Cung Ngũ nhận được món quà Công tước đại nhân tặng là bốn người nữ vệ sĩ, vẫn còn đợi cô đặt tên. Sau khi cô lật tung hết một lượng lớn tư liệu và sách vở xong, cô gọi bốn người họ đến.
“Tôi quyết định đặt cho bốn người từng cái tên riêng biệt.” Cung Ngũ nói, mặt nghiêm nghị.
Sau đó cô giơ tay, sắp xếp bốn người họ theo chiều cao, bắt đầu từ người thứ nhất: “Hoàng Kim, Kim Cương, Tụ Bảo,1Phát Tài. OK, vừa đủ bốn cái, đều là những thứ tôi thích nhất”
Bốn người vệ sĩ: “.”
Có thể đổi chủ nhân được không?
Cung Ngũ đọc lại tên của bọn họ một lượt, cảm thấy càng đọc càng hài lòng.
Sau đó nghe thấy Lý Tư Không ngồi đằng sau sofa cười đến đau bụng, “Ha ha ha ha ha..”
Cung Ngũ xoay đầu lại, mặt u ám: “Anh Lý, sao anh lại trốn ở đó nghe lén người khác nói chuyện thế?”
Lý Tư Không: “Ha ha8ha ha ha ha ha ha..”
Sau đó, anh ta nhảy lên đi tìm Công tước đại nhân: “Bảo, tôi nói cho cậu biết, ha ha ha ha ha ha ha.” Công tước đại nhân mặt không biểu cảm nhìn anh ta, không nói lời nào.
Lý Tư Không đóng cửa, ôm bụng cười thắt ruột: “Đổ keo kiệt… lúc nãy đặt tên cho bốn người vệ sĩ của cô ta, cậu đoán xem đặt tên là gì?”
Công tước đại nhân: “Có liên quan đến tiền”
Lý Tư2Không: “Ha ha ha ha ha… Hoàng Kim, Kim Cương, Tụ Bảo, Phát Tài, ha ha ha ha ha ha.”
Lý Tư Không cười một hồi, đột nhiên cảm thấy không còn thú vị nữa, cười một mình chán chết đi được, lặng lẽ giơ tay xoa xoa mũi, mặt mày chán nản bỏ đi ra ngoài.
Bên ngoài, Cung Ngũ đang tự giới thiệu với bốn người vệ sĩ kia, giới thiệu xong thì xem như đã quen biết.
Buổi chiều Lý Tư Không phải đi Triển4Tiểu Liên điện thoại gọi trở về, hiện giờ Công tước đại nhân đã bình an trở về, anh ta phải tiếp tục trở lại làm việc.
Còn Công tước đại nhân thì dẫn Cung Ngũ vào Cung điện tìm Quốc vương.
Sau khi Cung Ngũ nghe nói về chuyện Quốc vương giở trò, cô hùng hổ định đi giúp Công tước đại nhân cãi nhau. Thật đúng là mặt dày! Sao lại có người mặt dày đến như vậy, uổng công hắn ta là vua của một nước, đã mặt dày vô sỉ, còn nói lời không giữ lời, xứng đáng làm Quốc vương sao?
Kết quả, Quốc vương báo bệnh, Công tước đại nhân và Công tước phu nhân tương lai của anh bị Quốc vương bỏ mặc ngoài cửa, hai người chỉ có thể quay về.
Hôm sau, bọn họ lại đến, Quốc vương lại báo bệnh lần nữa, hai người họ lại trở về.
Lần thứ ba, trước khi đi, Cung Ngũ nói, “Anh Tiểu Bảo, lần này nếu hắn ta vẫn không chịu gặp chúng ta, em sẽ phát điên!”
Công tước đại nhân mỉm cười, “Tiểu Ngũ sẽ phát điện thế nào?”
“Em từng nhìn thấy anh Lý không biết xấu hổ, nhưng chưa từng nhìn thấy Quốc vương không biết xấu hổ như vậy. Anh Tiểu Bảo, anh nói xem hắn ta mặt dày như vậy, sao có thể trở thành Quốc vương được chứ?”
“Ừ, đó là vì có một người nâng đỡ như anh” Anh hỏi: “Vậy anh có bị xem là không có mắt nhìn người không?”
Cung Ngũ vội vàng lắc đầu: “Không đâu! Anh Tiểu Bảo rất biết nhìn người mà. Chỉ là vì hắn ta không biết xấu hổ, nên mới tôn lên sự cao thượng và vĩ đại của anh Tiểu Bảo! Mắt nhìn người của anh Tiểu Bảo rất tốt!”
Công tước đại nhân không nhịn được mà cúi đầu hôn lên ngón tay cô, nói: “Tiểu Ngũ không cần tức giận, hôm nay có thể gặp được mà. Người ta thường nói quá tam ba bận, tin rằng hắn ta sẽ hiểu, dù không hiểu thì hôm nay anh cũng sẽ dạy cho hắn ta hiểu.”
Cung Ngũ nắm tay lại: “Hôm nay em không dạy ta dỗ hắn thì không được, chẳng ra sao cả!”
Công tước đại nhân gật đầu: “Đúng vậy, chẳng ra sao cả, cần Tiểu Ngũ đến để dạy bảo một trận!”