Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Công Tước

Chương 532: Yến đại bảo bị đả kích .4

Tác giả: Yến Tử Hồi Thời
Chọn tập

Trong bệnh viện diễn ra một trận ầm ĩ mà Cung Ngũ không hề hay biết. Bây giờ cô đang ở nhà Yến Đại Bảo, cùng Yến Đại Bảo tổ chức đại chiến đồ chơi.

Đại chiến đồ chơi là lấy hết tất cả búp bê trong nhà Yến Đại Bảo ra, chia ngẫu nhiên cho mỗi người, chia xong thì giống như đánh bài, ai bắt được con rùa nhỏ trước thì chọn “bài” trước, nguyên tắc là dựa trên chuỗi thức ăn.

Ví dụ Cung Ngũ ném ra1con thỏ, Yến Đại Bảo nhất định phải ném ra diều hâu hoặc là những động vật ăn thịt khác có thể trấn áp.

Nhưng vì chuỗi thức ăn không có nguyên tắc rõ ràng, nên sau khi hai người ném ra vài động vật nhỏ thì bắt đầu đánh nhau, rốt cuộc hổ lợi hại hay sư tử lợi hại là cả một vấn đề, còn Yến Hồi làm trọng tài thì vĩnh viễn đứng về phía Yến Đại Bảo. Lần này là hổ lợi lại, lần sau8sư tử ở phía Yến Đại Bảo thì lại trở thành sư tử lợi hại hơn.

Đối với chuyện này, Cung Ngũ chỉ có thể nhắm mắt nhận thua.

“Diều hâu!” Yến Đại Bảo bắt trúng vua của bầu trời.

Cung Ngũ giơ tay ném máy bay ra: “Máy bay!”

Yến Đại Bảo kêu lên: “Máy bay thì làm sao ăn được diều hâu? Không đúng!”

“Máy bay to hơn diều hâu, có thể chở rất nhiều diều hâu, dĩ nhiên là máy bay lợi hại.”

“Đâu phải so lớn nhỏ!” Yến Đại Bảo2không phục: “Ba nói đi!”

Yến Hồi: “Diều hâu thắng.”

Yến Đại Bảo chống nạnh: “Ba nói diều hâu lợi hại!”

Cung Ngũ đành nói: “Vậy tớ không cần.”

Yến Đại Bảo bốc được “lá bài” : “Con thỏ!”

Cung Ngũ cắn răng: “Sói xám!”

Yến Đại Bảo: “Hổ!”

Cung Ngũ: “Sư tử!”

Sau đó lại cãi nhau, Yến Hồi quyết định: “Hổ lợi hại.”

Cung Ngũ trừng to mắt: “Chú Yến, bàn trước chú nói là sư tử lợi hại mà!”

Yến Hồi mắt lờ đờ: “Giờ ông đây cảm thấy hổ lợi hại.”

Cung Ngũ phồng má,4“Vậy được rồi.” Lấy lại lá con hổ, “Không thèm.”

Yến Đại Bảo: “Ếch!”

Cung Ngũ: “Tiểu Thanh!”

“Tiểu Thanh là người!” Yến Đại Bảo không phục.

“Có đuôi rắn mà!” Cung Ngũ nói: “Cô ấy là rắn. Rắn ăn ếch!” Cô đánh đòn phủ đầu, “Chú Yến, có đúng không? Rắn ăn ếch là kiến thức cơ bản, đúng không?”

Yến Hồi: “Kiến thức cơ bản? Đúng, kiến thức cơ bản! Rắn ăn ếch là chuyện thường tình, ông đây đương nhiên biết, hừ!”

Yến Đại Bảo đành nói: “Diều hâu!”

Cung Ngũ chán ghét: “Diều hâu nhỏ còn chưa biết bay, phải đợi mẹ nó đến mới ăn được. Tiểu Thanh của tớ là rắn thành tinh đã tu luyện năm trăm năm, một con diều hâu nhỏ sao có thể đánh bại rắn thành tinh?”

Yến Đại Bảo ra sức đánh vào đầu hổ: “Có thể mà!”

Cung Ngũ: “Không thể!”

Yến Đại Bảo tức giận, “Có thể có thể là có thể! Diều hâu ăn Tiểu Thanh là đúng! Tiểu Ngũ ăn gian!”

Cung Ngũ trực tiếp ném Tiểu Thanh ra ngoài, “Có cần không?”

Yến Đại Bảo lục lọi trong đống đồ chơi, tức giận ném ra một con cá sấu: “Cá sấu! Cắn chết Tiểu Thanh!”

Cung Ngũ trợn mắt: “Rõ ràng là con cá sấu nhỏ xíu.”

Yến Đại Bảo sốt ruột: “Là cá sấu to mà!”

“Nhỏ mà!”

“To mà!”

Sau đó hai người đánh nhau.

Yến Hồi lập tức nhảy lên: “Yến Đại Bảo, ba đến giúp con dạy dỗ đồ xấu xí này!”

Cung Ngũ hét lên: “Chú Yến mau đến giúp cháu!”

Yến Đại Bảo cắn răng, ôm lấy chân Cung Ngũ hét to: “Ba, con không cần ba giúp!”

Cung Ngũ ôm lấy chân Yến Đại Bảo, hét to: “Chú Yến mau đến giúp cháu!”

Tròng mắt Yến Hồi liên tục đảo đảo, ngồi xuống trở lại, “Ông đây chẳng giúp ai cả.”

Hai người ngã vào đống đồ chơi, đang ôm chân nhau không chịu buông ra, Triển Tiểu Liên và Công tước đại nhân trở về.

Yến Đại Bảo hét to: “Anh, anh xem Tiểu Ngũ kìa!”

Cung Ngũ cũng hét theo: “Cô Triển, cô xem Yến Đại Bảo kìa!”

Triển Tiểu Liên hỏi: “Hai đứa đang làm gì thế?”

Yến Đại Bảo nói: “Bọn con đang chơi đánh bài, Tiểu Ngũ chơi ăn gian!”

Cung Ngũ: “Yến Đại Bảo chơi ăn gian rất nhiều lần, con ăn gian một lần thì lại không vui, thật là quá đáng!”

Công tước đại nhân: “…”

Anh thở dài, khom lưng đi qua, mỗi tay kéo một người, trực tiếp kéo hai người lên.

Yến Đại Bảo nhảy về phía người Cung Ngũ: “Đến đây, đến đây, đánh nhau này!”

Cung Ngũ đá chân với cô ấy: “Đến đây, ai sợ ai chứ?”

Công tước đại nhân thở ra một hơi, “Được rồi, đừng cãi nhau nữa.” Anh ném một người lên sofa bên này, ném một người lên sofa bên kia, “Ngồi xuống!”

Yến Hồi ngồi khoanh chân chơi điện thoại, không thèm ngẩng đầu. Lên.

Triển Tiểu Liên rửa tay xong thì đi ra nhìn ông ta: “Sáng nay trên đường có người không?”

Yến Hồi không thèm ngẩng đầu lên mà nói: “Đấu với ông đây, rõ ràng là lấy trứng vịt chọi với đá!”

Yến Đại Bảo sửa lại: “Ba, là trứng gà chọi với đá.”

Yến Hồi híp mắt, “Dù sao thì cũng là trứng, giống nhau cả.”

“Không giống, trứng gà là do con gà đẻ, trứng vịt là do con vịt đẻ, một con mỏ nhọn một con mỏ tròn, không giống!”

Yến Hồi: “…”

Cung Ngũ: “Ý của chú Yến là bất luận là trứng gà hay trứng vịt, vỏ đều rất yếu.”

Yến Hồi lập tức nhảy lên: “Đúng vậy, đúng vậy, Yến Đại Bảo, đồ xấu xí nói đúng đấy!”

Yến Đại Bảo thở dài, “Được rồi, ba nói đúng.”

Triển Tiểu Liên dùng chân đá chân Yến Hồi, “Đang nói chuyện với ông đấy? Đã gọi điện cho Lý Tấn Dương chưa?”

Yến Hồi mất kiên nhẫn: “Bà tám, bà hại ông đây thua rồi này! Đền đi!”

Triển Tiểu Liên hỏi: “Ông chắc chứ?”

Yến Hồi suy nghĩ, lại tức giận rút tay trở lại, “Ai thèm?”

“Đã gọi điện thoại chưa?” Triển Tiểu Liên lại hỏi.

Yến Hồi không còn kiên nhẫn: “Gọi rồi! Bà tám chết tiệt. Sống hay chết thì liên quan gì đến tôi?”

“Không liên quan đến ông nhưng liên quan đến tôi.” Triển Tiểu Liên nhìn Yến Đại Bảo: “Nếu Tiểu Ngũ không thể nào làm bạn con nữa, con vui hay là buồn?”

Yến Đại Bảo và Cung Ngũ đồng loạt ngẩng đầu, đưa mắt nhìn nhau, Yến Đại Bảo nói: “Đương nhiên là buồn rồi! Tiểu Ngũ là bạn tốt nhất của con. Mami, tại sao con không thể làm bạn với Tiểu Ngũ nữa?”

Yến Hồi trợn mắt, “Chỉ là nói ví dụ, ai nói không thể?” Ông ta chán ghét nhìn Cung Ngũ, tiếp tục cúi đầu chơi game.

Công tước đại nhân ngồi bên cạnh, tầm mắt lướt lên người Cung Ngũ. Vốn đang nghiêng đầu nhìn vào trò chơi trong điện thoại của Yến Hồi, đột nhiên cảm giác được ánh mắt của Công tước đại nhân, Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn anh. Công tước đại nhân mỉm cười với cô, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô, đứng dậy rời đi trước. Cung Ngũ chậm rãi đứng dậy chạy qua đó.

Cô vừa rời khỏi, Yến Đại Bảo không nói lời nào, lập tức chạy theo sau cô.

Cung Ngũ vừa tìm thấy Công tước đại nhân thì sà vào lòng anh: “Anh Tiểu Bảo!”

Công tước đại nhân giơ tay ôm lấy eo cô, hỏi: “Tiểu Ngũ hôm nay trở về có gặp phải chuyện gì kì lạ trên đường không?”

Cung Ngũ suy nghĩ, vừa định nói chuyện, Yến Đại Bảo đã xuất hiện ở cửa phòng, “Tiểu Ngũ…”

Yến Đại Bảo vừa đến đã nhìn thấy Cung Ngũ ngồi trên người Công tước đại nhân, hai người đang dùng tư thế thân mật ôm lấy nhau. Cung Ngũ ôm lấy cổ Công tước đại nhân, còn Công tước đại nhân thì ôm lấy eo cô, đỡ lấy trán cô, trong đôi mắt tràn ngập sự dịu dàng như ánh nước.

Yến Đại Bảo sững sờ đứng trước cửa, vốn định nói gì đó, nhưng nhìn thấy cảnh Tiểu Ngũ và anh cô đang ôm nhau nên cô nuốt xuống.

Hai người trong phòng rõ ràng không hề chú ý đến sự tồn tại của cô, hành động của hai người họ khiến cô đứng hình mãi một lúc sau vẫn chưa phản ứng lại được, cô vội vàng xoay người đứng vào cạnh tường. Đôi mắt to xinh xắn tròn xoe liên tục chớp mấy cái, nhất thời vẫn chưa thoát ra được hình ảnh lúc nãy.

Tiểu Ngũ và anh cô ở bên nhau, còn rất thân mật ôm nhau nói chuyện, cô chưa từng biết thì ra Tiểu Ngũ và anh sẽ như vậy, giống hệt như một đôi tình nhân trên tivi.

Yến Đại Bảo cúi đầu, đi đến sofa, ngẩn ngơ ngồi xuống.

Tiểu Ngũ và anh cô thân mật vậy sao?

Đột nhiên cô cảm thấy thật lạc lõng, Tiểu Ngũ và anh cô… Yến Đại bỗng cảm thấy tuy Tiểu Ngũ và anh cô thật sự ở bên nhau rồi, nhưng mà, dường như hai người lại không thân thiết với cô nữa!

Yến Đại Bảo chống cằm, híp mắt lại, trong lòng có một nỗi buồn không nói nên lời, Tiểu Ngũ và anh cô… Lúc cô không nhìn thấy đã ôm lấy nhau nói chuyện, còn thân mật như vậy, thân hơn cả cô và Tiểu Ngũ.

Yến Đại Bảo bĩu môi, tâm trạng vô cùng buồn bã, nhất thời khó chấp nhận hình ảnh vừa nhìn thấy lúc nãy.

Đang sững sờ một mình, điện thoại của Yến Đại Bảo đột nhiên reo lên, cô không chút tinh thần bắt máy lên nghe: “Alo?”

“Đại Bảo.” Giọng của Lý Nhất Địch truyền đến từ trong điện thoại, “Là anh.”

“Anh Bánh Bao.” Yến Đại Bảo ủ rũ nói: “Có chuyện gì thế?”

Lý Nhất Địch nhíu mày: “Đại Bảo sao thế? Không khỏe à? Tại sao nói chuyện không có tinh thần thế?”

“Anh Bánh Bao.” Yến Đại Bảo hỏi: “Em hỏi anh một vấn đề, anh phải trả lời em.”

“Em nói đi, muốn hỏi chuyện gì?”

“Anh Bánh Bao, lúc anh và bạn gái ở bên nhau, có phải ngày nào cũng ôm lấy nhau nói chuyện không?” Giọng của Yến Đại Bảo đầy sự buồn bã, khiến cho người khác cảm nhận được một sự thăng trầm rất buồn cười.

Sắc mặt Lý Nhất Địch lập tức trở nên nghiêm nghị: “Sao Đại Bảo lại hỏi như vậy? Có phải có người muốn ôm lấy Đại Bảo lúc nói chuyện không?”

Yến Đại Bảo ngẩng đầu nhìn trời: “Em muốn hỏi xem anh Bánh Bao có như vậy không?”

Lý Nhất Địch đứng dậy đi ra ngoài cửa: “Đại Bảo đang ở đâu? Anh đến tìm Đại Bảo, Đại Bảo nói rõ ràng với anh có được không?”

“Không được, anh Bánh Bao đừng đến đây, em không muốn ra ngoài. Hôm nay tâm trạng em không tốt, em cúp máy đây.”

Nói xong thì cúp máy “cạch” một tiếng.

Lý Nhất Địch do dự một hồi, nhìn điện thoại bị cúp ngang, anh ta nhấc chân đi ra ngoài.

Chọn tập
Bình luận