tận cửa ký túc xá. Sau khi mở cửa, bảo vệ cầm súng vào kiểm tra trước, không có vấn đề gì mới cho sinh viên đi vào, lại dặn dò thêm lần nữa phải khóa kỹ cửa sổ.

Cung Ngũ vào phòng, vẫy tay với quản lý ký túc xá và bảo vệ: “Cảm ơn mọi người, mọi người vất vả rồi. Ngủ ngon.” Cô vào phòng, thở dài, cởi áo khoác ra, đi vào nhà vệ sinh. Cô ngân nga hát, lấy điện thoại mở nhạc ra vừa nghe vừa hát, hát đến đoạn cao hứng còn đung đưa nhảy theo nhạc. Tắm xong cô mặc áo ngủ đi ra, quyết định mở buổi biểu diễn ca hát quần áo ngủ, giơ điện thoại lên hát theo lời, còn chạy đến trước gương bày ra đủ loại tư thế, sexy, đáng yêu, cool ngầu.

Hát xong cô lại còn chào cảm ơn, cắn đầu lưỡi nói giọng Hồng Kông: “Cảm ơn các fans hâm mộ của tôi, cảm ơn sự yêu mến của các bạn, tôi sẽ tiếp tục cố gắng! Tôi yêu các bạn!”

Nói xong cô còn hôn gió một cái. Sau đó Cung Ngũ nghe thấy tiếng vỗ tay “bốp bốp” nhạt nhẽo truyền tới. Cung Ngũ ngẩn ra, vội vàng xoay người lại, thấy trên đỉnh tủ quần áo bên cạnh nhà vệ sinh có nửa người thò ra, đang vỗ tay với cô. “A!” Cung Ngũ hét chói tai, có điều mới vừa phát ra một tiếng, tiếng tiếp theo đã bị một bàn tay bịt lấy. Tư Đồ che miệng cô lại, trừng trừng nhìn cô, lắc đầu: Có thể đừng kêu lên không? Cung Ngũ dùng sức gật đầu: Có thể, có thể mau buông tôi ra, nếu không tôi sắp ngạt thở rồi.

Tư Đồ thử giơ tay ra, phát hiện Cung Ngũ tự giơ tay che miệng mình lại, quả nhiên không kêu lên nữa, Tư Đồ lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cung Ngũ mím môi, ngước mắt lên nhìn anh ta, tính thời gian, một lúc nữa chính là giờ ăn tối, vậy thì quản lý ký túc xá sẽ đến, cô có thể nhân lúc đó gọi người rồi. Tư Đồ đi hai bước đến cạnh cửa, khóa trái cửa lại, sau đó thở dài: “Dọa chết ông đây rồi!”

Cung Ngũ: “…”

Cô cảnh giác nhìn anh ta, người này lại muốn làm gì nữa? Chẳng lẽ còn chê làm hại cô chưa đủ à? Buổi chiều lúc trên lớp, mấy nam sinh trong lớp đều hỏi cô có hẹn hò với bọn họ không, hẹn cái đầu bọn họ! Cung Ngũ cảm thấy nhìn anh ta là lạ, đột nhiên nghĩ đến tóc anh ta: “Sao tóc anh lại đổi màu rồi?” Tư Đồ nhướng khóe mắt lên, “À, tôi đội tóc giả” Nói rồi, anh ta kéo bộ tóc giả trên đầu xuống, lộ ra một mái tóc màu vàng kim phóng khoáng.

Hai người đối mặt với nhau, Cung Ngũ trừng mắt hỏi anh ta: “Nói đi, anh muốn làm gì? Anh đến chỗ tôi làm gì? Anh có mục đích gì?…” “Dừng dừng dừng!” Tư Đồ giơ tay lên ngăn cô lại: “Sao lần nào cô cũng phải hỏi như vậy hả, có phải là cô hơi ngu không?” Cung Ngũ cảnh giác, “Vậy anh muốn làm gì?” Tư Đồ nhún vai: “Bây giờ tôi bị cái học viện thần kinh này phát lệnh truy nã rồi, khắp nơi đều là người, khắp nơi đều là máy ghi hình, tôi không đi đâu được, chỉ có thể đến chỗ cô thôi.”

Cung Ngũ tức giận: “Anh đến chỗ tôi chính là gây phiền phức cho tôi!” Nghĩ một chút cô lại nói: “Không đúng, sao anh lại biết tôi ở đây?” “Không có chỗ nào tôi không biết cả…”

Cung Ngũ đi ra phía cửa, “Tôi phải đi tố cáo anh!” Tư Đồ vội vàng kéo cô lại: “Lừa cô đấy, không phải trước đó tôi đã nói với cô là tôi đã quan sát cô mấy ngày rồi hay sao? Dĩ nhiên biết cô ở đâu rồi.” Cung Ngũ tức giận: “Anh đừng có nói là trước đó anh luôn lén lén lút lút đến làm tổ ở ký túc xá của tôi đấy nhé!”

“Tôi không có cái sở thích biến thái đó.” Tư Đồ giơ ngón tay út ngoáy lỗ tai, “Tôi cầm ống nhòm nhìn từ tòa đối diện sang…” Cung Ngũ giơ tay lên đánh anh ta một cái: “Cái đồ biến thái cuồng nhìn trộm!”

Tư Đồ ung dung nhảy tránh đi, cười, “Dù sao cô cũng không biết mà.” Cung Ngũ chỉ cửa sổ, “Anh đi ngay cho tôi, tôi tha cho anh một lần, nếu không anh cứ đợi bị bắt đi!” Tư Đồ nhảy lên bàn, cầm lấy điện thoại của Cung Ngũ, sau đó rút một khẩu súng từ trên người ra, hếch cằm với Cung Ngũ, “Cô muốn ăn súng đúng không?”

Cung Ngũ: “…” Thật ra cô có thể cảm giác được Tư Đồ không có ác ý làm hại cô, nhưng rất đáng tiếc, sự tồn tại của người này rất nguy hiểm, còn đặc biệt phiền toái. Cô chớp mắt, cũng ngoan ngoãn hơn: “Vậy anh nói xem anh muốn làm gì? Tư Đồ thở dài: “Tôi không có chỗ nào để đi cả, học viện còn giới nghiêm ngày nào thì ngày đó tôi không ra ngoài được, ra ngoài sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ ngay, cô nói tôi có thể làm gì hả?” “Anh đừng có nói với tôi là anh định ở trong ký túc xá của tôi đợi đến lúc nhà trường hủy bỏ giới nghiêm mới đi nhé!”

Tư Đồ hỏi ngược lại: “Nếu không có bảo tôi ra ngoài làm tổ ong vò vẽ à? Nhìn cô lương thiện như vậy, sao có thể ác độc đến thế chứ?” Cung Ngũ trừng mắt, đang định mở miệng nói chuyện, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa, “Ngũ tiểu thư, bữa tối của cô đến rồi.”

Tư Đồ huơ súng trong tay, Cung Ngũ đứng tại chỗ không nhúc nhích, nói: “Cô cứ để ở cửa đi, lát nữa tôi sẽ đi lấy, tôi vừa tắm xong, phải sấy tóc đã.” “Được, Ngũ tiểu thư.” Quản lý ký túc xá đặt bữa tối ở bên ngoài, lại đi đưa cho phòng khác. Đợi cho bên ngoài hoàn toàn không có động tĩnh gì nữa, Tư Đồ mới xoa bụng, nói: “Đói rồi.” Cung Ngũ mím môi, xoay người đi ra cửa, Tư Đồ lập tức đi cùng, anh ta dí súng sau lưng Cung Ngũ, Cung Ngũ kéo cửa ra, bê đồ ăn vào dưới cái nhìn chằm chằm của Tư Đồ. Cô có nhanh thế nào cũng không bằng được tốc độ của súng. Người này thật là xấu, cầm súng di cô, ngộ nhỡ cướp cò thì cô chết thật là oan uổng! Cung Ngũ cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, cô đặt khay thức ăn lên bàn, Tư Đồ đã đóng cửa lại.

“Chỉ cho anh ở một đêm thôi, ngày mai anh phải đi.” Cung Ngũ ngồi lên bàn, cầm thìa lên, nhàn nhã mở nắp ra, còn chưa kịp đặt thìa vào trong bát, Tư Đồ đã dùng dĩa trong tay ăn một miếng hết nửa bát cơm.

Cung Ngũ: “…”

Mặt Tư Đồ phùng lên như con chuột trộm được kho lương thực, anh ta mím môi nhai, căn bản không có thời gian nói chuyện với Cung Ngũ.

Cung Ngũ tức giận suýt nữa bẻ cong cái thìa trong tay, “Cái tên này…”

Tư Đồ không dễ dàng gì mới nuốt được miếng cơm xuống, nói: “Tiểu Ngũ à, cô phải thông cảm cho tôi, từ trưa đến giờ tôi chưa được ăn cái gì cả!”

Cung Ngũ tức giận siết tay, “Bà đây thông cảm cho anh thì ai thông cảm cho bà đây hả?”

“Cô có ăn nữa không? Không ăn là tôi ăn hết luôn đấy!” Cái dĩa trong tay Tư Đồ rục rịch. Cung Ngũ ghét bỏ muốn chết: “Không ăn nữa, tôi sợ có bệnh truyền nhiễm!”

Tư Đồ nhét nốt nửa bát cơm còn lại vào trong miệng. Cung Ngũ trợn mắt, “Lợn còn lịch sự hơn anh!” Cô ăn một bát trứng rán, thêm một chút cháo, những thứ còn lại đều bị Tư Đồ ăn mất. Ăn xong, Cung Ngũ để khay đồ ăn ra bên ngoài dưới con mắt nhìn chăm chăm của Tư Đồ. Trong phòng có một cái giường, một cái sofa, hai người vì tranh giường mà cãi nhau ầm ĩ.

“Tôi là khách, một người khách lâm vào cảnh khó khăn. Tôi là vương tử, cô không nên toàn lực giúp đỡ tôi, bảo vệ tối, toàn tâm toàn ý yêu thương tôi à?” Tư Đồ hỏi.

Cung Ngũ suýt nữa thì nôn ra: “Anh là lưu manh biến thái gặp nạn, tôi nên toàn lực đánh anh, tố cáo anh, toàn tâm toàn ý khinh thường anh. Tôi nói cho anh biết, trai đơn gái chiếc không thể ở chung một phòng được. Tôi bây giờ là bị anh ép, anh đừng mơ chiếm đoạt giường của tôi, đó là giường của tôi, tên tôi cũng đặt xong rồi: “Tiểu Nhạc Nhạc ngày ngày bị đè, anh muốn cướp Tiểu Nhạc Nhạc với tôi, tôi sẽ liều mạng với anh!”

Tư Đồ trợn mắt: “Nhỏ mọn.” “Nhỏ mọn cái đầu anh!” Cung Ngũ nổi giận đùng đùng xoay người đi, còn đặc biệt kéo chặt đại áo ngủ lại, vừa định trèo lên giường, đột nhiên như nhớ đến cái gì, cô nói: “Vừa rồi lúc tôi đi vệ sinh, anh nghe được cái gì rồi hả?”

“Có thể nghe được cái gì? Chính là tiếng xè xè thôi!”

Cung Ngũ cầm cái gối trên giường trực tiếp đập lên anh ta: “Cái tên lưu manh thối tha này!” Tư Đồ coi thường sức mạnh của Cung Ngũ, cảm thấy cô chỉ là một cô gái, gối ôm lại mềm, căn bản không đau, kết quả gối ôm đập lên mặt anh ta làm anh ta ngã từ trên bàn đập đầu xuống đất, lập tức ngã vỡ đầu chảy máu. Lúc Tư Đồ bò dậy, anh ta một tay che đỉnh đầu, mắt đầy sao, vô tội hỏi: “Có phải trên đầu tôi đang chảy nước không?”

Trên trán anh ta có máu theo giữa lông mày chảy xuống hai bên cánh mũi, mặt đầy máu nhìn cực kỳ kinh khủng.

“Tư Đồ, anh anh anh anh… chảy… chảy máu rồi!”

Chọn tập
Bình luận