Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Công Tước

Chương 910: Chương 248.1 TỪNG CHUYỆN RẮC RỐI CỨ THAY NHAU KÉO ĐẾN

Tác giả: Yến Tử Hồi Thời
Chọn tập

Cánh tay béo mũm mĩm của Bộ Tiểu Bát ôm chặt cổ nhân viên cứu hỏa, cậu bé ấm ức nói: “Tiểu Bát muốn mẹ cơ…” Các bộ phận cần đều đã có mặt đầy đủ, sau khi dập tắt hoàn toàn đám cháy, nhân viên cứu hỏa đã đi vào hiện trường điều tra nguyên nhân. Có cảnh sát đứng cách đó không xa, Bộ Tiểu Bát bỗng nhiên khom người đòi xuống, nhân viên cứu hỏa vội vàng đặt1cậu xuống. Bộ Tiểu Bát đi chân trần chạy đi, ôm chặt lấy đùi của anh cảnh sát, ngửa cái mặt nhỏ đen nhem nhuốc lên nói: “Chú ơi, Tiểu Bát muốn mẹ cơ!”

Cảnh sát cảm thấy chân vừa ấm lại vừa nóng, cúi đầu nhìn xuống liền phát hiện ra một cậu bé mũm mĩm đang ôm chân mình.

Anh ta vội vàng bế cậu bé lên, nhìn trái ngó phải, hỏi: “Đây là con nhà ai thế?”

Người nhà họ Nhạc8còn đang lúc đau lòng, đâu còn để ý được đến đứa trẻ nào, lúc này họ đã hoàn toàn bỏ quên Bộ Tiểu Bát rồi. Lâm Văn Chương đang kêu trời kêu đất nhìn lên trần nhà, muốn đi xem xem tranh và chữ ông ta thu thập thế nào rồi, nhưng đã bị nhân viên cứu hỏa chặn lại: “Bây giờ bên trong còn nóng lắm, không mặc quần áo bảo hộ, không ai được phép vào trong.”

Hai vợ2chồng Nhạc Dương và Nhạc Hân bị chặn bên ngoài đám đông, đều đã sắp phát điên đến nơi, “Đang yên đang lành… đang yên đang lành… tại sao lại cháy cơ chứ?”

Nhìn thấy Nhạc Trọng Xuân ngồi trên ghế sau xe cứu thương, xe lăn còn chưa kịp đẩy đến, ông ta được nhân viên cứu hỏa cõng, lúc này đang ngày người nhìn tòa nhà sang trọng trước kia với ánh mắt đờ đẫn vô thần. Bà cụ ngồi4bên cạnh vừa khóc lóc vừa kêu than: “Hết rồi! Hết thật rồi! Cái nhà đang yên đang lành giờ lại thành ra thế này…”

Bên kia cảnh sát đang bế đứa bé đến, cao giọng hỏi, “Con nhà ai bị lạc thế này?” Không ai đáp lại, cảnh sát cũng ngày người, nhặt được một đứa trẻ mà không ai cần sao? Nhìn lại cậu nhóc mũm mĩm mắt to trong sáng linh động, đẹp như thiên thần nhỏ, chẳng lẽ còn có nhà nào lại không cần một đứa bé như vậy hay sao?

Không còn cách nào khác cảnh sát bể Bộ Tiểu Bát đưa cho một nữ cảnh sát dỗ dành trước, rồi thông báo xem có vụ án tìm kiếm trẻ mất tích nào không.

Nữ cảnh sát bể Bộ Tiểu Bát, vừa nhìn thấy cậu bé đáng yêu này liền từ từ dỗ dành, hỏi cậu bé: “Bé con tên là gì nhỉ?” Bộ Tiểu Bát trả lời: “Tiểu Bát!”

“Tiểu Bát à, Tiểu Bát nói rõ ràng cho cô nghe nhé, mẹ của Tiểu Bát tên là gì nhỉ?” Nữ cảnh sát có vẻ rất biết dỗ trẻ con, hỏi từng chút một, giọng nói vô cùng dịu dàng. Bộ Tiểu Bát trả lời: “Mẹ của Tiểu Bát tên là Nhạc Mỹ Giảo, là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế gian này.” Cái miệng nhỏ ngọt như kẹo, nữ cảnh sát nghe xong bật cười, “Vậy à? Mẹ là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế gian.” “Mẹ của Tiểu Bát tên là Nhạc Mỹ Giảo, vậy còn ba của Tiểu Bát là ai vậy?” Bộ Tiểu Bát ghét bỏ nói: “Con ghét ba, ba hay bắt nạt Tiểu Bát.”

Nữ cảnh sát cười: “Nếu con ghét ba, ba mà buồn lòng thì con phải làm sao đây?”

Bộ Tiểu Bát quay đầu đi: “Hừ!” “Vậy ba đáng ghét tên là gì, Tiểu Bát có biết không?”

Bộ Tiểu Bát đáp: “Bộ Sinh.” Còn trịnh trọng nhấn mạnh một lần, “Bộ Bộ Hữu Sinh. Ba xấu xa tên là Bộ Sinh.” Nữ cảnh sát ngây người, cô ta không biết Nhạc Mỹ Giảo là ai, cái tên Bộ Sinh cô ta cũng có nghe qua đôi chút, nhưng cô ta biết Bộ Bộ Hữu Sinh, quảng cáo đó phổ biến khắp nơi.” Nữ cảnh sát cẩn thận hỏi lại: “Tiểu Bát nói là, tên ba Tiểu Bát là chữ trong Bộ Bộ Hữu Sinh, tức là Bộ Sinh có đúng không?”

Bộ Tiểu Bát mơ mơ màng màng, còn tức giận phì phò nhấn mạnh lại: “Bộ Sinh của Bộ Bộ Hữu Sinh: Ba nói là bộ bộ hữu sinh!”

Nữ cảnh sát: “…”

Nữ cảnh sát dường như nghĩ ra điều gì đó liền lấy điện thoại ra lên mạng search: Ông chủ của Bộ Bộ Hữu Sinh tên là gì?

Đáp án khắp nơi chỉ vỏn vẹn hai chữ: Bộ Sinh.

Nghĩ ngợi một lát, cô ta lại tìm tiếp: Vợ của Bộ Sinh, ông chủ Bộ Bộ Hữu Sinh tên là gì?

Đáp án ngay lập tức đập vào mắt, cái tên ngắn gọn: Nhạc Mỹ Giảo.

Còn có cả cư dân mạng đưa ra câu trả lời cụ thể mối tình chị em kinh điển nhất, nghe nói còn là Bộ Sinh theo đuổi cầu xin Nhạc Mỹ Giảo, sống chết bám chặt lấy Nhạc Mỹ Giảo, khó khăn lắm mới thành đôi được như ngày hôm nay. Đúng là có tiền lắm trò, muốn loại phụ nữ nào cũng chỉ một câu nói là xong. Nếu đổi lại là người bình thường thì chắc chắn đã không vượt qua được cửa ải của cha mẹ rồi.

Nữ cảnh sát quay sang nhìn Bộ Tiểu Bát, dỗ dành hỏi: “Mẹ con tên là Nhạc Mỹ Giảo, ba con tên là Bộ Sinh, đúng không?” Bộ Tiểu Bát gật đầu: “Đúng vậy, chị ơi sao chị lại ngốc thế?”

Nữ cảnh sát: “…”

Bị ghét bỏ rồi, có phải nhóc mập này ngứa đòn không hả? Nhưng đáng tiếc cậu nhóc quá đáng yêu, cho dù có nói cô ta ngốc thì cũng là thứ giọng non nớt đáng yêu khiến nữ cảnh sát cũng không giận nổi.

Bởi vì vẫn không có người đến nhận cậu bé về, cho nên cuối cùng Bộ Tiểu Bát được đưa về đồn cảnh sát.

Cả nhà họ Nhạc không còn chỗ ở nữa, chỉ có thể ra khách sạn ở tạm. Các loại giấy tờ để trong nhà đều phải làm lại, quan trọng nhất là nhà họ đã bị thiêu rụi. Căn nhà trước kia tu sửa trang hoàng mất hơn ba trăm nghìn tệ, còn chưa kể đồ dùng gia đình, tổng cộng nhà họ Nhạc đã tổn thất hơn hai triệu.

Khi cả đại gia đình ở khách sạn đều yên lặng không nói gì, cho đến khi Lâm Tiểu Uy làm bài tập, nhìn ra xung quanh, không tìm thấy cậu nhóc đâu, mới lên tiếng hỏi: “Ấy, ba, mẹ, em trai nhỏ đâu rồi?” Cậu bé vừa hỏi, Lâm Văn Chương và Nhạc Hân đều ngây người đi, bỗng nhiên nhớ ra không thấy Tiểu Bát đâu nữa.

Hai người quay sang nhìn nhau, vội vàng xông ra ngoài đi tìm Nhạc Trọng Xuân, “Ba, mẹ, ba mẹ có nhìn thấy đứa bé đầu không?”

“Đứa bé nào?” Nhạc Trọng Xuân vô thức hỏi, bỗng nhiên nhớ ra Bộ Tiểu Bát, ông ta gầm lên, “Tiểu Bát đầu rồi?”

Bà cụ thấy tất cả mọi người đều đang nhìn bà: “Nhìn tôi làm gì, lúc đó tôi đang chăm sóc ba anh, không nghĩ ra được cái gì khác cả!”

Lâm Văn Chương xông ra đập cửa phòng Nhạc Dương, “Đứa bé có ở chỗ chúng mày không? Đưa đứa bé ra đây!”

Nhạc Dương và Lâm Văn Chương đã trở mặt từ lâu, nay ông ta nói năng lại không suy nghĩ gì như vậy, lúc đó Nhạc Dương đã tức giận đến mức động nắm đấm, đánh nhau ngay trong khách sạn.

Lại báo cảnh sát, cảnh sát đến nơi, hòa giải đổi cấu rồi đi.

Vợ Nhạc Dương thấy hơi chột dạ, bởi vì buổi sáng bà ta đã báo cảnh sát, còn sau đó bà ta không biết chuyện gì nữa, đứa trẻ cũng mất tích vào đúng lúc đó, bà ta thấy nghi ngờ dường như cuộc điện thoại đó của bà ta có vấn đề.

Nhà họ Nhạc vốn dĩ vì chuyện căn nhà bị thiêu trụi loạn hết cả lên, nay bỗng nhiên lại làm mất đứa bé nữa nên càng loạn hơn.

Nếu như nói đón con của Nhạc Mỹ Giảo đến chơi, nay lại làm đứa trẻ mất tích thì to chuyện rồi đây.

Đứa bé đầu rồi?

Chọn tập
Bình luận