Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Công Tước

Chương 957: Chương 265.5 QUÁ NHIỀU PHIỀN NÃO

Tác giả: Yến Tử Hồi Thời
Chọn tập

Ăn xong, Lý Nhất Địch dẫn theo Yến Đại Bảo rời khỏi, Cung Ngũ bảo tài xế lái xe đưa Lam Anh về nhà, Lam Anh khua tay: “Không cần, tớ có cách về nhà của riêng mình, không cần lo lắng cho tớ.”

Cung Ngũ chu môi: “Thật sự không cần sao?” Lam Anh gật đầu: “Thật sự không cần. Cảm ơn cậu Tiểu Ngũ, lúc nào cậu cũng suy nghĩ cho tớ.” Cung Ngủ không miễn cưỡng, “Ừ, vậy thì cậu nhớ cẩn thận. Tớ cũng đưa Tiểu Bát về nhà đây.” Cung Ngũ ngồi xổm dưới đất, Bộ Tiểu1Bát nằm nhoài trên lưng cô, cô công cậu nhóc lên xe, bảo tài xế lái xe về nhà.

Dắt Bộ Tiểu Bát vào cửa, Nhạc Mỹ Giảo đang ngồi trong phòng khách xem tivi, “Trở về rồi? Chơi có vui không?”

Bộ Tiểu Bát lập tức chạy qua, sà vào lòng Nhạc Mỹ Giảo, cọ cọ vào mặt bà: “Mẹ, Tiểu Bát nhớ mẹ lắm!”

Nhạc Mỹ Giảo mỉm cười, “Mẹ cũng nhớ Tiểu Bát lắm. Ra ngoài chơi vui không?” “Vui lắm!” Bộ Tiểu Bát chui vào lòng Nhạc Mỹ Giảo, bị Bộ Sinh giơ tay kéo qua, ném sang một bên,8“Tự mình đi tìm vợ đi, đừng tìm vợ của ba.”

Bộ Tiểu Bát suýt chút bật khóc, sau cùng thì giậm chân một cái, tức hầm hầm nói: “Ghét ba!”

Nhạc Mỹ Giảo cũng suýt tức chết: “Một ngày cậu không ức hiếp nó thì cậu chết à?” Bộ Sinh: “Nó đã ba tuổi rồi, còn cọ cọ trong lòng em, như vậy mà được sao?” Nhạc Mỹ Giảo cắn răng: “Ba tuổi thì biết cái gì?” “Nếu nó không biết gì cả tại sao không trèo lên lưng em?” Bộ Sinh trừng mắt nhìn Bộ Tiểu Bát một cái, nhắc nhở:2“Tránh xa vợ của ba ra một chút!”

Bộ Tiểu Bát nước mắt rưng rưng nhìn Nhạc Mỹ Giảo, “Mẹ…”

Nhạc Mỹ Giảo tức giận đứng dậy, bể Bộ Tiểu Bát lên bỏ đi. Bộ Sinh: “Năm phút, sau năm phút nữa thì trả vợ của ba lại đấy.”

Nhạc Mỹ Giảo: “Đồ thần kinh!” Cung Ngũ chạy đi tắm, sau đó trở ra nằm trên giường, lấy điện thoại ra chơi game một hồi thì nhìn thấy có hai tin nhắn chưa đọc. Cô ấn mở ra xem, là tin nhắn của Công tước đại nhân gửi đến. [Tiểu Ngũ, anh biết em4đã trở về Thanh Thành, hiện giờ nhất định đang chơi rất vui vẻ. Anh ở bên này rất tốt, tuy chỉ có một mình nhưng biết em vui vẻ như thế, tâm trạng anh cũng thoải mái hơn. Ngày mai anh phải đi tuần tra định kỳ hằng năm, có lẽ trong thời gian tới không thể liên lạc với em, nhưng trong lòng anh vẫn luôn hi vọng nhận được câu trả lời từ em…]

[Tiểu Ngũ, trạm đầu tiên anh đi sẽ là hẻm núi Elode, Tiểu Ngũ còn nhớ chỗ đó không? Em nói chỗ đó phong cảnh rất đẹp, không khí trong lành khiến người ta cảm thấy không nhuốm bụi trần, cây cỏ xanh tươi giống như đến một thế giới mới. Anh nhớ tất cả những câu nói mà Tiểu Ngũ từng nói.].

Cung Ngũ mím môi, không trả lời. Cô chơi game đến khoảng hơn chín giờ tối thì Đoàn Tiêu gọi điện thoại tới: “Alo? Đoàn Tiêu? Sao giờ này cậu lại gọi điện thoại cho tớ? Đúng rồi, hôm nay bọn tớ có đến cửa hàng tôm hùm đất của nhà cậu ăn, mùi vị vẫn ngon như lúc trước!” Đoàn Tiêu hơi trầm ngâm một hồi rồi mới nói: “Tớ biết, lúc nãy mẹ tớ gọi điện thoại nói với tớ, nói cậu dẫn rất nhiều người đến ăn tôm. Cậu trở về tớ không biết, bằng không tớ đã đi tìm cậu rồi… Haiz, bỏ đi, cậu đang bận, tớ đến tìm cậu sẽ gây phiền phức cho cậu.”

Cung Ngũ mỉm cười, nói: “Mọi người đều bận mà, không sao, đợi đại hội học sinh sau này hoặc lúc nào đó có thời gian thì chúng ta lại tụ tập. Hơn nữa bây giờ mọi người đều đã có đối tượng, nhất định là sẽ quan tâm đến bản thân mình trước, nên đừng suy nghĩ nhiều, trong lòng chúng ta hiểu rõ là được. Đúng rồi, hôm nay ba mẹ cậu còn giảm giá cho bọn tớ nữa, hì hì hì hì, tớ được giảm ba mươi hai tệ đấy!”

Hai người hỏi han vài câu thì cúp máy. Cuộc gọi kết thúc, cô cảm thấy hơi buồn, rõ ràng trước kia bọn họ là bạn rất tốt của nhau.

Cô ở Thanh Thành rất bình thản, còn Công tước đại nhân ở Gaddles xa xôi lại đang ngồi trong phòng khách, trước mặt bày một chồng tài liệu. Anh cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm vào chồng tài liệu trước mặt, cả buổi không cử động. Ba tiếng đồng hồ trước anh gửi tin nhắn, nhưng không có âm báo trả lời. Ba tiếng đồng hồ sau anh vẫn đang đợi tin nhắn, nhưng vẫn không có âm báo trả lời. Anh ngồi ở đây, nhưng tâm trí lại không ở đây. Ánh mắt nhìn vào chồng tài liệu từ từ dịch chuyển, sau đó nhìn sang điện thoại. Tuy anh khống chế bản thân không được xem nhưng vẫn không kiềm được. Anh hi vọng khi mở màn hình điện thoại, anh có thể nhìn thấy tin nhắn trả lời của cô.

Cuối cùng thì một tin nhắn trả lời cũng không có. Nhất định là cô đã nhìn thấy, chỉ là cô không muốn quan tâm đến anh. Đúng vậy, tại sao cô phải trả lời anh? Tại sao cô phải quan tâm đến anh?

Anh đâu phải là gì của cô.

Nhưng mà anh vẫn rất để tâm, anh sợ trong khoảng thời gian cô về nước đột nhiên quen biết người đàn ông khác, dù sao cô cũng là một cô gái xinh đẹp ai nhìn cũng thích, có người khác theo đuổi cô cũng là chuyện bình thường.

Anh đã để mất cô gái của anh, anh muốn tìm lại, lần này anh tuyệt đối sẽ không buông tay. Điện thoại vẫn yên tĩnh, cô vẫn không trả lời. [Tiểu Ngũ, có phải anh làm phiền em không? Em có thể trả lời anh một tiếng không?]

Tin nhắn gửi đi lại lần nữa như đá chìm trong biển lớn.

Chờ đợi là cảm giác giày vò tim gan con người nhất trên đời.

Trong lòng anh có một sự hoảng sợ vô tận, tuy anh đã biết từ lâu, đã tự nói với bản thân rằng cô rời khỏi một cách đau lòng như vậy, dù sau này anh có chân thành theo đuổi lại, cô cũng sẽ không đáp lại anh. Dù sao thì cô luôn có một trái tim không dễ dàng lay chuyển, sau khi đối mặt với sự nhẫn tâm của anh, cô sẽ càng thêm phòng bị anh.

Anh biết đều là lỗi của anh, gương vỡ thì khó lành, điều duy nhất anh có thể làm là một lần nữa giành lấy sự tin tưởng của cô. “Ngài Edward, ngài nên nghỉ ngơi rồi.” Tiểu Eugene đứng trước cửa: “Ông Hòa nói ngài phải nghỉ ngơi sớm, không thể tùy ý như lúc trước nữa. Vì ngài đang tĩnh dưỡng sức khỏe, ông Hòa còn phải quan sát các mức chỉ số và số liệu sức khỏe của ngài…”

Công tước đại nhân ngẩng đầu, “Tôi biết rồi.”

Anh rời khỏi phòng sách, điện thoại cố ý để lại trong phòng sách vẫn im lặng không chút tin tức gì.

Thanh Thành, biệt thự Bộ Thị ở ngoại ô, Cung Ngũ tối qua ngủ sớm nên sáng sớm đã thức dậy. Bộ Tiểu Bát ngày nào cũng tràn đầy sinh lực chơi đồ chơi của mình, sau khi nhìn thấy Cung Ngũ cậu lập tức đứng dậy chạy qua, “Chào buổi sáng, chị!”. Cung Ngũ khom lưng xoa đầu nhỏ của cậu, mỉm cười nói: “Chào buổi sáng Tiểu Bát.” Khoảng thời gian tiếp theo, đa phần Cung Ngũ dẫn theo Bộ Tiểu Bát đến tìm Yến Đại Bảo đi chơi.

Đến thứ bảy chủ nhật thì cùng đi học lái xe, Cung Ngũ và Yến Đại Bảo một nhóm, huấn luyện viên là một người hơn năm mươi tuổi tóc đã bạc trắng, Yến Đại Bảo vừa ngồi vào xe thì tay chân nhanh nhẹn thắt dây an toàn, câu được nói với Yến Đại Bảo nhiều nhất chính là: “Chậm thôi, chậm thôi, chậm thôi… Chậm thôi mà! Tôi đã lớn tuổi rồi, không thể bị hù dọa! Chậm thôi, chậm thôi…”

Cung Ngũ lần đầu lái xe, huấn luyện viên đi rót một ly nước nóng, ngồi vào ghế phó tài xế, hỏi: “Trước kia có lái xe bao giờ chưa?”

Cung Ngũ gật đầu: “Có lái một lần, có thể khởi động xe.” Huấn luyện viên gật đầu: “Ừ, vậy thì tốt, hãy khởi động xe trước giống như cô gái lúc nãy”

Cung Ngũ nghe lời: “Vâng.”

Cung Ngũ lái xe lên đường, suốt đoạn đường cô luôn hào hứng. Huấn luyện viên mặt mày trắng bệch thắt dây an toàn rồi bắt đầu hét to: “Chậm thôi, chậm thôi, chậm thôi!… ôi… Chậm thôi, chậm thôi… Chậm thôi! Các cô cùng một giuộc mà…” Yến Đại Bảo ngồi phía sau thò đầu ra: “Đúng đấy, chúng tôi đi cùng nhau mà, hai chúng tôi là bạn tốt của nhau! Tiểu Ngũ lợi hại!”

Vừa có người khen, Cung Ngũ liền đắc ý, vừa đắc ý thì xe cũng chạy như bay.

“Chậm thôi, chậm thôi, chậm thôi…” Huấn luyện viên hét to: “Dừng xe!”

Chân Cung Ngũ cuối cùng cũng đạp vào phanh xe, dừng xe lại. Huấn luyện viên sắc mặt trắng bệch, chỉ vào Cung Ngũ, lại nhìn sang Yến Đại Bảo: “Hai người các cô… có phải đến đây để quậy phá không? Tôi từng tuổi này rồi, các cô không thể lái xe chậm một chút được sao?”

Cung Ngũ trừng mắt: “Nhưng tôi lái đâu có nhanh!”

“Các cô lái nhanh cũng vô ích! Quan trọng là phải thông qua cuộc thi, có biết không?”

Cung Ngũ và Yến Đại Bảo quay sang nhìn nhau, sau đó thì cùng gật đầu, “Biết rồi.” Sau khi ông ta dạy hai người các cô ba lần thì chủ động yêu cầu trường không dạy nữa, để người khác thay thế. Hai cô gái đó lái xe không cần mạng sống, đã biết là nhanh nhưng lại không giảm tốc độ. Cung Ngũ và Yến Đại Bảo ngồi trên ghế trong trường dạy lái xe, chống cằm, vẻ mặt buồn bã. Các cô còn định tặng chút quà cho huấn luyện viên, chỉ hi vọng có thể dạy tốt một chút, kết quả lại đối giáo viên nên không cần tặng quà nữa.

Huấn luyện viên mới khoảng độ ba mươi tuổi, đã sớm nghe người giáo viên kia nói về hai bạn học sinh này, vừa đến đã tỏ ra nghiêm túc nói về những vấn đề cần phải chú ý.

Hai cô nghiêm túc lắng nghe, đồng loạt gật đầu, bắt đầu buổi học đầu tiên. Lần học sau hai người trở lại, liền nhận được thông báo đổi huấn luyện viên mới.

Cung Ngũ và Yến Đại Bảo trừng mắt nhìn nhau, “Tại sao thế?”

Yến Đại Bảo có chút hào hứng: “Tớ cũng không biết, nhưng tớ rất hào hứng!”

Cung Ngũ mắt lờ đờ: “Có gì mà hào hứng chứ? Bị người ta chán ghét mà còn hào hứng. Có phải học phí năm nghìn tệ mà tớ đóng đã uống phí rồi không?”

Hai người học được nửa buổi, đa phần những huấn luyện viên giỏi của trường đều đã dạy qua hai người các cô, nhưng mọi người đều không đồng ý tiếp tục dạy. Vì hai học sinh này mà mất mạng, thật sự không đáng chút nào. Sau khi trở về, Cung Ngũ cúi rũ đầu xuống, Yến Đại Bảo cũng học theo dáng vẻ của cô nhưng thực sự thì trong lòng rất vui.

Cung Ngũ nói: “Phải làm sao bây giờ? Nộp học phí rồi mà chẳng ai chịu dạy hai chúng ta. Có phải hai chúng ta sẽ không thể thi bằng lái hay không?”

Yến Đại Bảo cũng giả vờ mặt mày ủ rũ nói: “Đúng vậy, thật là đau lòng quá.” Cúi đầu đi tới một chỗ không có người, cô gọi điện thoại cho Công tước đại nhân, hào hứng: “Anh ơi! Em và Tiểu Ngũ đi học lái xe, nhưng mà huấn luyện viên đều không chịu dạy cho bọn em!”

Công tước đại nhân: “Tại sao? Anh nghe giọng của Đại Bảo, dường như đang rất vui, có chuyện gì thế?” Yến Đại Bảo cố nhịn cười, nói: “Chỉ cảm thấy hai đứa chúng em thật đáng thương, chẳng có ai chịu dạy bọn em, nói bọn em lái xe không biết nặng nhẹ gì cả, cứ lên xe là xông thẳng về phía trước, các huấn luyện viên đều sợ chết, không chịu dạy cho bọn em.”

Công tước đại nhân nhíu mày: “Mami có biết không?” “Không biết!” Yến Đại Bảo nói.

Công tước đại nhân hít thật sâu: “Anh biết rồi.”

Tối hôm đó trở về, Yến Đại Bảo bị Triển Tiểu Liên gọi đến trước mặt, “Yến Đại Bảo, con đừng học lái xe nữa.” Yến Đại Bảo trừng to mắt: “Tại sao? Học phí con đóng rồi mà!”

Triển Tiểu Liên: “Con không thích hợp đến trường học lái xe.”

Đúng là đứa con gái hung hãn do Yến Hồi dạy ra, để Yến Đại Bảo đi học lái xe, giống như đạo lý dùng hỏa tiễn bắn muỗi lúc nói chuyện với Yến Hồi, hoàn toàn không cùng một tần số.

Yến Hồi ngồi bên cạnh cắn chặt răng: “Bà tám, Yến Đại Bảo của ông đây làm gì mà không thích hợp học lái xe? Yến Đại Bảo hoàn hảo không khuyết điểm! Yến Đại Bảo là đứa trẻ thông minh nhất trên đời, nó học một chút là biết ngay, bà đang đố kỵ Yến Đại Bảo thông minh giống như ông đây…”

Chọn tập
Bình luận