Cung Ngũ và ba Yến Đại Bảo thảo luận vẫn đề này một lúc lâu, đến tận lúc Lam Anh và Yến Đại Bảo dẫn Bộ Tiểu Bát xách nguyên liệu nấu ăn quay về.
Cùng vào nhà với bọn họ còn có Công tước đại nhân vốn đợi ở bên ngoài.
Vừa vào nhà Bộ Tiểu Bát đã long trọng giới thiệu khách mình mời: “Chị, em mời anh cùng ăn cơm với chúng ta!”
Cung Ngũ: “…”
Đây là nhà em à? Sao em lại không biết xấu hổ mời người đến nhà người khác1ăn cơm như vậy? Một chút kiến thức xã hội cũng không có, sau này đối nhân xử thế thế nào? Xem ra liên quan đến phương diện này, Cung Ngũ cảm thấy sau khi trở về cần phải giảng giải cho Bộ Tiểu Bát một chút.
Cô nhìn Bộ Tiểu Bát, không biểu dương.
Bộ Tiểu Bát đi đến trước mặt Cung Ngũ, ngước cái đầu nhỏ lên, đôi mắt to long lanh nhìn cô, “Chị, Tiểu Bát làm có tốt không?”
Cung Ngũ trợn mắt: “Khụ khụ, Tiểu Bát, nếu như là chị xinh8đẹp mời thì thích hợp hơn.”
Bộ Tiểu Bát gật đầu: “Chị xinh đẹp cũng nói rồi!”
Cậu cũng mở miệng mời rồi, chẳng lẽ Lam Anh lại nói không thể? Chắc chắn chỉ có thể hùa theo nói được.
Cung Ngũ thật sự phục cậu.
Bây giờ cô nghi ngờ sâu sắc, tối nào Tiểu Bát cũng bị người trộm đưa đi, có phải là đều đưa đến chỗ Yến Hồi không, không phải vẫn luôn nghe nói ở Thanh Thành có mười mấy cô gái đẹp đã bị Yến Hồi ngủ với quá nửa rồi2à? Như vậy có thể thấy ở phương diện trai gái người này háo sắc thế nào, bây giờ Bộ Tiểu Bát càng ngày càng… cái đó
Trước kia muốn chị xinh đẹp bế, chỉ đơn thuần là vì thích, chuyện này trở về, Cung Ngũ cảm thấy Bộ Tiểu Bát muốn chị xinh đẹp bế hoàn toàn là vì muốn cọ vào bộ ngực mềm mại của người ta. Nghĩ đến điều này, Cung Ngũ đặc biệt ghét bỏ Bộ Tiểu Bát, cũng không muốn bế nhóc mập kia lắm nữa.
Bộ Tiểu Bát4vẫn đang mở đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm cô, Cung Ngũ mím môi, nói: “Nếu như chị xinh đẹp mời rồi, vậy thì đương nhiên có thể, nếu như là Tiểu Bát mời thì không đúng, bởi vì đây là nhà người khác, em không thể quyết định thay người khác, biết chưa hả?”
Bộ Tiểu Bát gật đầu: “Tiểu Bát biết rồi!”
Yến Hồi ngồi ở bên kia, vẫy Bộ Tiểu Bát: “Bóng thịt, qua đây.” Bộ Tiểu Bát tất tả chạy qua đó, nhấc đôi chân nhỏ trèo lên sofa: “Ông nội.” Yến Hồi dí tay lên trán cậu, Bộ Tiểu Bát ngã lăn xuống đất. Cậu trở mình bò dậy, lại trèo lên, đung đưa đôi chân nhỏ, nhìn rất thoải mái.
Công tước đại nhân hình như không thích ứng với hoàn cảnh như này lắm. Một ngôi nhà toàn là con gái, trừ Lam Anh ra, hai cô gái khác ở cùng phòng này cũng đang giúp đỡ ở phòng bếp. Cửa phòng bếp đóng kín, không có một chút mùi khói dầu nào bay ra.
Ngôi nhà có ba phòng ngủ một phòng khách, phòng khách khá lớn, hơn nữa được quét dọn rất sạch sẽ, cho nên khi đến đây Yến Hồi không hề thể hiện ra vẻ ghét bỏ. Mặc dù lúc ngồi xuống vẫn rất chế cái đệm ngồi sạch sẽ, song vẫn coi như thoải mái.
Yến Đại Bảo nhảy loi choi ngoài phòng bếp, rất muốn đi vào giúp đỡ, đáng tiếc nói gì Lam Anh cũng không cho cô giúp. Cung Ngũ đợi ở bên ngoài, lại có thêm Công tước đại nhân, hơn nữa Cung Ngũ cũng biết anh đến là vì mình, vì vậy hai người ngồi ở bàn trong phòng khách, nói chuyện bình thường. “Anh đã nghĩ rồi.” Công tước đại nhân nói: “Anh thật sự là được voi đòi tiên, đây là lỗi của anh.”
Cung Ngũ nghi ngờ nhìn anh.
Công tước đại nhân lại nói: “Anh không nên đòi cùng Tiểu Ngũ trở về Gaddles. Ừm, anh đã nghĩ rồi, anh nên trở về trước, dù sao cũng đã nhiều chuyện lắm rồi, anh không thể khiến Tiểu Ngũ cảm thấy anh cố tình gây sự nữa. Anh nghĩ anh làm tốt chuyện của mình thì sẽ được điểm hơn trong suy nghĩ của Tiểu Ngũ.”
Cung Ngũ vẫn nghi ngờ nhìn anh, “Anh Tiểu Bảo muốn về trước à? Vậy thượng lộ bình an nhé.”
Công tước đại nhân cười: “Tiểu Ngũ đang đuổi anh à? Như vậy anh thật là thất bại, thất bại đến nỗi khiến Tiểu Ngũ ghét bỏ anh.” Cung Ngũ chớp mắt, “Anh Tiểu Bảo đừng nghĩ nhiều, ý tôi không phải như vậy. Dù sao lúc anh Tiểu Bảo quay về chưa chắc tôi đã có thể đi tiễn được, chỉ có thể tạm biệt anh Tiểu Bảo trước thôi.”
Bộ Tiểu Bát tất tả chạy đến, trèo lên đùi Công tước đại nhân: “Anh.” Công tước đại nhân giơ tay ra bể cậu: “Sao thế Tiểu Bát?” “Anh sắp đi à? Có phải sau này Tiểu Bát không thể chơi với anh nữa không? Công tước đại nhân cười: “Anh cần phải về nhà kiếm tiền, nếu không làm sao lần sau mang quà về cho Tiểu Bát được?” Bộ Tiểu Bát chu cái miệng nhỏ ra, “Em sẽ nhớ anh.”
Cung Ngũ ở bên cạnh không nói gì. Ngồi một lúc, cô đứng lên, đi đến phòng ngủ của Lam Anh. Yến Hồi gọi: “Nhóc xấu xí, qua đây nói chuyện chút, mày tránh cái gì hả?”
Cung Ngũ: “…”
Yến Đại Bảo đứng ở cửa phòng bếp, dán người lên kính nhìn vào trong, “Anh Anh, tớ thích ăn tôm hùm đất, cậu có thể rang tôm hùm đất trước không? Tớ cũng thích ăn cả con lươn đó nữa…”
Cô nhìn thấy Cung Ngũ ủ rũ ngồi ở bên cạnh ba mình thì ầm ĩ: “Ba, ba không được bắt nạt Tiểu Ngũ đâu đấy!” Yến Hồi ngẩng đầu lên, tức giận: “Yến Đại Bảo, sao con có thể nói ba như vậy hả? Ba thân thiện bình dị dễ gần như vậy, con nói thể làm tim ba đau lắm đó! Về ba sẽ treo cổ chết ở cửa phòng con!”. Cung Ngũ thở dài, tại sao cô phải quen biết một đám người không bình thường thế này? Yến Hồi đang bắt tréo chân rung đùi, lắc lư cái tay đeo đầy nhẫn khiến Cung Ngũ hoa cả mắt, “Nhóc xấu xí, ông đây nói với mày này, mày chỉ cần làm bụng mình to lên, không cần biết là của ai thì mày sẽ được giải phóng, lúc đó thế giới của mày sẽ yên tĩnh rồi! Biết chưa hả?” Công tước đại nhân đang bế Bộ Tiểu Bát khựng lại, anh từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía Yến Hồi, lại nhìn Cung Ngũ. Cung Ngũ trợn mắt, “Chú Yến…”.
Yến Hồi: “Được rồi, quyết định như vậy đi. Nếu mày cảm thấy bên cạnh không có ai thích hợp, ông đây giới thiệu cho mày một hai người, bảo đảm thân thể cường tráng lực eo tốt, một đêm bảo đảm có thể to bụng…”
Cung Ngũ: “…”
Công tước đại nhân nhìn Yến Hồi. Yến Hồi hếch cằm lên, khiêu khích nhìn anh: “Sao hả? Mày là một thằng vô dụng, còn không cho người khác chiếm lợi à? Đến con nhóc xấu xí này cũng không giải quyết được, còn ngày ngày để cho cái bà tám đáng chết kia phí tâm phí sức, cái đứa con bất hiếu này! Ông đây lẽ ra nên nhân lúc mày vẫn còn bé tí, trực tiếp bóp chết mày đi!”.
Nói rồi, ông ta còn làm một động tác bóp chết người.
Công tước đại nhân thản nhiên nhìn ông ta, sau đó từ từ di chuyển tầm mắt nhìn về phía Cung Ngũ. Cung Ngũ chớp mắt, không định mở miệng nói chuyện, không liên quan đến cô, là chủ Yến nói, đừng có bày ra cái vẻ muốn ăn thịt cô như thế.
Bộ Tiểu Bát nghe thấy Yến Hồi nói vậy, liền ôm lấy Công tước đại nhân: “Anh, Tiểu Bát sợ.” Công tước đại nhân xoa lưng cậu, khẽ cúi đầu xuống, lộ ra vẻ mặt dịu dàng nói: “Không sợ, Tiểu Bát là em bé ngoan, cho nên không cần sợ.” Bộ Tiểu Bát nhìn về phía Yến Hồi: “Ông nội, Tiểu Bát ngoan.” Yến Hồi liếc mắt: “Ngoan chỗ nào? Không nhìn ra.” Bộ Tiểu Bát suýt nữa òa khóc: “Tiểu Bát rất ngoan.”
Yến Hồi khịt mũi khinh bỉ: “Không nhìn ra.”
Cung Ngũ vẫy Bộ Tiểu Bát. Cậu bé chu cái miệng nhỏ tủi thân chạy qua đó, nhào vào trong lòng Cung Ngũ, “Chị…”
Cung Ngũ dỗ cậu: “Tiểu Bát không sợ, chủ Yến là người rất tốt, tại sao Tiểu Bát phải sợ? Chú Yến nói như vậy là nói với những đứa bé không nghe lời kia, chỉ cần Tiểu Bát ngoan là chủ Yến sẽ rất thích Tiểu Bát.”
Yến Đại Bảo đã chạy đến bên cạnh Cung Ngũ, “Ba, không được bắt nạt Tiểu Bát!”
Yến Hồi ghét bỏ: “Một quả bóng thịt mà cũng xứng à?” Yến Đại Bảo vội xoa đầu Bộ Tiểu Bát, an ủi: “Tiểu Bát đừng sợ, từ trước đến nay ba chị không bắt nạt trẻ con.”
Bộ Tiểu Bát vừa nghe thấy thể tròn xoe mắt hỏi: “Thật không?” Yến Đại Bảo gật đầu: “Thật, chị hiểu rõ ba chị nhất. Bộ Sinh vẫn luôn bắt nạt em, nhưng ba chị từ trước đến nay đều không bắt nạt chị, cũng không bắt nạt trẻ con, có đúng không?”
Bộ Tiểu Bát tố cáo: “Ba xấu!”.
Yến Đại Bảo thành công khiến Bộ Tiểu Bát không còn sợ nữa, một lát sau cậu bé lại ngước đầu lên gọi Yến Hồi: “Ông nội!” Lúc mọi người chuẩn bị ăn trưa thì Công tước đại nhân rời đi. Đi đến cửa, anh lại quay đầu nhìn Cung Ngũ, dừng một chút, không nói gì rồi đi luôn.
Yến Đại Bảo chỉ cửa nói: “Anh đi mất rồi!”
Yến Hồi thờ ơ như không: “Thằng nhóc con quái đản, đường tắt không đi lại cứ phải lăn qua lăn lại, đáng đời!”
Cung Ngũ nhìn ông ta: “Chú Yến, người trong cuộc là cháu vẫn còn ở đây, chủ nói đường tắt, cháu biết đấy.” Yến Hồi liếc cô, nói: “Biết thì làm sao? Mày còn có thể cắn ông đây một miếng à? Ông cắt lưỡi mày!”
Cung Ngũ: “…” Bộ Tiểu Bát và Yến Đại Bảo đồng thời nhào qua: “Không được cắt!” “Ba, ba không được bắt nạt Tiểu Ngũ, con sẽ nổi giận!” Yến Đại Bảo hô to, “Tiểu Ngũ là bạn thân nhất của con, nếu như ba như vậy, con sẽ không thèm để ý đến ba nữa!” Yến Hồi há hốc mồm: “Ông đây chỉ nói thế thôi, Yến Đại Bảo con lại nói như vậy, ông đây không muốn sống nữa! Ông đây về sẽ treo cổ ở cửa phòng con, ông đây không sống nữa!”.
Sau đó, hai ba con bọn họ nghiêm túc tiến hành nghiên cứu thảo luận cái vấn đề treo cổ ở cửa phòng Yến Đại Bảo này rất lâu. Cung Ngũ ở bên cạnh thở dài, Bộ Tiểu Bát im lặng tụt khỏi người Yến Đại Bảo, lại lần nữa trèo vào lòng Cung Ngũ.