Tuyệt Địa cách trung tâm thương mại không xa, đợi Yến Đại Bảo mua đồ xong đã là chuyện của nửa tiếng sau, ba người đi bộ đến Tuyệt Địa.
Yến Đại Bảo dắt Bộ Tiểu Bát1hoạt bát, mặc âu phục khoác áo bành tô nhỏ đi giầy da, lúc đi bộ cái bụng tròn xoe, còn đội một cái mũ phớt trên đầu, muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu8đáng yêu, đi qua chỗ nào tỉ suất quay đầu lại cũng rất nhiều.
“Chị, Tiểu Bát đẹp trai” Bộ Tiểu Bát bất ngờ nói một câu như vậy.
Cung Ngũ nhìn cậu một cái, “Em tự tin2nhỉ?”
Yến Đại Bảo xách túi quà trong tay, nói: “Tiểu Bát của chúng ta vốn dĩ đẹp trai”
Cung Ngũ và Bộ Tiểu Bát bị ngăn lại ở cửa Tuyệt Địa, “Phải có thẻ hội viên mới4có thể vào”
Bộ Tiểu Bát ôm đùi Cung Ngũ, “Chị, Tiểu Bát sợ..”
Cung Ngũ bế cậu vào lòng, “Sợ cái gì chứ? Không sợ”
Yến Đại Bảo đi lên, người giữ cửa nhận ngay ra cô, “Cô Yến! Hóa ra hai người này là bạn của cô Yến à?”
So với thường ngày, hôm nay Tuyệt Địa yên tĩnh hơn rất nhiều, khách mời đều là bạn thân hoặc là khách hàng quan trọng của Lý Nhất Địch.
“Tiểu Ngũ, cậu và Tiểu Bát ở đây đợi tớ nhé! Tớ sẽ quay lại ngay”
Cung Ngũ gật đầu: “Cậu đi đi, cứ mặc kệ tớ…”
Cung Ngũ dắt Bộ Tiểu Bát đi thẳng đến khu đồ ăn, “Tiểu Bát, bánh ngọt ở đây cực kỳ ngon!”
Vừa nghe thấy bánh ngọt ngon, đôi mắt đen láy của Bộ Tiểu Bát đã to thêm mấy phần, “Tiểu Bát muốn ăn!”
“Tiểu Bát đừng vội, chúng ta xem xem có phải là đồ ăn miễn phí không đã. Đổ ở đây rất đắt, chúng ta đến nơi này tuyệt đối không thể mất oan tiền được biết không? Ngộ nhỡ nhất chúng ta ăn đồ phải thì sẽ phiền phức lắm”
Bộ Tiểu Bát nghe thấy thế, khuôn mặt nhỏ bé lập tức lộ ra mấy phần sợ hãi. Cậu bám sát Cung Ngũ, sợ phải trả tiền, mặc dù cậu vẫn không biết trả tiền là cái gì.
Cung Ngũ ở bên cạnh quan sát một lúc, phát hiện lại không có ai đến ăn bánh ngọt cả, rốt cuộc là bọn họ không thích ăn hay là không thể ăn đây?
Lúc đang xoắn xuýt, tay Bộ Tiểu Bát vốn nằm trong lòng bàn tay cô lập tức rút ra ngoài, cô vội vàng quay đầu lại, thấy Lý Tư Không đang dùng một tay nhấc cái mông nhỏ của Bộ Tiểu Bát lên, chê cười cậu: “Nhóc mập mạp này ở đầu ra thế: Con nhà ai thế này? Mập như vậy, đã ăn vụng bao nhiêu đồ ăn ngon rồi hả?”
Bộ Tiểu Bát lập tức giơ đôi tay nhỏ bé ra với Cung Ngũ, “Chị…”
Cung Ngũ nhìn thấy là Lý Tư Không liền yên tâm hơn, cổ trợn mắt, “Cậu hai Lý, anh lớn như vậy, bắt nạt trẻ con không biết xấu hổ à? Tiểu Bát, chào anh đi!”
Lý Tư Không phì cười: “Mẹ tôi cũng không sinh cho tôi đứa nào nhỏ như vậy, em trai cô à? Chính là con trai của vị hôn phu trước bây giờ thành ba dượng của cô với mẹ cô đó hả?”
Cung Ngũ suýt nữa bị anh ta làm cho tức chết, “Có ai ăn nói độc địa như anh không hả?”
Cổ đi qua định giơ tay bế lấy Tiểu Bát, kết quả Lý Tư Không rụt tay lại, giấu Bộ Tiểu Bát ra sau lưng.
Cơ thể nhỏ của Bộ Tiểu Bát lắc lư, Cung Ngũ sợ cậu rơi xuống, “Nó là trẻ con, anh có thể cẩn thận một chút không hả? Cậu hai Lý, anh vì bắt nạt tôi mà đến nỗi giày vò cả em trai tôi à?”
“Cô thật là rộng lượng, lại còn thật sự coi tên nhóc này thành em trai mình nữa cơ à? Đổi lại là tôi, tôi đã sớm ném nó xuống sông cho chết đuối rồi.” Lý Tư Không nhìn Bộ Tiểu Bát một chút, “Còn mập như vậy chứ?”
Bộ Tiểu Bát tức giận: “Tiểu Bát gầy!”
Lý Tư Không lập tức cười nghiêng ngả: “Em gầy? Ha ha ha ha… Thằng nhóc này lại còn dám nói mình gầy, mập y như quả bóng ấy.”
Nước mắt Bộ Tiểu Bát đã sắp rơi ra rồi, “Chị, anh ấy bắt nạt em.”
Cung Ngũ: “Cậu hai Lý, dù sao tôi và Tiểu Bát cũng là khách Yến Đại Bảo mời đến, đây chính là cách người làm chủ như anh đối đãi với khách à?”
“Ô? Tức giận rồi? Mới có thể đã tức giận rồi? Đừng nha, chuyện cỏn con, đùa chút thôi mà” Anh ta nhìn cậu nhóc
mập mạp trong tay, thuận tay cầm một miếng bánh ngọt lên lắc trước mặt Bộ Tiểu Bát: “Quả bóng, nói với chị em là em vui, anh sẽ cho em ăn bánh ngọt”
Con người to tròn của Bộ Tiểu Bát nhìn chằm chằm bánh ngọt, “Vui…”
Cung Ngũ: “.”
Lý Tư Không đưa bánh ngọt cho cậu, Bộ Tiểu Bát lập tức ôm lấy bánh ngọt cười với Cung Ngũ. Lý Tư Không đặt cậu xuống đất, Bộ Tiểu Bát chạy qua, giơ bánh ngọt ra trước mặt Cung Ngũ: “Chị ăn, không tức giận”
Cung Ngũ lập tức cảm thấy xung quanh như nở đầy hoa, cắn một miếng, “Ngon lắm, cám ơn Tiểu Bát”
Lý Tư Không: “Lúc đi nhớ trả tiền bánh ngọt, bảy mươi tám tệ một cái”
Cung Ngũ như thấy sấm sét giữa trời quang: “Đây là anh lấy cho Tiểu Bát!”
Lý Tư Không rung chân: “Đẩy mạnh tiêu thụ không phải đều như vậy sao? Trước tiên là dỗ lừa trẻ con ngốc, sau đó để người lớn trả tiền?”
Cung Ngũ yên lặng phun ra một ngụm máu, cô siết tay, “Cậu hai Lý, anh đừng có ức hiếp người quá đáng. Tôi từ chối trả số tiền này, kịch bản quá khó coi rồi. Uổng công anh còn là anh em tốt của anh Tiểu Bảo, uổng công anh Tiểu Bảo còn nhờ anh đưa tôi về giúp, anh nói xem anh thế này coi là cái gì chứ? Lấy bảy mươi tám tệ của tôi anh sẽ phát tài được à? Anh chưa phát tài anh Tiểu Bảo đã xem thường anh rồi. Tôi.”
“Dừng dừng dừng!” Lý Tư Không vội vàng mở miệng: “Tôi đùa thôi, cổ đừng nói nữa. Cô nói là tôi thấy đau đầu rồi. Ở nhà ngày nào mẹ tôi cũng lải nhải với tôi, cô tha cho tôi đi, tôi sai rồi, miễn phí hết, vừa rồi tôi lừa cô thôi. Thấy bộ dạng bủn xỉn dẫn theo nhóc mập mạp này muốn ăn nhưng lại quan sát xem có phải trả tiền không của cô, tôi không nhịn được muốn trêu có một chút thôi”
Cung Ngũ mím môi, hít sâu, sau đó dắt Bộ Tiểu Bát, quay đầu rời đi, “Tiểu Bát, chúng ta đi”
Cô dẫn cậu ngồi lên cái sofa, “Ngồi xuống ăn, không cần để ý đến anh ta”
Bộ Tiểu Bát được cố bế lên sofa, vui vẻ đung đưa đôi chân mập mạp, cúi đầu ăn bánh ngọt trong tay.